Khoảng 5 6 phút sau…
Mộ An An nhét thứ đồ đã làm
xong ở dưới thảm len, sau đó điều khiển xe lăn đi về phía Thất gia.
Thất gia đang cúi đầu lướt điện thoại, biểu cảm nghiêm túc.
Tựa như đang làm việc.
Nhưng khi nghe tiếng Mộ An An đến gần thì rất tự nhiên dẹp điện thoại đặt sang một bên.
Lúc xe lãn Mộ An An đến, anh vươn tay đỡ lấy xe lăn đề tránh cô điều khiển lố tay bị té hay gì đỏ.
“Chơi đủ rồi à?”
Thất gia nói xong đưa tay chỉnh lại mái tóc dài bị thổi loạn của Mộ An An, có vài sợi dính lên môi anh cũng vén ra sau tai cho cô một cách tự nhiên.
Sau đó lấy khăn giấy khử độc ra lau tay cho Mộ An An.
Bàn tay cầm hoa chơi của cô, màu sắc gì cũng dính hơn nữa còn hơi dính.
Mộ An An nghêng đầu cười: “Cháu không có chơi.”
“Hửm?”
“Cháu làm một món quà cho chú.”
Mộ An An kiêu ngạo nói, nói xong còn nghiêm túc gật gật đầu.
Tông Chính Ngự nhướng mày: “Quà.”
“Chú nhắm mắt lại, cháu cho chú bất ngờ.”
Giọng điệu Mộ An An gấp lên: “Trước kia đều là chú cho cháu bất ngờ, hôm nay đến cháu cho Thất gia nhà cháu bất ngờ.”
Tông Chính Ngự nhìn biểu cảm mong đợi long lanh của cô.
Vừa nãy khi cô đến gần, anh có nhìn thấy một chút.
Món quà này có liên quan đến hoa.
Nếu bé con tự chơi cái gì đó, rồi tặng cho anh…thì dẹo quá.
Nội tâm Thất gia cự tuyệt đó, nhưng nhìn thấy bé con mong đợi như thế anh vẫn nhắm mắt lại.
Mộ An An lén sờ lên mặt Thất
gia.
Người đã đẹp trai thì thôi đi, da còn đẹp như thế nữa.
Đúng là phản trời mà.
Nhưng.
Anh là của cô rồi.
Cho dù bây giờ không phải, thì sau này, tương lai sẽ phải.
Nghĩ nghĩ, trong lòng Mộ An An liền không kiềm được mà kích động.
Cô cố tinh nói một câu: “Nhắm đàng hoàng đó ạ, không được mờ ra đó, mở ra là chơi ăn gian.”
“Ta không phải cháu, trước giờ đều không ăn gian.”
“Thất gia!”
“Được, ta rút lại lời nói.”
Mộ An An lén mở to mắt trừng người đàn ông này, sau đó lấy ra vòng hoa mà mình làm nửa ngày từ trong thảm len ra.
Lần đầu tiên Mộ An An làm thứ đồ này, hơn nữa còn là thủ công,
làm ra không đẹp lắm nhưng cũng không đến nỗi xấu.
Cô cười nhẹ, đem vòng hoa đeo lên đầu Tông Chính Ngự.
Nhìn Thất gia ngày thường oai phong tám hướng, chói lóa bốn phương, lúc này đeo một vòng hoa đầy màu sắc, Mộ An An thấy vô cùng tương phản.
Tương phản cực mạnh luôn.
Cô nhịn cười: “Chưa xong ạ, chú không được mở mắt nhé.”
Tông Chính Ngự không phản ứng.
Nhưng mắt lại hé một lỗ nhỏ đủ để nhìn bé con ở trước mặt.
Tay trái đang giả vờ làm gì đó, tay phải thì đã giơ điện thoại về phía anh tìm góc chụp.
Mộ An An nhét thứ đồ đã làm
xong ở dưới thảm len, sau đó điều khiển xe lăn đi về phía Thất gia.
Thất gia đang cúi đầu lướt điện thoại, biểu cảm nghiêm túc.
Tựa như đang làm việc.
Nhưng khi nghe tiếng Mộ An An đến gần thì rất tự nhiên dẹp điện thoại đặt sang một bên.
Lúc xe lãn Mộ An An đến, anh vươn tay đỡ lấy xe lăn đề tránh cô điều khiển lố tay bị té hay gì đỏ.
“Chơi đủ rồi à?”
Thất gia nói xong đưa tay chỉnh lại mái tóc dài bị thổi loạn của Mộ An An, có vài sợi dính lên môi anh cũng vén ra sau tai cho cô một cách tự nhiên.
Sau đó lấy khăn giấy khử độc ra lau tay cho Mộ An An.
Bàn tay cầm hoa chơi của cô, màu sắc gì cũng dính hơn nữa còn hơi dính.
Mộ An An nghêng đầu cười: “Cháu không có chơi.”
“Hửm?”
“Cháu làm một món quà cho chú.”
Mộ An An kiêu ngạo nói, nói xong còn nghiêm túc gật gật đầu.
Tông Chính Ngự nhướng mày: “Quà.”
“Chú nhắm mắt lại, cháu cho chú bất ngờ.”
Giọng điệu Mộ An An gấp lên: “Trước kia đều là chú cho cháu bất ngờ, hôm nay đến cháu cho Thất gia nhà cháu bất ngờ.”
Tông Chính Ngự nhìn biểu cảm mong đợi long lanh của cô.
Vừa nãy khi cô đến gần, anh có nhìn thấy một chút.
Món quà này có liên quan đến hoa.
Nếu bé con tự chơi cái gì đó, rồi tặng cho anh…thì dẹo quá.
Nội tâm Thất gia cự tuyệt đó, nhưng nhìn thấy bé con mong đợi như thế anh vẫn nhắm mắt lại.
Mộ An An lén sờ lên mặt Thất
gia.
Người đã đẹp trai thì thôi đi, da còn đẹp như thế nữa.
Đúng là phản trời mà.
Nhưng.
Anh là của cô rồi.
Cho dù bây giờ không phải, thì sau này, tương lai sẽ phải.
Nghĩ nghĩ, trong lòng Mộ An An liền không kiềm được mà kích động.
Cô cố tinh nói một câu: “Nhắm đàng hoàng đó ạ, không được mờ ra đó, mở ra là chơi ăn gian.”
“Ta không phải cháu, trước giờ đều không ăn gian.”
“Thất gia!”
“Được, ta rút lại lời nói.”
Mộ An An lén mở to mắt trừng người đàn ông này, sau đó lấy ra vòng hoa mà mình làm nửa ngày từ trong thảm len ra.
Lần đầu tiên Mộ An An làm thứ đồ này, hơn nữa còn là thủ công,
làm ra không đẹp lắm nhưng cũng không đến nỗi xấu.
Cô cười nhẹ, đem vòng hoa đeo lên đầu Tông Chính Ngự.
Nhìn Thất gia ngày thường oai phong tám hướng, chói lóa bốn phương, lúc này đeo một vòng hoa đầy màu sắc, Mộ An An thấy vô cùng tương phản.
Tương phản cực mạnh luôn.
Cô nhịn cười: “Chưa xong ạ, chú không được mở mắt nhé.”
Tông Chính Ngự không phản ứng.
Nhưng mắt lại hé một lỗ nhỏ đủ để nhìn bé con ở trước mặt.
Tay trái đang giả vờ làm gì đó, tay phải thì đã giơ điện thoại về phía anh tìm góc chụp.
/826
|