Trán đầy đặn: Đang đá xéo người ta hói đó.
Lúc Thất gia cười lên, Mộ An An cũng theo đó mà nghĩ lại dáng vẻ của Bác sĩ Cố rồi cũng bật cười.
Tông Chính Ngự lại kiềm lòng không nổi mà xoa đầu Mộ An An, sau đó lại xoa mặt cô rồi lại vân vê tai cô.
Mộ An An cúi đầu cọ cọ lên tay Thất gia.
Nhìn thấy bé con vừa ngoan ngoãn vừa dính người như thế, ánh mắt Tông Chính Ngự không
nhịn được mà trở nên nhu hòa hơn.
La Sâm vẫn luôn đứng một bên, hắn cũng nhịn không được lấy điện thoại ra chụp lại cảnh đó.
Người đàn ông nhan sắc tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, rõ ràng là khí tức lạnh lẽo, nhưng lại giãn chân mày đối xừ ấm áp, cưng chiều vô đối một cách hiếm có với cô gái nhỏ.
Một gái nhỏ vốn dĩ gầy ốm, ngồi trên xe lãn trông một cục bé xíu, được hưởng thụ sự bảo vệ và cưng chiều của người đàn ông.
Lúc nhắm mắt, cảm giác thỏa mãn như đạt được cả thế giới vậy.
Cộng thêm ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu qua cửa sổ sát đất, tỏa sáng trong phòng khách khiến cho đồ trang trí trong đó phát ra các loại ánh sáng.
Vừa tươi đẹp vừa long lanh.
Mãi đến khi Thất gia buông Mộ An An ra, La Sâm mới vội cất điện thoại vào.
Nhìn cảnh Thất gia đẩy Mộ An An ra ngoài.
Tháng tư ở Giang Thành, là lúc thời tiết tốt nhất.
Ánh mặt trời mỗi ngày đều rất tốt, độ ấm không lạnh không nóng.
Khi gió thổi qua mang theo sự thoải mái.
Rất dễ chịu.
Lúc Mộ An An được đẩy đến hậu viện, cô nhắm mắt lại hưởng thụ ánh nắng và gió ấm.
Cô nằm trên giường tròn 3 ngày.
Mộ An An đúng thật là bị bí đến
hỏng rồi.
Ngày trước khá là sợ nắng, lúc này một chút cũng không sợ bị đen nữa, ngược lại rất thoải mái mà phơi nắng.
Cô hưởng thụ một lúc thì ấn vào nút hoạt động trên xe lán, tự trượt vào bên trong hậu viện.
Thợ hoa đang mặc đồng phục dây đeo đứng tỉa hoa, nhìn thấy Mộ An An đang di chuyển xe lãn đi đến thì lập tức để kéo lớn ra sau lưng.
“Tiểu thư An An.”
Thợ hoa lên tiếng chào hỏi, khóe miệng mang theo chút tươi cười.
Không biết là do hôm nay thời tiết đẹp hay là do nụ cười như mặt trăng của Mộ An An quá cảm hóa người khác.
Khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy thế giới này thật tốt.
Mộ An An cười cười, nhìn một vòng những cánh hoa được mọc rất tốt, “Tôi muốn làm vòng hoa.”
Thợ Hoa gật đầu, “Tiểu thư An An xin đợi một chút.”
Nói xong xoay người đặt chiếc kéo lớn sang một bên thùng, sau đó đi về hướng một căn nhà gỗ nhỏ.
Lúc đi ra mang theo một cái làn hoa nhỏ.
Trong cái làn đó hoa màu gì cũng có.
Lúc Thất gia cười lên, Mộ An An cũng theo đó mà nghĩ lại dáng vẻ của Bác sĩ Cố rồi cũng bật cười.
Tông Chính Ngự lại kiềm lòng không nổi mà xoa đầu Mộ An An, sau đó lại xoa mặt cô rồi lại vân vê tai cô.
Mộ An An cúi đầu cọ cọ lên tay Thất gia.
Nhìn thấy bé con vừa ngoan ngoãn vừa dính người như thế, ánh mắt Tông Chính Ngự không
nhịn được mà trở nên nhu hòa hơn.
La Sâm vẫn luôn đứng một bên, hắn cũng nhịn không được lấy điện thoại ra chụp lại cảnh đó.
Người đàn ông nhan sắc tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, rõ ràng là khí tức lạnh lẽo, nhưng lại giãn chân mày đối xừ ấm áp, cưng chiều vô đối một cách hiếm có với cô gái nhỏ.
Một gái nhỏ vốn dĩ gầy ốm, ngồi trên xe lãn trông một cục bé xíu, được hưởng thụ sự bảo vệ và cưng chiều của người đàn ông.
Lúc nhắm mắt, cảm giác thỏa mãn như đạt được cả thế giới vậy.
Cộng thêm ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu qua cửa sổ sát đất, tỏa sáng trong phòng khách khiến cho đồ trang trí trong đó phát ra các loại ánh sáng.
Vừa tươi đẹp vừa long lanh.
Mãi đến khi Thất gia buông Mộ An An ra, La Sâm mới vội cất điện thoại vào.
Nhìn cảnh Thất gia đẩy Mộ An An ra ngoài.
Tháng tư ở Giang Thành, là lúc thời tiết tốt nhất.
Ánh mặt trời mỗi ngày đều rất tốt, độ ấm không lạnh không nóng.
Khi gió thổi qua mang theo sự thoải mái.
Rất dễ chịu.
Lúc Mộ An An được đẩy đến hậu viện, cô nhắm mắt lại hưởng thụ ánh nắng và gió ấm.
Cô nằm trên giường tròn 3 ngày.
Mộ An An đúng thật là bị bí đến
hỏng rồi.
Ngày trước khá là sợ nắng, lúc này một chút cũng không sợ bị đen nữa, ngược lại rất thoải mái mà phơi nắng.
Cô hưởng thụ một lúc thì ấn vào nút hoạt động trên xe lán, tự trượt vào bên trong hậu viện.
Thợ hoa đang mặc đồng phục dây đeo đứng tỉa hoa, nhìn thấy Mộ An An đang di chuyển xe lãn đi đến thì lập tức để kéo lớn ra sau lưng.
“Tiểu thư An An.”
Thợ hoa lên tiếng chào hỏi, khóe miệng mang theo chút tươi cười.
Không biết là do hôm nay thời tiết đẹp hay là do nụ cười như mặt trăng của Mộ An An quá cảm hóa người khác.
Khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy thế giới này thật tốt.
Mộ An An cười cười, nhìn một vòng những cánh hoa được mọc rất tốt, “Tôi muốn làm vòng hoa.”
Thợ Hoa gật đầu, “Tiểu thư An An xin đợi một chút.”
Nói xong xoay người đặt chiếc kéo lớn sang một bên thùng, sau đó đi về hướng một căn nhà gỗ nhỏ.
Lúc đi ra mang theo một cái làn hoa nhỏ.
Trong cái làn đó hoa màu gì cũng có.
/826
|