Cái dáng vẻ thỏ trắng này đã thâm nhập vào lòng Giang Trấn thêm vài phần.
Mộ An An nói: “Ba và dì đều biết, con và chị gái đều cùng thực tập ở viện tâm thần Lam Thiên, trong đó có quy định là người bị bệnh tâm thần sẽ không cần chịu trách nhiệm pháp lý, cho nên con muốn…”
“Cô có ý gì?”
Lời Mộ An An còn chưa nói xong, Quách Nguyệt Hoa đã trầm giọng chất vấn.
Mộ An An lập tức giống như bị dọa sợ, co rụt lại.
Giang Trấn kéo Quách Nguyệt Hoa một cái: “Bà đừng có dọa đứa nhỏ.”
Quách Nguyệt Hoa căn bản không quan tâm, bà xông về phía Mộ An An hỏi: “Ý của cô là, muốn con gái tôi thừa nhận nó bị tâm thần?”
Mộ An An yếu ớt gật đầu.
“Không thể nào!”
Quách Nguyệt Hoa lập tức phủ
nhận: “Con gái tôi là đại tiểu thư Giang gia, sinh ra đã cao quý, sao có thể dựa vào danh hiệu của bệnh viện tâm thần chứ.
Mộ An An, cô cố ý đúng không?”
“Con không có, chỉ là con thấy cách này thỏa đáng nhất.”
Mộ An An giải thích: “Chị gái lái xe tông con, đoạn phim cũng đã lan truyền điên cuồng trên mạng, cho dù con có rút đơn tố cáo, thi dân mạng cũng sẽ không tha thứ, lâu dài dần thì sẽ bị đè nén dữ dội, hơn nữa chuyện của công ty lại bị dồn đến thế, không cần biết
chúng ta làm như thế nào đều sẽ bị dư luận đè đập.”
“Nhưng nếu thừa nhận chị gái có bệnh tâm thần, có thể là do từ nhỏ bị cha ngược đãi hay gì đó, cho nên mới khiến chị gái không khống chế được cảm xúc, điều này vừa có thể giúp chị gái thoát thân trong khó khăn, càng cỏ thể kéo một đống phiếu đồng tinh về, sẽ không có ai đi tính toán với một người con gái bị tâm thần, ngược lại còn đồng cảm, công ty cũng sẽ tuyệt đối không dám nói gì, lúc đó tất cả sẽ được giải quyết.”
“Con gái tôi không thể mang tiếng là bệnh tâm thần được!”
Thái độ Quách Nguyệt Hoa kiên định: “Còn nữa, ai nói con bé bị cha ngược đãi từ nhỏ?”
“Đây chỉ là một lời bịa đặt.”
Mộ An An nhìn Quách Nguyệt Hoa nói: “Hơn nữa, dì cũng nói rồi, bà và ba đến với nhau vì tái hôn, dẫn theo chị gái và Giang Phong gả sang bên này, không có ai sẽ hoài nghi đâu ạ.”
Lời này của Mộ An An đã đâm thật mạnh vào điểm yếu của
Quách Nguyệt Hoa.
Bà ta tưởng rằng bản thân đã tạm biệt những ngày tháng trước kia, nhưng Giang cầm và Giang Phong không danh không phận vẫn luôn là điểm đau của bà.
Trước kia Mộ An An mất tích, không ai nhắc đến.
Nhưng giờ đột nhiên Mộ An An xuất hiện, giống như nhắc nhờ loại không danh không phận của bà ta suốt khoảng thời gian này!
Bây giờ không chỉ thừa nhận con gái mình bị tâm thần, còn phải
thừa nhận cái loại không danh không phận đó.
Trong lòng Quách Nguyệt Hoa giống như bị gai đâm vậy, bà ta căn bản không chấp nhận được!
Nhưng bà ta không chấp nhận được, có người có thể chấp nhận!
Mộ An An nói: “Ba và dì đều biết, con và chị gái đều cùng thực tập ở viện tâm thần Lam Thiên, trong đó có quy định là người bị bệnh tâm thần sẽ không cần chịu trách nhiệm pháp lý, cho nên con muốn…”
“Cô có ý gì?”
Lời Mộ An An còn chưa nói xong, Quách Nguyệt Hoa đã trầm giọng chất vấn.
Mộ An An lập tức giống như bị dọa sợ, co rụt lại.
Giang Trấn kéo Quách Nguyệt Hoa một cái: “Bà đừng có dọa đứa nhỏ.”
Quách Nguyệt Hoa căn bản không quan tâm, bà xông về phía Mộ An An hỏi: “Ý của cô là, muốn con gái tôi thừa nhận nó bị tâm thần?”
Mộ An An yếu ớt gật đầu.
“Không thể nào!”
Quách Nguyệt Hoa lập tức phủ
nhận: “Con gái tôi là đại tiểu thư Giang gia, sinh ra đã cao quý, sao có thể dựa vào danh hiệu của bệnh viện tâm thần chứ.
Mộ An An, cô cố ý đúng không?”
“Con không có, chỉ là con thấy cách này thỏa đáng nhất.”
Mộ An An giải thích: “Chị gái lái xe tông con, đoạn phim cũng đã lan truyền điên cuồng trên mạng, cho dù con có rút đơn tố cáo, thi dân mạng cũng sẽ không tha thứ, lâu dài dần thì sẽ bị đè nén dữ dội, hơn nữa chuyện của công ty lại bị dồn đến thế, không cần biết
chúng ta làm như thế nào đều sẽ bị dư luận đè đập.”
“Nhưng nếu thừa nhận chị gái có bệnh tâm thần, có thể là do từ nhỏ bị cha ngược đãi hay gì đó, cho nên mới khiến chị gái không khống chế được cảm xúc, điều này vừa có thể giúp chị gái thoát thân trong khó khăn, càng cỏ thể kéo một đống phiếu đồng tinh về, sẽ không có ai đi tính toán với một người con gái bị tâm thần, ngược lại còn đồng cảm, công ty cũng sẽ tuyệt đối không dám nói gì, lúc đó tất cả sẽ được giải quyết.”
“Con gái tôi không thể mang tiếng là bệnh tâm thần được!”
Thái độ Quách Nguyệt Hoa kiên định: “Còn nữa, ai nói con bé bị cha ngược đãi từ nhỏ?”
“Đây chỉ là một lời bịa đặt.”
Mộ An An nhìn Quách Nguyệt Hoa nói: “Hơn nữa, dì cũng nói rồi, bà và ba đến với nhau vì tái hôn, dẫn theo chị gái và Giang Phong gả sang bên này, không có ai sẽ hoài nghi đâu ạ.”
Lời này của Mộ An An đã đâm thật mạnh vào điểm yếu của
Quách Nguyệt Hoa.
Bà ta tưởng rằng bản thân đã tạm biệt những ngày tháng trước kia, nhưng Giang cầm và Giang Phong không danh không phận vẫn luôn là điểm đau của bà.
Trước kia Mộ An An mất tích, không ai nhắc đến.
Nhưng giờ đột nhiên Mộ An An xuất hiện, giống như nhắc nhờ loại không danh không phận của bà ta suốt khoảng thời gian này!
Bây giờ không chỉ thừa nhận con gái mình bị tâm thần, còn phải
thừa nhận cái loại không danh không phận đó.
Trong lòng Quách Nguyệt Hoa giống như bị gai đâm vậy, bà ta căn bản không chấp nhận được!
Nhưng bà ta không chấp nhận được, có người có thể chấp nhận!
/826
|