Người ta đã không nhắc, mình còn tự chui đầu vào lưới hả?
Nhưng mà sao Thất gia không nhắc nhỉ?
Trong lúc Mộ An An đang suy nghĩ lung tung, đang tuôn ra vô số nghi hoặc thì người vốn đã đi được một nửa là Tông Chính
Ngự đột nhiên khựng lại, anh xoay người nhìn Mộ An An.
Anh nói: “Cháu không thích dùng thẻ phụ, ta đã bảo La Sâm chuyển riêng cho cháu một khoản tiền.”
“Dạ?”
Giọng Mộ An An rất nhẹ, vẻ mặt hơi ngốc.
Nhưng Tông Chính Ngự không nói gì nhiều, anh lại cất bước tiếp tục rời khỏi.
Mãi cho đến sau 3 phút từ lúc
Thất gia rời khỏi phòng, Mộ An An còn chưa thể hoàn hồn lại.
Tâm tư vẫn còn là một mớ hỗn độn.
Giống như một cuộn len bị rối vậy, gỡ mãi không ra.
Cô chỉ nhận được một thông tin vô cùng thẳng thắn: Thất gia nghe được chữ tiền trong miệng cô, lo cô không đủ tiền dùng nên đã chuyển riêng cho cô một khoản.
Trong tay Mộ An An rất nhiều thẻ, toàn là thẻ phụ của Tông Chính
Ngự.
Mà tấm thẻ riêng của Mộ An An cũng thường được Thất gia chuyển tiền cho, con số tổng cộng trong đó là bao nhiêu Mộ An An không hề biết.
Nhưng, chẳng hạn như chuyện của Chung Đình Mộ An An đã tiêu không ít tiền.
Im lặng rất lâu, Mộ An An mới ổn định được suy nghĩ, cô cúi đầu cười.
Trong lòng cảm thấy ám áp.
Không biết là do mấy ngày nay Mộ An An quá mệt, hay là cơ thể vốn đang bệnh, nằm một hồi liền bất tri bất giác ngủ mất.
Cô mơ một giấc mơ rất ngọt ngào.
Mơ thấy cảnh tượng cô lúc nhỏ khi mà ông ngoại và mẹ vẫn còn sống.
Sau đó Thất gia cũng gia nhập vào, anh đang ôm eo cô ngồi ăn cơm cùng mẹ và ông ngoại một cách tự nhiên.
Cảnh tượng rất đẹp, mãi cho đến khi Mộ An An mở mắt dậy mà vẫn còn hồi tưởng lại rất lâu.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh mặt trời màu vỏ quýt nhuộm cam cả nửa vùng trời, chiếu rọi xuống mặt đất căn phòng, trông lung lung linh linh.
Vừa đẹp vừa có tính mỹ thuật.
Lúc này suy nghĩ của Mộ An An vẫn còn đang trong cảnh tượng giấc mơ khi nãy.
Cái cảm giác ngọt ngào ấm áp đó, nó cắm mãi trong lòng cỏ, giống như một dòng suối nước ấm lưu chuyển trong đó.
Đến khi người làm gõ cửa, báo cáo rằng Giang Trấn đang ở phòng khách đợi cô, Mộ An An mới lưu luyến mà hoàn hồn.
Giang Trấn vì chuyện gì mà đến tìm Mộ An An, trong lòng cô cơ
bản đã xác định được.
Chì là không nghĩ đến là lại gấp đến vậy.
Cô tính toàn thời gian Giang Trấn đến tìm cô chắc là sáng ngày mai.
Xem ra ông ta đúng là rất vội.
Mộ An An bảo người làm lui ra, tự tay cầm nạng đi đánh răng rửa mặt, thay đồ.
Mặc dù chân phải cô bó bột, làm việc rất phiền phức, nhưng những việc ngày thường Mộ An
An vẫn có thể tự làm được.
Lúc Mộ An An xuống lầu, một mắt là có thể nhìn thấy Giang Trấn ngồi một mình dưới phòng khách.
Trông ông ta hẳn là đang rất căng thẳng, cho nên khăn tay sau khi lau mồ hôi trên trán thì bị ông siết chặt.
Lúc Giang Trấn chưa phát hiện Mộ An An, biểu cảm cô vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng khi Giang Trấn xoay đầu nhìn thấy Mộ An An, ông vội
đứng lên từ sofa thì lạnh lẽo trên mặt Mộ An An lập tức tan biến, đồi thành vẻ mặt ấm áp và ngây thơ.
Cô gọi một tiếng: “Ba.”
Nhưng mà sao Thất gia không nhắc nhỉ?
Trong lúc Mộ An An đang suy nghĩ lung tung, đang tuôn ra vô số nghi hoặc thì người vốn đã đi được một nửa là Tông Chính
Ngự đột nhiên khựng lại, anh xoay người nhìn Mộ An An.
Anh nói: “Cháu không thích dùng thẻ phụ, ta đã bảo La Sâm chuyển riêng cho cháu một khoản tiền.”
“Dạ?”
Giọng Mộ An An rất nhẹ, vẻ mặt hơi ngốc.
Nhưng Tông Chính Ngự không nói gì nhiều, anh lại cất bước tiếp tục rời khỏi.
Mãi cho đến sau 3 phút từ lúc
Thất gia rời khỏi phòng, Mộ An An còn chưa thể hoàn hồn lại.
Tâm tư vẫn còn là một mớ hỗn độn.
Giống như một cuộn len bị rối vậy, gỡ mãi không ra.
Cô chỉ nhận được một thông tin vô cùng thẳng thắn: Thất gia nghe được chữ tiền trong miệng cô, lo cô không đủ tiền dùng nên đã chuyển riêng cho cô một khoản.
Trong tay Mộ An An rất nhiều thẻ, toàn là thẻ phụ của Tông Chính
Ngự.
Mà tấm thẻ riêng của Mộ An An cũng thường được Thất gia chuyển tiền cho, con số tổng cộng trong đó là bao nhiêu Mộ An An không hề biết.
Nhưng, chẳng hạn như chuyện của Chung Đình Mộ An An đã tiêu không ít tiền.
Im lặng rất lâu, Mộ An An mới ổn định được suy nghĩ, cô cúi đầu cười.
Trong lòng cảm thấy ám áp.
Không biết là do mấy ngày nay Mộ An An quá mệt, hay là cơ thể vốn đang bệnh, nằm một hồi liền bất tri bất giác ngủ mất.
Cô mơ một giấc mơ rất ngọt ngào.
Mơ thấy cảnh tượng cô lúc nhỏ khi mà ông ngoại và mẹ vẫn còn sống.
Sau đó Thất gia cũng gia nhập vào, anh đang ôm eo cô ngồi ăn cơm cùng mẹ và ông ngoại một cách tự nhiên.
Cảnh tượng rất đẹp, mãi cho đến khi Mộ An An mở mắt dậy mà vẫn còn hồi tưởng lại rất lâu.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh mặt trời màu vỏ quýt nhuộm cam cả nửa vùng trời, chiếu rọi xuống mặt đất căn phòng, trông lung lung linh linh.
Vừa đẹp vừa có tính mỹ thuật.
Lúc này suy nghĩ của Mộ An An vẫn còn đang trong cảnh tượng giấc mơ khi nãy.
Cái cảm giác ngọt ngào ấm áp đó, nó cắm mãi trong lòng cỏ, giống như một dòng suối nước ấm lưu chuyển trong đó.
Đến khi người làm gõ cửa, báo cáo rằng Giang Trấn đang ở phòng khách đợi cô, Mộ An An mới lưu luyến mà hoàn hồn.
Giang Trấn vì chuyện gì mà đến tìm Mộ An An, trong lòng cô cơ
bản đã xác định được.
Chì là không nghĩ đến là lại gấp đến vậy.
Cô tính toàn thời gian Giang Trấn đến tìm cô chắc là sáng ngày mai.
Xem ra ông ta đúng là rất vội.
Mộ An An bảo người làm lui ra, tự tay cầm nạng đi đánh răng rửa mặt, thay đồ.
Mặc dù chân phải cô bó bột, làm việc rất phiền phức, nhưng những việc ngày thường Mộ An
An vẫn có thể tự làm được.
Lúc Mộ An An xuống lầu, một mắt là có thể nhìn thấy Giang Trấn ngồi một mình dưới phòng khách.
Trông ông ta hẳn là đang rất căng thẳng, cho nên khăn tay sau khi lau mồ hôi trên trán thì bị ông siết chặt.
Lúc Giang Trấn chưa phát hiện Mộ An An, biểu cảm cô vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng khi Giang Trấn xoay đầu nhìn thấy Mộ An An, ông vội
đứng lên từ sofa thì lạnh lẽo trên mặt Mộ An An lập tức tan biến, đồi thành vẻ mặt ấm áp và ngây thơ.
Cô gọi một tiếng: “Ba.”
/826
|