Thủ khống: Chỉ mấy người cuồng tay, còn có Nhan khống: Cuồng nhan sắc, Thanh khống: Cuồng giọng nói
“Sao thế?”
Thất gia nhìn Mộ An An một cái, trên mặt mang vẻ khó hiểu.
Vốn dĩ Mộ An An đang rũ mắt, cuối cùng cũng hoàn toàn làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, nghiêm túc ngẩng đàu nhìn Tông Chính Ngự.
Cô nghiêm túc nói: “Thất gia, cháu có một bí mật muốn nói với chú.”
Cháu có một bí mật.
Đã giấu rất lâu.
Trong đó có rất nhiều tình cảm mãnh liệt và
cháy bỏng, cũng rất khó hiểu, rất thận trọng, và cả tự ti nữa.
Giống như một con nhóc nhát gan vậy, cứ giấu vào một góc trôi qua rất lâu.
Bí mật này cuối cùng cũng có ngày lộ ra ngoài ánh sáng.
Mộ An An nói: “Thất gia, thật ra từ lúc cháu 12 tuổi được chú đem về, vẫn luôn được chú chăm sóc, hơn nữa trong khoảng thời gian được chú chăm sóc, cháu cảm nhận được sự ấm áp và yên lòng mà trước nay chưa từng có.
Chú thường nói cháu không có cảm giác an toàn, nhưng thật ra chú chính là cảm giác an toàn của cháu.”
Mộ An An nói rất nghiêm túc, đó toàn là những lời xuất phát từ đáy lòng.
“Cho nên, từ lúc đó trở đi cháu đã…”
‘Côc CÔC côc’
Một câu hoàn chỉnh của Mộ An An còn chưa nói xong, tiếng gõ cửa không đúng lúc đã vang lên, trực tiếp cắt ngang và đánh vào sự dũng cảm thú nhận của cô.
Khi La Sâm đẩy cửa bước vào, hắn không hề ý thức được chỉ vì một hành động bình thường bản thân mình, mà đánh vỡ đi dũng cảm tỏ tình của một thiếu nữ.
La Sâm cẩn thận báo cáo: “Thất gia, người của Giang gia đến rồi.”
Mộ An An vừa nghe liền lập tức cau mày: “Giang gia?”
“Giang Trấn, Quách Nguyệt Hoa và Giang Cầm, cả ba người đều đến, bây giờ đang đứng ở cổng Ngự Viên Loan.”
La Sâm báo cáo.
“Bọn họ đến đây làm gì?”
Mộ An An vô thức hỏi dò.
La Sâm đáp: “Theo báo cáo thì Giang Trấn
bày tỏ việc Giang cầm và Mộ An An có chút hiểu lầm, nên mới chạy đến cửa xin lỗi, hy vọng được cho một cơ hội.”
“Bảo bọn họ cút.”
Giọng Tông Chính Ngự vô cùng rét lạnh, trên mặt hiện lên vài phần không cam tâm, hơn nữa là không muốn nói về những chuyện không quan trọng này.
Anh vươn tay, chỉnh lại mái tóc rũ xuống của Mộ An An: “Cháu tiếp tục đi.”
Tâm tình Mộ An An vẫn còn ở bên phía Giang gia, nghe được câu nói của Tông Chính Ngự, cô có chút sững sờ, sau đó mới đem tầm mắt đặt lại lên người Thất gia.
Thất gia nói: “Bí mật của cháu, chú vẫn chưa nghe xong.”
Mộ An An không đáp.
Lúc nói ra bí mật ấy, cô đã gom góp hết tất cả dũng khí.
Nhưng dũng khí thì chỉ có thể trong nháy
măt, một hơi nói ra hêt.
Mà La Sâm tiến vào như thế đã đánh vỡ tất cả dũng khí của cô.
Bảo cô làm công tác chuẩn bị lần nữa sao? Bây giờ thì không còn khả năng nữa.
Hơn nữa, La Sâm còn đang vì chuyện Giang gia mà lên kế hoạch, điều này khiến Mộ An An bắt đầu có chút rối loạn.
Trong cuộc đời Mộ An An, trừ Tông Chính Ngự ra, chuyện quan trọng khác thì chính là những hận thù chồng chất bên nhà Giang gia.
Mà bây giờ Giang Trấn, Quách Nguyệt Hoa đích thân dắt Giang cầm đến đây xin lỗi, kết quả này khiến Mộ An An có chút thấy khó hiểu.
“Sao thế?”
Thất gia nhìn Mộ An An một cái, trên mặt mang vẻ khó hiểu.
Vốn dĩ Mộ An An đang rũ mắt, cuối cùng cũng hoàn toàn làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, nghiêm túc ngẩng đàu nhìn Tông Chính Ngự.
Cô nghiêm túc nói: “Thất gia, cháu có một bí mật muốn nói với chú.”
Cháu có một bí mật.
Đã giấu rất lâu.
Trong đó có rất nhiều tình cảm mãnh liệt và
cháy bỏng, cũng rất khó hiểu, rất thận trọng, và cả tự ti nữa.
Giống như một con nhóc nhát gan vậy, cứ giấu vào một góc trôi qua rất lâu.
Bí mật này cuối cùng cũng có ngày lộ ra ngoài ánh sáng.
Mộ An An nói: “Thất gia, thật ra từ lúc cháu 12 tuổi được chú đem về, vẫn luôn được chú chăm sóc, hơn nữa trong khoảng thời gian được chú chăm sóc, cháu cảm nhận được sự ấm áp và yên lòng mà trước nay chưa từng có.
Chú thường nói cháu không có cảm giác an toàn, nhưng thật ra chú chính là cảm giác an toàn của cháu.”
Mộ An An nói rất nghiêm túc, đó toàn là những lời xuất phát từ đáy lòng.
“Cho nên, từ lúc đó trở đi cháu đã…”
‘Côc CÔC côc’
Một câu hoàn chỉnh của Mộ An An còn chưa nói xong, tiếng gõ cửa không đúng lúc đã vang lên, trực tiếp cắt ngang và đánh vào sự dũng cảm thú nhận của cô.
Khi La Sâm đẩy cửa bước vào, hắn không hề ý thức được chỉ vì một hành động bình thường bản thân mình, mà đánh vỡ đi dũng cảm tỏ tình của một thiếu nữ.
La Sâm cẩn thận báo cáo: “Thất gia, người của Giang gia đến rồi.”
Mộ An An vừa nghe liền lập tức cau mày: “Giang gia?”
“Giang Trấn, Quách Nguyệt Hoa và Giang Cầm, cả ba người đều đến, bây giờ đang đứng ở cổng Ngự Viên Loan.”
La Sâm báo cáo.
“Bọn họ đến đây làm gì?”
Mộ An An vô thức hỏi dò.
La Sâm đáp: “Theo báo cáo thì Giang Trấn
bày tỏ việc Giang cầm và Mộ An An có chút hiểu lầm, nên mới chạy đến cửa xin lỗi, hy vọng được cho một cơ hội.”
“Bảo bọn họ cút.”
Giọng Tông Chính Ngự vô cùng rét lạnh, trên mặt hiện lên vài phần không cam tâm, hơn nữa là không muốn nói về những chuyện không quan trọng này.
Anh vươn tay, chỉnh lại mái tóc rũ xuống của Mộ An An: “Cháu tiếp tục đi.”
Tâm tình Mộ An An vẫn còn ở bên phía Giang gia, nghe được câu nói của Tông Chính Ngự, cô có chút sững sờ, sau đó mới đem tầm mắt đặt lại lên người Thất gia.
Thất gia nói: “Bí mật của cháu, chú vẫn chưa nghe xong.”
Mộ An An không đáp.
Lúc nói ra bí mật ấy, cô đã gom góp hết tất cả dũng khí.
Nhưng dũng khí thì chỉ có thể trong nháy
măt, một hơi nói ra hêt.
Mà La Sâm tiến vào như thế đã đánh vỡ tất cả dũng khí của cô.
Bảo cô làm công tác chuẩn bị lần nữa sao? Bây giờ thì không còn khả năng nữa.
Hơn nữa, La Sâm còn đang vì chuyện Giang gia mà lên kế hoạch, điều này khiến Mộ An An bắt đầu có chút rối loạn.
Trong cuộc đời Mộ An An, trừ Tông Chính Ngự ra, chuyện quan trọng khác thì chính là những hận thù chồng chất bên nhà Giang gia.
Mà bây giờ Giang Trấn, Quách Nguyệt Hoa đích thân dắt Giang cầm đến đây xin lỗi, kết quả này khiến Mộ An An có chút thấy khó hiểu.
/826
|