Nhưng Mộ An An, mình không có xấu, suy nghĩ đen tối là một chuyện, mình cũng sẽ không thật sự làm ra những chuyện tổn thương cậu, mình cũng đâu phải cầm thú, sao mình có thể làm ra những chuyện đó!”
Nói đến cuối cùng, Trần Hoa trực tiếp ngồi xổm xuống đất khóc lớn, “Rốt cuộc mình phải làm sao cậu mới tin tưởng mình?”
Trần Hoa lúc này vô cùng bất lực.
Những gì đáng nói cũng nói hết rồi, cô ta cũng không biết phản bác như thế nào nữa.
Mà sự bất lực của Trần Hoa đối với Mộ An An chính là dằn vặt và đấu tranh.
Sự tín nhiệm của cô đối với Trần Hoa đã sụp đổ.
Nhưng sự phản bác và cảm xúc bất lực sốt sắng, khiến Mộ An An không phân biệt được thật giả.
Tay cô giữ chặt chiếc bàn bên cạnh.
về mặt cảm xúc, Mộ An An là thiên về sự tin tưởng đó.
Không ai có thể chịu được sự phản bội mang tính tàn phá này của bạn thân mình cả.
Nhưng về mặt lý trí, sự trùng hợp và chứng cứ quá nhiều quá đủ, vốn không thể từ sự phản bác của Trần Hoa mà có thể xác định được tất cả chỉ là trùng hợp.
Hoặc là nói, tất cả chỉ là do Trần Hoa bị kéo vào cái bẫy.
Mộ An An cúi đầu hít thở sâu, sau đó đưa ra một quyết định, “Tôi sẽ tìm người điều tra rõ! Trần Hoa, nếu thật sự là cô tôi mong cô nói thật lòng.”
Trần Hoa đang cúi đầu lúc này ngước lên nhìn Mộ An An, “Mình thừa nhận mình ganh tỵ với cậu, nhưng mình làm ra những chuyện tổn thương cậu!”
‘Renggggg’
Trần Hoa vừa dứt lời, khách sạn vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên một hòi chuông báo động.
Âm thanh chói tai bén nhọn vang vọng khắp Giang Đô Hội, sau đó là hàng loạt tiếng người la thất thanh, gào thét bùng nổ ra vào lúc này!
Biểu cảm Mộ An An mơ hồ, âm thanh này giống…
‘Cháy rồi!”
Trời ơi! Cháy rồi! Cháy rồi! ‘Mau chạy!”
Theo tiếng gào thét liên tục phát ra từ những người ở bên ngoài, thần kinh Mộ An An lập tức trở nên căng thẳng.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cánh cửa.
Vừa kéo cửa ra, một cỗ khí nóng lập tức phả tới, hành lang cả tầng lầu hỗn loạn thành một nồi cháo heo, hàng loạt cửa phòng đều mở tung ra.
Từng con người nhao nhao xông ra khỏi phòng.
Có người quấn một chiếc áo tắm, có người chỉ kịp mặc quàn chưa mặc áo, một vài người còn trực tiếp xổng chuồng lao ra ngoài.
Tất cả đều đang chạy trốn!
Theo tình huống bên ngoài, dòng khí nóng
không ngừng tăng cao, hiện trường trở nên vô cùng căng thẳng hỗn loạn.
Hơn nữa Mộ An An còn phát hiện,phòng 801 kế bên có ngọn lửa không ngừng bốc lên, khiến nguồn nhiệt tăng lên rất nhanh.
Mộ An An xoay người hét lên với Trần Hoa, “Chạy!”
Tràn Hoa vẫn luôn đứng ngây người ở đó, sau khi nghe tiếng hét của Mộ An An mới vội vàng chạy về phía Mộ An An.
Mộ An An lao ra khỏi phòng, tính chạy đến lối thoát hiểm, nhưng khi chạy được vài bước thì đột nhiên xoay đầu nhìn căn phòng 804 đang đóng chặt kia, cô chạy đến đập cửa.
“Cháy rồi, chạy đi.”
Bên trong không có phản ứng gì, Mộ An An bèn dùng chân đạp.
Cô đạp liên tục mấy đạp, bên trong phòng mới có phản ứng.
Nói đến cuối cùng, Trần Hoa trực tiếp ngồi xổm xuống đất khóc lớn, “Rốt cuộc mình phải làm sao cậu mới tin tưởng mình?”
Trần Hoa lúc này vô cùng bất lực.
Những gì đáng nói cũng nói hết rồi, cô ta cũng không biết phản bác như thế nào nữa.
Mà sự bất lực của Trần Hoa đối với Mộ An An chính là dằn vặt và đấu tranh.
Sự tín nhiệm của cô đối với Trần Hoa đã sụp đổ.
Nhưng sự phản bác và cảm xúc bất lực sốt sắng, khiến Mộ An An không phân biệt được thật giả.
Tay cô giữ chặt chiếc bàn bên cạnh.
về mặt cảm xúc, Mộ An An là thiên về sự tin tưởng đó.
Không ai có thể chịu được sự phản bội mang tính tàn phá này của bạn thân mình cả.
Nhưng về mặt lý trí, sự trùng hợp và chứng cứ quá nhiều quá đủ, vốn không thể từ sự phản bác của Trần Hoa mà có thể xác định được tất cả chỉ là trùng hợp.
Hoặc là nói, tất cả chỉ là do Trần Hoa bị kéo vào cái bẫy.
Mộ An An cúi đầu hít thở sâu, sau đó đưa ra một quyết định, “Tôi sẽ tìm người điều tra rõ! Trần Hoa, nếu thật sự là cô tôi mong cô nói thật lòng.”
Trần Hoa đang cúi đầu lúc này ngước lên nhìn Mộ An An, “Mình thừa nhận mình ganh tỵ với cậu, nhưng mình làm ra những chuyện tổn thương cậu!”
‘Renggggg’
Trần Hoa vừa dứt lời, khách sạn vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên một hòi chuông báo động.
Âm thanh chói tai bén nhọn vang vọng khắp Giang Đô Hội, sau đó là hàng loạt tiếng người la thất thanh, gào thét bùng nổ ra vào lúc này!
Biểu cảm Mộ An An mơ hồ, âm thanh này giống…
‘Cháy rồi!”
Trời ơi! Cháy rồi! Cháy rồi! ‘Mau chạy!”
Theo tiếng gào thét liên tục phát ra từ những người ở bên ngoài, thần kinh Mộ An An lập tức trở nên căng thẳng.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cánh cửa.
Vừa kéo cửa ra, một cỗ khí nóng lập tức phả tới, hành lang cả tầng lầu hỗn loạn thành một nồi cháo heo, hàng loạt cửa phòng đều mở tung ra.
Từng con người nhao nhao xông ra khỏi phòng.
Có người quấn một chiếc áo tắm, có người chỉ kịp mặc quàn chưa mặc áo, một vài người còn trực tiếp xổng chuồng lao ra ngoài.
Tất cả đều đang chạy trốn!
Theo tình huống bên ngoài, dòng khí nóng
không ngừng tăng cao, hiện trường trở nên vô cùng căng thẳng hỗn loạn.
Hơn nữa Mộ An An còn phát hiện,phòng 801 kế bên có ngọn lửa không ngừng bốc lên, khiến nguồn nhiệt tăng lên rất nhanh.
Mộ An An xoay người hét lên với Trần Hoa, “Chạy!”
Tràn Hoa vẫn luôn đứng ngây người ở đó, sau khi nghe tiếng hét của Mộ An An mới vội vàng chạy về phía Mộ An An.
Mộ An An lao ra khỏi phòng, tính chạy đến lối thoát hiểm, nhưng khi chạy được vài bước thì đột nhiên xoay đầu nhìn căn phòng 804 đang đóng chặt kia, cô chạy đến đập cửa.
“Cháy rồi, chạy đi.”
Bên trong không có phản ứng gì, Mộ An An bèn dùng chân đạp.
Cô đạp liên tục mấy đạp, bên trong phòng mới có phản ứng.
/826
|