“Tôi thật sự không có phản bội cậu, thật sự là cậu nên tin tôi. Lời tôi nói là thật!.”
“Mộ An An, tôi thật sự không phải lòng lang dạ sói. Chúng ta chơi với nhau đã bốn năm. Tôi đối với cậu sự ghen tị là có thật,
nhưng không có nghĩa là sẽ phản bội cậu!”
Trần Hoa càng hét lớn, cô càng kích động, không ngừng lau nước mắt.
Mộ An An đột nhiên lùi lại một bước.
Mộ An An cảm động trước sự giải thích cảm xúc của Trần Hoa.
Nhưng Mộ An An rất khó chịu.
Khi tất cả các bằng chứng đều hướng về Trần Hoa, khi bác sĩ cố muốn xử lí Trần Hoa một cách bí mật, cô siêu bình tĩnh nói với bác sĩ Cố rằng cô tin tưởng vào người bạn thân nhất của mình.
Cô có thể đặt cược với bác sĩ cố mà không cần phải đắn đo.
Nhưng mọi chuyện hôm nay đều là một cái tát giáng thẳng vào mặt Mộ An An, cái tát này khiến trái tim cô đau đớn.
Nhìn thấy Mộ An An không chỉ có không tin chính mình, thậm chí cảm thấy cô xa cách chính mình, tâm trạng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô gạt đi nước mắt, “Tại sao cậu không tin tôi? Trong lời nói của cậu thì thật sự tệ hại như vậy sao. Thật tệ đến mức ngay cả bạn thân duy nhất cũng phải phản bội?”.
Đối mặt với sự chất vấn ngược lại của Trần Hoa, Mộ An An im lặng.
Trong lòng cô đang dằn vặt.
Tất cả bằng chứng đều chỉ ra Trần Hoa phản bội, nhưng tiếng la khóc và vội vã giải thích của Trần Hoa, giống như từng viên đá nặng trĩu.
Lòng dạ Mộ An An rối bời.
Cô thẳng thừng xoay đầu, không tiếp tục nhìn Trần Hoa nữa, cố gắng dùng tâm trí bình tĩnh để đối lời với Trần Hoa, “Vậy hợp đồng đặc biệt thì sao? Còn cái phòng này nữa?”
Trần Hoa lau nước mắt, “Mẹ mình tìm đến nói với mình!”
Mộ An An không nói gì.
Trần Hoa tiếp tục giải thích: “Tối hôm qua
sau khi lấy được phiếu mua hàng từ ba mình, mẹ mình liền đến phòng mình nói rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện cậu cho mình mượn tiền mà chẳng hỏi lờl nào. Mẹ mình rất cảm động với tình cảm của chúng ta, còn nói về hợp đồng ở Giang Đô Hội, có thể cùng bạn thân cùng nhau ký tên, còn được tặng phòng phục vụ cho một đêm, có thể thiết lập cho chúng ta nói chuyện với nhau. Mình cũng muốn cùng cậu nói về những chuyện xảy ra gần đây.”
“Mẹ cô làm sao biết những chuyện này?”
Mộ An An nhìn chằm chằm Trần Hoa,
“Trần Hoa, cho dù cô có tìm một lí do, thì cũng đừng tìm một lí do gượng gạo như thế chứ.”
“Mình không có tìm lí do!”
Trần Hoa kích động phản bác.
Mộ An An không nói gì, móc từ túi áo ra điện thoại bấm mở video, sau đó ném điện thoại qua cho Trần Hoa.
“Bắt đầu từ video này, kéo xuống dưới.”
Mộ An An nhắc nhở.
Trần Hoa kích động cầm lểy điện thoại, đôi tay run rẩy trong không trung.
Bấm mở video chính là ban công nhà cô, cô đang nằm bò lên lan can nói những lời kia.
Xem xong Trần Hoa kinh ngạc mở to mắt ngước nhìn Mộ An An.
Mộ An An nói: “Tiếp tục, sau đó còn nữa.”
Tay Trần Hoa run rẩy cực độ, lướt đến video thứ hai.
Video thứ hai là quay lại khẩu cung của ba nữ y tá kia, đồng loạt đều nói tên Tràn Hoa.
Xem đến đây, dường như Trần Hoa buộc miệng hét lên: “Bọn họ nói dối!”
“Mộ An An, tôi thật sự không phải lòng lang dạ sói. Chúng ta chơi với nhau đã bốn năm. Tôi đối với cậu sự ghen tị là có thật,
nhưng không có nghĩa là sẽ phản bội cậu!”
Trần Hoa càng hét lớn, cô càng kích động, không ngừng lau nước mắt.
Mộ An An đột nhiên lùi lại một bước.
Mộ An An cảm động trước sự giải thích cảm xúc của Trần Hoa.
Nhưng Mộ An An rất khó chịu.
Khi tất cả các bằng chứng đều hướng về Trần Hoa, khi bác sĩ cố muốn xử lí Trần Hoa một cách bí mật, cô siêu bình tĩnh nói với bác sĩ Cố rằng cô tin tưởng vào người bạn thân nhất của mình.
Cô có thể đặt cược với bác sĩ cố mà không cần phải đắn đo.
Nhưng mọi chuyện hôm nay đều là một cái tát giáng thẳng vào mặt Mộ An An, cái tát này khiến trái tim cô đau đớn.
Nhìn thấy Mộ An An không chỉ có không tin chính mình, thậm chí cảm thấy cô xa cách chính mình, tâm trạng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô gạt đi nước mắt, “Tại sao cậu không tin tôi? Trong lời nói của cậu thì thật sự tệ hại như vậy sao. Thật tệ đến mức ngay cả bạn thân duy nhất cũng phải phản bội?”.
Đối mặt với sự chất vấn ngược lại của Trần Hoa, Mộ An An im lặng.
Trong lòng cô đang dằn vặt.
Tất cả bằng chứng đều chỉ ra Trần Hoa phản bội, nhưng tiếng la khóc và vội vã giải thích của Trần Hoa, giống như từng viên đá nặng trĩu.
Lòng dạ Mộ An An rối bời.
Cô thẳng thừng xoay đầu, không tiếp tục nhìn Trần Hoa nữa, cố gắng dùng tâm trí bình tĩnh để đối lời với Trần Hoa, “Vậy hợp đồng đặc biệt thì sao? Còn cái phòng này nữa?”
Trần Hoa lau nước mắt, “Mẹ mình tìm đến nói với mình!”
Mộ An An không nói gì.
Trần Hoa tiếp tục giải thích: “Tối hôm qua
sau khi lấy được phiếu mua hàng từ ba mình, mẹ mình liền đến phòng mình nói rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện cậu cho mình mượn tiền mà chẳng hỏi lờl nào. Mẹ mình rất cảm động với tình cảm của chúng ta, còn nói về hợp đồng ở Giang Đô Hội, có thể cùng bạn thân cùng nhau ký tên, còn được tặng phòng phục vụ cho một đêm, có thể thiết lập cho chúng ta nói chuyện với nhau. Mình cũng muốn cùng cậu nói về những chuyện xảy ra gần đây.”
“Mẹ cô làm sao biết những chuyện này?”
Mộ An An nhìn chằm chằm Trần Hoa,
“Trần Hoa, cho dù cô có tìm một lí do, thì cũng đừng tìm một lí do gượng gạo như thế chứ.”
“Mình không có tìm lí do!”
Trần Hoa kích động phản bác.
Mộ An An không nói gì, móc từ túi áo ra điện thoại bấm mở video, sau đó ném điện thoại qua cho Trần Hoa.
“Bắt đầu từ video này, kéo xuống dưới.”
Mộ An An nhắc nhở.
Trần Hoa kích động cầm lểy điện thoại, đôi tay run rẩy trong không trung.
Bấm mở video chính là ban công nhà cô, cô đang nằm bò lên lan can nói những lời kia.
Xem xong Trần Hoa kinh ngạc mở to mắt ngước nhìn Mộ An An.
Mộ An An nói: “Tiếp tục, sau đó còn nữa.”
Tay Trần Hoa run rẩy cực độ, lướt đến video thứ hai.
Video thứ hai là quay lại khẩu cung của ba nữ y tá kia, đồng loạt đều nói tên Tràn Hoa.
Xem đến đây, dường như Trần Hoa buộc miệng hét lên: “Bọn họ nói dối!”
/826
|