Mộ An An cười nói: “Bà Giang yên tâm, tôi chỉ là có một cách có thể cứu Giang cầm, bây giờ qua đây là muốn hỏi xem người chị gái ấy có muốn tôi giúp đỡ không.”
Lời này nói ra, sắc mặt bà Quách Nguyệt Hoa lập tức thay đỗi: “Cô có cách gi!”
“Hôm qua tôi nói với ba rồi đó.”
Mộ An An buộc miệng nói: “Bây giờ tôi chỉ đi vào hỏi ý kiến chị gái thôi.”
“Cô nói với Giang Trấn…”
Mặt Quách Nguyệt Hoa kinh ngạc, buộc miệng nói ra rồi rút lại, hơi hơi ngẩng cao cằm: “Chuyện này, tất nhiên Giang Trấn nói với tôi rồi.”
Nói xong, Quách Nguyệt Hoa giống như cảm thấy mất mặt vậy, lại bổ sung thêm một câu: “Vợ chồng chúng tôi tinh cảm mười mấy năm, trước giờ vẫn luôn rất ân ái, cái gì cũng nói với nhau.”
Mộ An An nghe cái quả lời nói ấy của Quách Nguyệt Hoa, giống như đang tuyên bố chủ quyền hay khoe mẽ gì đó vậy, trên mặt cô cũng không có biểu cảm gi
nhiều lắm.
Chì gật gật đầu: “Vậy thì tốt. Thế thì bà Giang, có phiền không nếu tôi đi vào hỏi Giang cầm một chút?”
Biểu cảm trên mặt Quách Nguyệt Hoa hơi biến đổi.
Mộ An An lại nói: “Nhưng mà nếu bà không đồng ý, thì đồng nghĩa với việc không hy vọng tôi và Ngự Viên Loan nhúng tay vào, thế thì tôi sẽ rời đi.”
Lời này của Mộ An An đem lại khó khản cho Quách Nguyệt Hoa.
Quách Nguyệt Hoa không hề muốn Mộ An An gặp Giang cầm.
Nhưng lời của Mộ An An có ẩn ý, nếu không để cô gặp Giang cầm thì đồng nghĩa với việc bên phía Ngự Viên Loan sẽ không giúp đỡ chuyện của Giang cầm nữa.
Mấy ngày nay vì chuyện của Giang cầm mà bà đánh mất đi khá nhiều mối quan hệ.
Nhưng tất cả những người đó đều bà phu nhân quyền thế, lúc ăn chơi vui vẻ thì tâng bốc bạn, nói nói cười cười như kiểu quan hệ tốt lắm.
Một khi xảy ra chuyện thì chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Với cục diện bây giờ, nếu Ngự Viên Loan ra tay giúp đỡ thi Giang cầm nhất định sẽ được cứu, còn không giúp thì Giang Cầm chỉ có con đường chết!
Trong lòng Quách Nguyệt Hoa đắn đo suy nghĩ, sau khi cân nhắc lợi hại mới quyết định: “Nếu tiểu thư An An đã sẵn lòng giúp đỡ thi đó chính là phúc của Giang cầm rồi.”
Mộ An An cười: “Tôi cũng hy vọng bà và ba sẽ thương lượng
thật tốt về cách của tôi.”
“Tôi sẽ như vậy.” – Mặt Quách Nguyệt Hoa duy trì nụ cười: “Tiểu thư An An, mời tự nhiên.”
Nói xong bà Quách Nguyệt Hoa liền rời khỏi phòng tạm giam.
Lúc lên xe vẻ mặt liền trầm xuống, siết chặt nắm đấm, bà rất tức giận.
Giang Trấn ông được lắm!
Có được cách cứu người mà một chữ cũng không hé!
Mộ An An nhìn xe Quách Nguyệt Hoa rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười.
La Sâm đứng bên cạnh nhìn thấy, hắn cân nhắc rồi hỏi: “Tiểu thư An An, tôi có một chuyện không hiểu, không biết có thể hỏi không?”
“Anh muốn hỏi hôm đó Giang Trấn đến Ngự Viên Loan, tôi rõ ràng không nói gì nhưng lúc nãy lại cố ý nói với Quách Nguyệt Hoa là tôi có cách, đúng không?”
Lời này nói ra, sắc mặt bà Quách Nguyệt Hoa lập tức thay đỗi: “Cô có cách gi!”
“Hôm qua tôi nói với ba rồi đó.”
Mộ An An buộc miệng nói: “Bây giờ tôi chỉ đi vào hỏi ý kiến chị gái thôi.”
“Cô nói với Giang Trấn…”
Mặt Quách Nguyệt Hoa kinh ngạc, buộc miệng nói ra rồi rút lại, hơi hơi ngẩng cao cằm: “Chuyện này, tất nhiên Giang Trấn nói với tôi rồi.”
Nói xong, Quách Nguyệt Hoa giống như cảm thấy mất mặt vậy, lại bổ sung thêm một câu: “Vợ chồng chúng tôi tinh cảm mười mấy năm, trước giờ vẫn luôn rất ân ái, cái gì cũng nói với nhau.”
Mộ An An nghe cái quả lời nói ấy của Quách Nguyệt Hoa, giống như đang tuyên bố chủ quyền hay khoe mẽ gì đó vậy, trên mặt cô cũng không có biểu cảm gi
nhiều lắm.
Chì gật gật đầu: “Vậy thì tốt. Thế thì bà Giang, có phiền không nếu tôi đi vào hỏi Giang cầm một chút?”
Biểu cảm trên mặt Quách Nguyệt Hoa hơi biến đổi.
Mộ An An lại nói: “Nhưng mà nếu bà không đồng ý, thì đồng nghĩa với việc không hy vọng tôi và Ngự Viên Loan nhúng tay vào, thế thì tôi sẽ rời đi.”
Lời này của Mộ An An đem lại khó khản cho Quách Nguyệt Hoa.
Quách Nguyệt Hoa không hề muốn Mộ An An gặp Giang cầm.
Nhưng lời của Mộ An An có ẩn ý, nếu không để cô gặp Giang cầm thì đồng nghĩa với việc bên phía Ngự Viên Loan sẽ không giúp đỡ chuyện của Giang cầm nữa.
Mấy ngày nay vì chuyện của Giang cầm mà bà đánh mất đi khá nhiều mối quan hệ.
Nhưng tất cả những người đó đều bà phu nhân quyền thế, lúc ăn chơi vui vẻ thì tâng bốc bạn, nói nói cười cười như kiểu quan hệ tốt lắm.
Một khi xảy ra chuyện thì chạy nhanh hơn bất kỳ ai.
Với cục diện bây giờ, nếu Ngự Viên Loan ra tay giúp đỡ thi Giang cầm nhất định sẽ được cứu, còn không giúp thì Giang Cầm chỉ có con đường chết!
Trong lòng Quách Nguyệt Hoa đắn đo suy nghĩ, sau khi cân nhắc lợi hại mới quyết định: “Nếu tiểu thư An An đã sẵn lòng giúp đỡ thi đó chính là phúc của Giang cầm rồi.”
Mộ An An cười: “Tôi cũng hy vọng bà và ba sẽ thương lượng
thật tốt về cách của tôi.”
“Tôi sẽ như vậy.” – Mặt Quách Nguyệt Hoa duy trì nụ cười: “Tiểu thư An An, mời tự nhiên.”
Nói xong bà Quách Nguyệt Hoa liền rời khỏi phòng tạm giam.
Lúc lên xe vẻ mặt liền trầm xuống, siết chặt nắm đấm, bà rất tức giận.
Giang Trấn ông được lắm!
Có được cách cứu người mà một chữ cũng không hé!
Mộ An An nhìn xe Quách Nguyệt Hoa rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười.
La Sâm đứng bên cạnh nhìn thấy, hắn cân nhắc rồi hỏi: “Tiểu thư An An, tôi có một chuyện không hiểu, không biết có thể hỏi không?”
“Anh muốn hỏi hôm đó Giang Trấn đến Ngự Viên Loan, tôi rõ ràng không nói gì nhưng lúc nãy lại cố ý nói với Quách Nguyệt Hoa là tôi có cách, đúng không?”
/826
|