Nói xong, Mộ An An còn chưa kịp trả lời, Tông Chính Ngự đã vươn tay đóng cửa xe lại.
Anh cúi đầu nhìn cơ thể vô cùng yếu ớt của Mộ An An: “Từ giờ trở đi, cháu phải nhắm mắt nghỉ ngơi.”
“Muốn Thất gia ôm.”
Mộ An An làm nũng.
Giây sau, cả người cô đều được Tông Chính Ngự ôm vào trong lòng.
Anh vỗ nhẹ lên cánh tay Mộ An An: “Ngủ đi.”
Mộ An An cọ cọ mặt mình vào lòng Tông Chính Ngự, sau đó yên tâm mà nhắm mắt lại.
Bị kẹt trong khói lửa lâu như thế, Mộ An An đã sớm sức cùng lực kiệt, thật ra trên người rất đau, nhưng cô lại không biết mình đau cụ thể là ở đâu, tóm lại là cả người đều đau và khó chịu.
Vừa nãy không dám nói là vì sợ Thất Gia tức giận.
Vì thế cô chỉ có thể không ngừng vùi trong lòng Thầt gia, cảm nhận độ ẳm và hương thơm trên người anh, mới có thể tìm được chút an ủi.
Mà Bác sĩ Cố sau khi giao tiếp đơn giản với Trần Hoa xong thì ngồi vào vị trí ghế lái phụ.
Lúc La Sâm quay lại vị trí ghế điều khiển, đội vệ sĩ Ngự Viên Loan đều đồng loạt trở về xe và cùng lúc vang lên tiếng đóng cửa xe, mười mấy chiếc xe rời khỏi hiện trường một cách rất trật tự.
Tuy đoàn người Ngự Viên Loan rút khỏi hiện trường, nhưng Giang Đô Hội vẫn bốc cháy, xung quanh vẫn hỗn loạn.
Nhất là ở một nơi nào đó…
Giang cầm vẫn luôn bị một đám phóng viên vây quanh, truy hỏi tại sao Giang cầm lại bị kẹt trong Giang Đô Hội, bao gồm cả những chuyện không chính chắn với người đàn ông khi nãy.
Mặc dù khi nãy Tông Chính Ngự xông vào thế lửa cứu người dẫn đến chấn động.
Nhưng sự chú ý của đám phóng viên vẫn là va vào Giang cầm mãi không rơi.
Đám phóng viên này sống trong Giang Thành quá lâu, đã sớm thành tinh rồi.
Tin tức về vị gia và cô công chúa nhỏ ở Ngự Viên Loan kia, trừ phi là Ngự Viên Loan đích thân yêu cầu họ đăng lên, chứ không thì cho dù bọn họ có chụp được đi nữa thì cũng không cách nào đăng lên được.
Đương nhiên, cho dù không thể đăng lên, nhưng tấm ảnh vừa nãy Thất gia ôm người chạy ra từ biển lửa thật sự rất đẹp trai à, cho dù có chụp lấy để tự hưởng thụ thì cũng phải chụp lại kỉ niệm chứ!
Mà sau khi Thất gia – người có thanh thế to lớn rời đi thì mọi sự chú ý của bọn họ đều rớt hết lên người Giang cầm.
Giang cầm đã sớm bị hỏi tới phát khùng.
Vừa nãy cô ta còn vừa vặn nhìn thấy cảnh
Mộ An An được Tông Chính Ngự ôm ra từ biển lửa, cảnh Mộ An An được dỗ trong xe như thế nào, cô ta điên luôn rồi!
Rất bất ngờ, Giang cầm đột nhiên xông lên, trực tiếp cắn một ngoạm lên mặt một cô phóng viên vẫn luôn ép phỏng vấn cô ta.
Cái phát ngoạm này vô cùng hung hãn, ngoạm vào là không thèm buông, khiến cô phóng viên kia đau muốn chết, những người xung quanh thì nhao nhao lôi Giang Cầm ra.
Cả người Giang cầm leo cả lên thân người ta, leo đến mức người ta ngã luôn xuống đất, hơn nữa còn cắn mãi không thèm buông.
Khi công chúng cuối cùng cũng lôi được Giang cầm ra, thì trên mặt cô phóng viên kia đã bị ngoạm cho mất luôn một miếng thịt.
Trên mặt cô phóng viên toàn là máu, đau tới không ngừng gào thét và lăn lộn trên mặt đất.
Cả miệng Giang cầm đều là máu, cô ta nhả miệng thịt ra, cười lên như điên.
Dáng vẻ như thế, vừa hung hãn vừa đáng sợ, khiến những tay phóng viên vốn dĩ vây quanh cô ta đồng loạt lui về sau một bước, giữ khoảng cách an toàn.
Bọn họ đều cảm thầy cái người này là một bệnh nhân tâm thần.
Giang cầm thấy đám người đồng loạt lui về sau thì đột nhiên không cười nữa, xông lên gào thét về phía bọn họ: “Không phải các người lợi hại lắm sao? Không phải là các người liên tục truy hỏi tôi về ba cái lời đó sao? Đến đây đi, hỏi tiếp đi nè.”
“Tại sao tôi lại khoả thân chạy ra? Vì tôi lên giường với người ta đó, ba người, ba tên đàn ông đó!”
Anh cúi đầu nhìn cơ thể vô cùng yếu ớt của Mộ An An: “Từ giờ trở đi, cháu phải nhắm mắt nghỉ ngơi.”
“Muốn Thất gia ôm.”
Mộ An An làm nũng.
Giây sau, cả người cô đều được Tông Chính Ngự ôm vào trong lòng.
Anh vỗ nhẹ lên cánh tay Mộ An An: “Ngủ đi.”
Mộ An An cọ cọ mặt mình vào lòng Tông Chính Ngự, sau đó yên tâm mà nhắm mắt lại.
Bị kẹt trong khói lửa lâu như thế, Mộ An An đã sớm sức cùng lực kiệt, thật ra trên người rất đau, nhưng cô lại không biết mình đau cụ thể là ở đâu, tóm lại là cả người đều đau và khó chịu.
Vừa nãy không dám nói là vì sợ Thất Gia tức giận.
Vì thế cô chỉ có thể không ngừng vùi trong lòng Thầt gia, cảm nhận độ ẳm và hương thơm trên người anh, mới có thể tìm được chút an ủi.
Mà Bác sĩ Cố sau khi giao tiếp đơn giản với Trần Hoa xong thì ngồi vào vị trí ghế lái phụ.
Lúc La Sâm quay lại vị trí ghế điều khiển, đội vệ sĩ Ngự Viên Loan đều đồng loạt trở về xe và cùng lúc vang lên tiếng đóng cửa xe, mười mấy chiếc xe rời khỏi hiện trường một cách rất trật tự.
Tuy đoàn người Ngự Viên Loan rút khỏi hiện trường, nhưng Giang Đô Hội vẫn bốc cháy, xung quanh vẫn hỗn loạn.
Nhất là ở một nơi nào đó…
Giang cầm vẫn luôn bị một đám phóng viên vây quanh, truy hỏi tại sao Giang cầm lại bị kẹt trong Giang Đô Hội, bao gồm cả những chuyện không chính chắn với người đàn ông khi nãy.
Mặc dù khi nãy Tông Chính Ngự xông vào thế lửa cứu người dẫn đến chấn động.
Nhưng sự chú ý của đám phóng viên vẫn là va vào Giang cầm mãi không rơi.
Đám phóng viên này sống trong Giang Thành quá lâu, đã sớm thành tinh rồi.
Tin tức về vị gia và cô công chúa nhỏ ở Ngự Viên Loan kia, trừ phi là Ngự Viên Loan đích thân yêu cầu họ đăng lên, chứ không thì cho dù bọn họ có chụp được đi nữa thì cũng không cách nào đăng lên được.
Đương nhiên, cho dù không thể đăng lên, nhưng tấm ảnh vừa nãy Thất gia ôm người chạy ra từ biển lửa thật sự rất đẹp trai à, cho dù có chụp lấy để tự hưởng thụ thì cũng phải chụp lại kỉ niệm chứ!
Mà sau khi Thất gia – người có thanh thế to lớn rời đi thì mọi sự chú ý của bọn họ đều rớt hết lên người Giang cầm.
Giang cầm đã sớm bị hỏi tới phát khùng.
Vừa nãy cô ta còn vừa vặn nhìn thấy cảnh
Mộ An An được Tông Chính Ngự ôm ra từ biển lửa, cảnh Mộ An An được dỗ trong xe như thế nào, cô ta điên luôn rồi!
Rất bất ngờ, Giang cầm đột nhiên xông lên, trực tiếp cắn một ngoạm lên mặt một cô phóng viên vẫn luôn ép phỏng vấn cô ta.
Cái phát ngoạm này vô cùng hung hãn, ngoạm vào là không thèm buông, khiến cô phóng viên kia đau muốn chết, những người xung quanh thì nhao nhao lôi Giang Cầm ra.
Cả người Giang cầm leo cả lên thân người ta, leo đến mức người ta ngã luôn xuống đất, hơn nữa còn cắn mãi không thèm buông.
Khi công chúng cuối cùng cũng lôi được Giang cầm ra, thì trên mặt cô phóng viên kia đã bị ngoạm cho mất luôn một miếng thịt.
Trên mặt cô phóng viên toàn là máu, đau tới không ngừng gào thét và lăn lộn trên mặt đất.
Cả miệng Giang cầm đều là máu, cô ta nhả miệng thịt ra, cười lên như điên.
Dáng vẻ như thế, vừa hung hãn vừa đáng sợ, khiến những tay phóng viên vốn dĩ vây quanh cô ta đồng loạt lui về sau một bước, giữ khoảng cách an toàn.
Bọn họ đều cảm thầy cái người này là một bệnh nhân tâm thần.
Giang cầm thấy đám người đồng loạt lui về sau thì đột nhiên không cười nữa, xông lên gào thét về phía bọn họ: “Không phải các người lợi hại lắm sao? Không phải là các người liên tục truy hỏi tôi về ba cái lời đó sao? Đến đây đi, hỏi tiếp đi nè.”
“Tại sao tôi lại khoả thân chạy ra? Vì tôi lên giường với người ta đó, ba người, ba tên đàn ông đó!”
/826
|