Mộ An An phải nói là trước đây bản thân đã xem thường Giang cầm rồi.
Cô tưởng cô ta là một người hư vinh, thích đề cao chính mình lên, từ nhỏ đã được nâng đỡ lên thành thói quen đại tiểu thư ngốc bạch ngọt.
Thật ra, người phụ nữ này vô cùng hiểm độc, rất nhiều thủ đoạn xảo quyệt!
Mộ An An nhịn lại cảm giác ghê tởm, vỗ tay cho Giang cầm: “Nữ thần, cô lợi hại, cô nhắc nhở như thế lập tức khiến tôi tỉnh táo lại.”
Giang cầm tất nhiên là hưởng thụ sự khen thưởng đó, cô vuốt vuốt tóc, khoé môi câu lên thành một độ cong nhẹ.
Tư thế này hoàn toàn là xem mình thành lão đại sau hậu trường, thao túng tất cả và
hưởng thụ hương vị từ phát súng của cô ta.
Cho dù sau đó Thất gia có trách móc, thì cũng chỉ là do Trần Hoa lừa Mộ An An, cô ta hoàn toàn không liên quan gì.
“Nhưng mà, cô chắc chắn bạn thân kia sẽ hành động sao, cô bạn thân ấy quá quan trọng rồi.”
Tông Thất lại nói một câu.
“Vì thế mới cần có anh đó.”
Giang cầm đột nhiên nói một câu.
Tôi?
“Ngày mai làm phiền anh diễn giúp một vở kịch.”
Giang cầm cố ý đến gần Tông Thất, hai tay đặt trên vai Tông Thất sờ loạn, đè thấp giọng: “Ngày mai lúc con mập kia đi làm, đến tìm cô ấy xin phương thức liên lạc, có gắng biểu đạt như thế nào để thể hiện anh bị cô ấy thu hút.”
Mộ An An nhướng mày, im lặng.
Giang cầm tiếp tục nói: “Nhưng lúc cuối hãy nhớ kỹ là tìm bạn thân Mộ An An để xin phương thức liên lạc của Mộ An An.”
“Nữ thần, cô làm như thế chính là đang đâm vào sự mẫn cảm và tự ti của cô bạn thân, khiến cô ta không ngừng sinh ra sự đố kỵ và oán giận đó.”
“Vậy ngày mai có làm được không?”
Giang cầm đẩy Tông Thất xuống sofa, cô ta cố ý xoã tóc để trở nên gợi cảm hơn.
Mộ An An tất nhiên hiểu được cái ngầm ý này của cô ta.
Lúc Giang cầm đè xuống, cô không phát ra tiếng mà đè lên vài Giang cầm, đè ngược cô ta lên sofa.
Mộ An An đứng dậy: “Nữ thần, ngày mai cô chờ tin tốt của tôi, tôi không quấy rầy cô nữa.”
Nói xong, Mộ An An gửi một cái hôn gió cho Giang cầm, chỉnh lại áo khoác, sau đó
liền rời khỏi khách sạn.
Lúc đóng cửa, vẻ mặt cô liền biến đổi.
Cô móc khăn giấy khử trùng từ túi áo, lau sạch—sẽ từng chỗ bị Giang cầm đụng qua rồi thẳng thừng ra khỏi Giang Đô Hội.
Nhưng trước khi rời khỏi Giang Đô Hội, Mộ An An gọi người đến đưa giấy ghi chú cho người phụ nữ lúc nãy.
Trên giấy ghi chú bảo cô ta trốn đi.
Đây là Mộ An An trong vai một người lạ, có thể cho ra chút thiện ý!
Trong lúc phóng xe về Ngự Viên Loan, Mộ An An vô số lần muốn gọi cho Trần Hoa, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Kế hoạch công kích Mộ An An này của Giang cầm, nhân vật mấu chốt chính là Trần Hoa.
Có thể nói, trong lòng Giang cầm biết rõ, sự mẫn cảm, tự ti trong lòng Trần Hoa và những chuyện cô ta làm đều là gõ vào lòng Trần Hoa.
Cứ hễ Trần Hoa không vững nổi, là sẽ làm ra hành vi phản bội.
Mộ An An cuối cùng vẫn nhịn xuống, không liên lạc với Trần Hoa.
Mộ An An vào được sảnh chính của Ngự Viên Loan thì cuộc gọi video của Thất gia đã gọi đến.
Mộ An An không bắt máy mà tốc độ chạy đi tắm, gỡ bỏ vẻ nguy trang Tông Thất.
Lúc ra ngoài, tóc cũng không thèm sấy, trực tiếp gọi lại cho Thất gia.
Cô tưởng cô ta là một người hư vinh, thích đề cao chính mình lên, từ nhỏ đã được nâng đỡ lên thành thói quen đại tiểu thư ngốc bạch ngọt.
Thật ra, người phụ nữ này vô cùng hiểm độc, rất nhiều thủ đoạn xảo quyệt!
Mộ An An nhịn lại cảm giác ghê tởm, vỗ tay cho Giang cầm: “Nữ thần, cô lợi hại, cô nhắc nhở như thế lập tức khiến tôi tỉnh táo lại.”
Giang cầm tất nhiên là hưởng thụ sự khen thưởng đó, cô vuốt vuốt tóc, khoé môi câu lên thành một độ cong nhẹ.
Tư thế này hoàn toàn là xem mình thành lão đại sau hậu trường, thao túng tất cả và
hưởng thụ hương vị từ phát súng của cô ta.
Cho dù sau đó Thất gia có trách móc, thì cũng chỉ là do Trần Hoa lừa Mộ An An, cô ta hoàn toàn không liên quan gì.
“Nhưng mà, cô chắc chắn bạn thân kia sẽ hành động sao, cô bạn thân ấy quá quan trọng rồi.”
Tông Thất lại nói một câu.
“Vì thế mới cần có anh đó.”
Giang cầm đột nhiên nói một câu.
Tôi?
“Ngày mai làm phiền anh diễn giúp một vở kịch.”
Giang cầm cố ý đến gần Tông Thất, hai tay đặt trên vai Tông Thất sờ loạn, đè thấp giọng: “Ngày mai lúc con mập kia đi làm, đến tìm cô ấy xin phương thức liên lạc, có gắng biểu đạt như thế nào để thể hiện anh bị cô ấy thu hút.”
Mộ An An nhướng mày, im lặng.
Giang cầm tiếp tục nói: “Nhưng lúc cuối hãy nhớ kỹ là tìm bạn thân Mộ An An để xin phương thức liên lạc của Mộ An An.”
“Nữ thần, cô làm như thế chính là đang đâm vào sự mẫn cảm và tự ti của cô bạn thân, khiến cô ta không ngừng sinh ra sự đố kỵ và oán giận đó.”
“Vậy ngày mai có làm được không?”
Giang cầm đẩy Tông Thất xuống sofa, cô ta cố ý xoã tóc để trở nên gợi cảm hơn.
Mộ An An tất nhiên hiểu được cái ngầm ý này của cô ta.
Lúc Giang cầm đè xuống, cô không phát ra tiếng mà đè lên vài Giang cầm, đè ngược cô ta lên sofa.
Mộ An An đứng dậy: “Nữ thần, ngày mai cô chờ tin tốt của tôi, tôi không quấy rầy cô nữa.”
Nói xong, Mộ An An gửi một cái hôn gió cho Giang cầm, chỉnh lại áo khoác, sau đó
liền rời khỏi khách sạn.
Lúc đóng cửa, vẻ mặt cô liền biến đổi.
Cô móc khăn giấy khử trùng từ túi áo, lau sạch—sẽ từng chỗ bị Giang cầm đụng qua rồi thẳng thừng ra khỏi Giang Đô Hội.
Nhưng trước khi rời khỏi Giang Đô Hội, Mộ An An gọi người đến đưa giấy ghi chú cho người phụ nữ lúc nãy.
Trên giấy ghi chú bảo cô ta trốn đi.
Đây là Mộ An An trong vai một người lạ, có thể cho ra chút thiện ý!
Trong lúc phóng xe về Ngự Viên Loan, Mộ An An vô số lần muốn gọi cho Trần Hoa, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Kế hoạch công kích Mộ An An này của Giang cầm, nhân vật mấu chốt chính là Trần Hoa.
Có thể nói, trong lòng Giang cầm biết rõ, sự mẫn cảm, tự ti trong lòng Trần Hoa và những chuyện cô ta làm đều là gõ vào lòng Trần Hoa.
Cứ hễ Trần Hoa không vững nổi, là sẽ làm ra hành vi phản bội.
Mộ An An cuối cùng vẫn nhịn xuống, không liên lạc với Trần Hoa.
Mộ An An vào được sảnh chính của Ngự Viên Loan thì cuộc gọi video của Thất gia đã gọi đến.
Mộ An An không bắt máy mà tốc độ chạy đi tắm, gỡ bỏ vẻ nguy trang Tông Thất.
Lúc ra ngoài, tóc cũng không thèm sấy, trực tiếp gọi lại cho Thất gia.
/826
|