Tiểu Cửu vừa nói vừa kích động, càng nói càng không binh tĩnh được: “Cái tài khoản đó em đã cực khổ tích lũy được rất nhiều skin, skin đó chị biết không… Tóm lại là thứ chơi game phải cần đó, không dễ gì tích lũy được đâu, tất cả đều là em khổ luyện từ tân binh đến chiến sĩ sau đó lên xạ thủ, mỗi nhân vật đều có skin riêng, hơn nữa đều là tốt nhất cả, đậu má!”
“Ông ta đem đi tiêu hủy hết, tiêu hủy hết tất cà! Chị có biết em đã dùng bao nhiêu tiền không, em không thể nhịn được, đây là bạo quân, lão nương hôm nay sẽ rời
nhà, ngay lập tức, mau!”
Cái game mà tiểu Cửu nói đến, Mộ An An cũng từng chơi qua.
Không chỉ nói đến skin phải khổ luyện tích lũy từ từ, mà không có skin thì những anh hùng đó sẽ không có cách phát huy được tốt nhất.
Không chỉ có vậy, rất nhiều màu da của anh hùng trong game còn bị giới hạn thời gian, hoặc là phải rút thăm mới có được, nếu như lỡ một lúc thì sẽ không còn.
Là một người biết chơi game, Mộ
An An nghe thấy tiểu Cửu gào thét như thế thì cũng cảm thán từ trong đáy lòng một câu: “Thảm thật.”
Mà hai chữ đó lại là sự khích lệ cho tiểu Cửu đang kích động, cô ta lập tức nói: “Có đúng không! Đúng không! Chị hiểu được nỗi đau của em mà đúng không, đây đúng là quá tín thủ rồi, một tí tôi cũng không thể nhịn được, em phải bỏ nhà đi, để giữ gìn lại tất cả của em!”
“Em muốn đến Giang Thành?”
Mộ An An đột nhiên nói một câu.
Tiểu Cửu ờ bên kia khựng lại, sau đó khẳng định nói: “Đúng vậy!”
“Nương nhờ chị?”
Mộ An An lại hỏi.
“Đúng luôn!”
Mộ An An im lặng.
Mặc dù hành vi của ba tiểu Cửu bá đạo, hơn nữa còn tàn nhẫn.
Nhưng dù sao bây giờ tiểu Cửu cũng đang sắp phải thi đại học, Mộ An An nghĩ đến cảnh tiểu
Cửu ngày ngày chơi game, chơi đùa.
Vòng bạn bè* không ít đoạn phim đi bar.
Căn bản không có tí hình tượng của một học sinh.
Người ba nào cũng là nhịn không nổi nữa mới vậy.
“Nếu chị không tiện thi em đi thành phố khác.”
Giọng điệu tiểu Cửu rất kiên định.
Chân mày Mộ An An nhăn lại một
cái.
Dựa theo thái độ của Loli nhỏ, thì đây đúng là nhất định phải rời nhà đi, không cần biết cô có đồng ý hay không.
Cuối cùng Mộ An An nói: “Được.”
Bên này Mộ An An vừa đồng ý, tiểu Cửu ở bên kia liền gào rú.
“Nhưng mà đến Giang Thành, có rất nhiều phiền phức em cần chị giúp.”
Giọng tiểu Cửu nhẹ lại.
Mộ An An hỏi: “Chuyên gi?”
“Thất, Thất ca của em ờ Giang Thành, một khi em vào Giang Thành, phỏng chừng anh ấy sẽ biết. Cho nên em không cách nào ở khách sạn được, không cách nào dùng tiền ở Giang Thành, nếu không sẽ lập tức bị anh ấy bắt ra.
Vì thế em có thể ờ với chị, ở nhà chị được không?”
“Ông ta đem đi tiêu hủy hết, tiêu hủy hết tất cà! Chị có biết em đã dùng bao nhiêu tiền không, em không thể nhịn được, đây là bạo quân, lão nương hôm nay sẽ rời
nhà, ngay lập tức, mau!”
Cái game mà tiểu Cửu nói đến, Mộ An An cũng từng chơi qua.
Không chỉ nói đến skin phải khổ luyện tích lũy từ từ, mà không có skin thì những anh hùng đó sẽ không có cách phát huy được tốt nhất.
Không chỉ có vậy, rất nhiều màu da của anh hùng trong game còn bị giới hạn thời gian, hoặc là phải rút thăm mới có được, nếu như lỡ một lúc thì sẽ không còn.
Là một người biết chơi game, Mộ
An An nghe thấy tiểu Cửu gào thét như thế thì cũng cảm thán từ trong đáy lòng một câu: “Thảm thật.”
Mà hai chữ đó lại là sự khích lệ cho tiểu Cửu đang kích động, cô ta lập tức nói: “Có đúng không! Đúng không! Chị hiểu được nỗi đau của em mà đúng không, đây đúng là quá tín thủ rồi, một tí tôi cũng không thể nhịn được, em phải bỏ nhà đi, để giữ gìn lại tất cả của em!”
“Em muốn đến Giang Thành?”
Mộ An An đột nhiên nói một câu.
Tiểu Cửu ờ bên kia khựng lại, sau đó khẳng định nói: “Đúng vậy!”
“Nương nhờ chị?”
Mộ An An lại hỏi.
“Đúng luôn!”
Mộ An An im lặng.
Mặc dù hành vi của ba tiểu Cửu bá đạo, hơn nữa còn tàn nhẫn.
Nhưng dù sao bây giờ tiểu Cửu cũng đang sắp phải thi đại học, Mộ An An nghĩ đến cảnh tiểu
Cửu ngày ngày chơi game, chơi đùa.
Vòng bạn bè* không ít đoạn phim đi bar.
Căn bản không có tí hình tượng của một học sinh.
Người ba nào cũng là nhịn không nổi nữa mới vậy.
“Nếu chị không tiện thi em đi thành phố khác.”
Giọng điệu tiểu Cửu rất kiên định.
Chân mày Mộ An An nhăn lại một
cái.
Dựa theo thái độ của Loli nhỏ, thì đây đúng là nhất định phải rời nhà đi, không cần biết cô có đồng ý hay không.
Cuối cùng Mộ An An nói: “Được.”
Bên này Mộ An An vừa đồng ý, tiểu Cửu ở bên kia liền gào rú.
“Nhưng mà đến Giang Thành, có rất nhiều phiền phức em cần chị giúp.”
Giọng tiểu Cửu nhẹ lại.
Mộ An An hỏi: “Chuyên gi?”
“Thất, Thất ca của em ờ Giang Thành, một khi em vào Giang Thành, phỏng chừng anh ấy sẽ biết. Cho nên em không cách nào ở khách sạn được, không cách nào dùng tiền ở Giang Thành, nếu không sẽ lập tức bị anh ấy bắt ra.
Vì thế em có thể ờ với chị, ở nhà chị được không?”
/826
|