Nhìn thấy chân Mộ An An luôn đá vào chân anh trong tiềm thức.
Anh sợ cô đá trúng vết thương, cho nên mới nhấc chăn trên cô lên một chút xem xét cẩn thận, thì thấy vết thương không có dấu hiệu chảy máu.
Chân bị trật cũng được quấn băng vải cố định, thấy mọi thứ đều ổn thì lúc này anh mới đặt lại chân Mộ An An vào trong chăn.
Lúc ngẩng đàu, thì nhìn thấy bé con vốn dĩ đang nhắm mắt lúc này đang mở to mắt lặng lẽ nhìn anh.
Biểu cảm ngoại trừ một chút tủi thân thì không còn cảm xúc gì khác.
Tông Chính Ngự củi người, bưng mặt Mộ An An: “Sao lại tỉnh rồi?”
“Đột nhiên tỉnh ạ.”
Mộ An An đáp.
Điều này là thật.
Từ lúc ở trong xe, cô đã trong trạng thái mơ hồ, lúc thì ngủ bất tỉnh nhân sự lúc thì lại đột nhiên bị tỉnh giấc.
Cô cảm thấy mình vẫn đang bị kẹt trong biển lửa, không thể ngủ, vừa ngủ thì sẽ không gặp được Thất gia nữa, cho nên mới miễn cưỡng bị tỉnh giấc.
Nhưng khi nhìn thắy khung cảnh căn phòng quen thuộc, ngửi được mùi nước khử trùng thoang thoảng nhưng vẫn tồn tại mùi thân quen trong căn phòng, lúc này Mộ An An mới cảm thấy yên tâm, tiếp tục ngủ.
Bây giờ đột nhiên bỉ tỉnh giấc, nhìn thất Thất gia, trong lòng Mộ An An không chỉ cảm thầy bình yên, hơn nữa còn có cảm giác được an ủi vỗ về.
Rất kỳ lạ.
Không cần biết Mộ An An gặp phải chuyện kinh khủng nào, hay là cô có mang thái độ tồi tệ nào đi nữa.
Thì khi gặp được người đàn ông này, cô liền lập tức được an ủi.
Thậm chí người đàn ông này không càn phải nói gì, làm gì.
Anh chỉ cần đứng trước mặt Mộ An An là có thể hàn gắn mọi thứ của cô.
“Cháu rất mệt sao?”
Tông Chính Ngự lên tiếng.
Mộ An An lăc đâu.
Chỉ cần nhìn anh ấy, là tinh thần cô đầy pin.
“Ngủ thêm một lát nhé?”
Tông Chính Ngự hỏi lại lần nữa.
Mộ An An lắc đầu một cách chắc nịch: “Cháu muốn nhìn chú.”
Giọng cô mang theo sự làm nũng, hơn nữa còn có chút non nớt.
Nhưng Tông Chính Ngự lại vô cùng phối hợp với cô: “Vậy cháu nhìn đi, nhìn mệt rồi thì ngủ.”
Mộ An An ngoan ngoãn gật đầu, giữa hai hàng lông mày hiện lên nét cười.
“Thất gia.”
“ừm.”
“Chú Ngự.”
“ừm.”
Chú Thất.
“Chú đây.”
Giọng cô càng ngày càng nũng nịu, nhưng anh lại kiên nhẫn trả lời cô.
Nhưng vào lúc này, Mộ An An tựa như đột nhiên nhận ra chuyện gì đó, cô vội vàng giãy giụa: “Chú Ngự, chú mau đứng lên.”
Tư thế lúc này của Tông Chính Ngự chính là tay phải đặt lên bên cạnh người Mộ An An, cơ thể thì đang ngồi, nửa thân trên thì dính sát vào Mộ An An.
Cả người Mộ An An đều bị ôm trong lòng Tông Chính Ngự.
Nghe được lời này của Mộ An An, Tông Chính Ngự lập tức đứng lên.
Mà lúc này Mộ An An lại giơ tay phải lên cười hihi rồi mở ra.
Đến giờ này Tông Chính Ngự mới có thể nhìn rõ được thứ đồ mà Mộ An An sống chết bảo vệ từ trong biển lửa ra ngoài.
Rốt cuộc, đó là chiếc kẹp tóc mà anh tặng cô trong khinh khí cầu ở Thủ Đô.
Trên mặt Tông Chính Ngự không có biểu hiện của sự vui mừng mà hơi cau mày.
Khi nhìn thấy chiếc kẹp tóc ấy thì anh đã
liên tưởng đến một số chuyện.
“May mà nó vẫn tốt, không bị hư cũng không bị bẩn.”
Mộ An An cười hihi nói, trông như một đứa trẻ nhận được phiếu bé ngoan vậy.
Tông Chính Ngự hỏi một câu: “Chỉ vì thứ này mà cháu xông vào biển lửa?”
Mộ An An nghiêm túc gật đầu: “Quà mà chú Ngự tặng cho cháu, không thể đánh mất.”
Cái kẹp tóc này rất có ý nghĩa.
Anh sợ cô đá trúng vết thương, cho nên mới nhấc chăn trên cô lên một chút xem xét cẩn thận, thì thấy vết thương không có dấu hiệu chảy máu.
Chân bị trật cũng được quấn băng vải cố định, thấy mọi thứ đều ổn thì lúc này anh mới đặt lại chân Mộ An An vào trong chăn.
Lúc ngẩng đàu, thì nhìn thấy bé con vốn dĩ đang nhắm mắt lúc này đang mở to mắt lặng lẽ nhìn anh.
Biểu cảm ngoại trừ một chút tủi thân thì không còn cảm xúc gì khác.
Tông Chính Ngự củi người, bưng mặt Mộ An An: “Sao lại tỉnh rồi?”
“Đột nhiên tỉnh ạ.”
Mộ An An đáp.
Điều này là thật.
Từ lúc ở trong xe, cô đã trong trạng thái mơ hồ, lúc thì ngủ bất tỉnh nhân sự lúc thì lại đột nhiên bị tỉnh giấc.
Cô cảm thấy mình vẫn đang bị kẹt trong biển lửa, không thể ngủ, vừa ngủ thì sẽ không gặp được Thất gia nữa, cho nên mới miễn cưỡng bị tỉnh giấc.
Nhưng khi nhìn thắy khung cảnh căn phòng quen thuộc, ngửi được mùi nước khử trùng thoang thoảng nhưng vẫn tồn tại mùi thân quen trong căn phòng, lúc này Mộ An An mới cảm thấy yên tâm, tiếp tục ngủ.
Bây giờ đột nhiên bỉ tỉnh giấc, nhìn thất Thất gia, trong lòng Mộ An An không chỉ cảm thầy bình yên, hơn nữa còn có cảm giác được an ủi vỗ về.
Rất kỳ lạ.
Không cần biết Mộ An An gặp phải chuyện kinh khủng nào, hay là cô có mang thái độ tồi tệ nào đi nữa.
Thì khi gặp được người đàn ông này, cô liền lập tức được an ủi.
Thậm chí người đàn ông này không càn phải nói gì, làm gì.
Anh chỉ cần đứng trước mặt Mộ An An là có thể hàn gắn mọi thứ của cô.
“Cháu rất mệt sao?”
Tông Chính Ngự lên tiếng.
Mộ An An lăc đâu.
Chỉ cần nhìn anh ấy, là tinh thần cô đầy pin.
“Ngủ thêm một lát nhé?”
Tông Chính Ngự hỏi lại lần nữa.
Mộ An An lắc đầu một cách chắc nịch: “Cháu muốn nhìn chú.”
Giọng cô mang theo sự làm nũng, hơn nữa còn có chút non nớt.
Nhưng Tông Chính Ngự lại vô cùng phối hợp với cô: “Vậy cháu nhìn đi, nhìn mệt rồi thì ngủ.”
Mộ An An ngoan ngoãn gật đầu, giữa hai hàng lông mày hiện lên nét cười.
“Thất gia.”
“ừm.”
“Chú Ngự.”
“ừm.”
Chú Thất.
“Chú đây.”
Giọng cô càng ngày càng nũng nịu, nhưng anh lại kiên nhẫn trả lời cô.
Nhưng vào lúc này, Mộ An An tựa như đột nhiên nhận ra chuyện gì đó, cô vội vàng giãy giụa: “Chú Ngự, chú mau đứng lên.”
Tư thế lúc này của Tông Chính Ngự chính là tay phải đặt lên bên cạnh người Mộ An An, cơ thể thì đang ngồi, nửa thân trên thì dính sát vào Mộ An An.
Cả người Mộ An An đều bị ôm trong lòng Tông Chính Ngự.
Nghe được lời này của Mộ An An, Tông Chính Ngự lập tức đứng lên.
Mà lúc này Mộ An An lại giơ tay phải lên cười hihi rồi mở ra.
Đến giờ này Tông Chính Ngự mới có thể nhìn rõ được thứ đồ mà Mộ An An sống chết bảo vệ từ trong biển lửa ra ngoài.
Rốt cuộc, đó là chiếc kẹp tóc mà anh tặng cô trong khinh khí cầu ở Thủ Đô.
Trên mặt Tông Chính Ngự không có biểu hiện của sự vui mừng mà hơi cau mày.
Khi nhìn thấy chiếc kẹp tóc ấy thì anh đã
liên tưởng đến một số chuyện.
“May mà nó vẫn tốt, không bị hư cũng không bị bẩn.”
Mộ An An cười hihi nói, trông như một đứa trẻ nhận được phiếu bé ngoan vậy.
Tông Chính Ngự hỏi một câu: “Chỉ vì thứ này mà cháu xông vào biển lửa?”
Mộ An An nghiêm túc gật đầu: “Quà mà chú Ngự tặng cho cháu, không thể đánh mất.”
Cái kẹp tóc này rất có ý nghĩa.
/826
|