Mộ An An có chút tò mò.
Nhưng thứ càng tò mò hơn chính là.
Ngay khi người nam kia nói câu muốn ‘đặc biệt’, hai người ngồi trước quầy chuẩn bị làm thủ tục phòng cho hai người, lại bày tỏ vẻ xin lỗi rồi trực tiếp rời đi.
Lúc quay lại là giám đốc khách sạn.
Giám đốc khách sạn cung kính hỏi: “Xin chào hai vị, hai vị muốn đặc biệt đúng không ạ?”
Người thanh niên đáp: “Đúng!”
Giám đốc chuyển qua nhìn sang người nữ,
cô gái gật đầu.
Nhận được sự đồng ý từ hai người, lúc này giám đốc mới ngồi xuống quầy, thao tác một hồi trên máy tính, cuối cùng máy in nhả ra hai tờ giấy A4, trên đó toàn là chữ.
Chúng trông như hợp đồng dự án vậy.
Giám đốc chỉ thị: “Xin mời hai vị ký tên vào cuối tờ giấy này.”
Người nữ gật đầu, đến nhìn cũng không thèm nhìn mà thẳng tay ký luôn tên lên đó.
Mộ An An nhìn cảnh tượng ấy, cảm thấy vô cùng tò mò.
Chủ yếu là sắc mặt của hai người kia không giống nhau, người nữ thì trông như nhận quà hẹn hò, có chút ngượng ngùng và bất ngờ.
Mà người nam thì ở bên cạnh dùng ánh mắt sáng rực nhìn người nữ ký tên, ngay khi người nữ ký tên xong, sự hưng phấn trong mắt như sắp bùng nổ.
Mộ An An càng nhìn càng thấy không ổn.
“Hai vị, bây giờ tôi sẽ dẫn hai người lên phòng trên lầu.”
Người nhân viên làm thủ tục nhận phòng cho Giang cầm và Mộ An An, trả lại chứng minh thư cho hai người, sau đó cầm thấy thẻ phòng của khách sạn, dắt hai người đi về hướng thang máy.
Mộ An An không thể không thu lại ánh mắt từ đôi nam nữ kia.
Giang cầm ở bên cạnh hỏi một câu: “Cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
Mộ An An nhìn Giang cầm.
Giang cầm thần bí cười lên: “Không kỳ cục đâu, bởi vì đây mới là đặc sắc của Giang Đo Hội.”
Mộ An An nghe không hiểu.
Thang máy đã đến, hai người và nhân viên phục vụ đồng thời tiến vào thang máy.
Mà Giang cầm khi vào thang máy thì không còn nhắc đến chuyện của hai người thanh niên kia nữa.
Trực giác của Mộ An An cảm thấy, cặp tình nhân đó, Giang cầm cố ý đến Giang Đô Hội và cái phần ‘đặc biệt’ đó chắc chắn có liên quan đến nhau.
Vì có nhân viên phục vụ ở đây nên Mộ An An không hỏi nhiều, mà im lặng mặc do nhân viên phục vụ dắt hai người đến phòng của khách sạn.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào phòng rồi lui ra.
Giang cầm nhớ ra bản thân mình một thân hôi hám, vội vã chạy đi tắm.
Nhưng khi Giang cầm chạy về phía phòng tắm, Mộ An An vươn tay kéo Giang cầm lại, đá chiếc ghế sang bắt cô ta ngồi xuống.
Giang cầm rất ngạc nhiên, nhưng khi ngước đầu lên nhìn thấy Tông Thất đang kề sát người vào mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô ta hiển nhiên là thích sự mạnh mẽ như thế một chút.
Mộ An An hỏi: “Nữ thần, cô khơi ra lòng
hiếu kỳ của tôi cả đoạn đường, trước khi đi tắm cô nên giải thích chút đi chứ.”
Nói xong, Mộ An An lại bổ sung một câu: “Bí mật của Giang Đô Hội.”
Nhưng thứ càng tò mò hơn chính là.
Ngay khi người nam kia nói câu muốn ‘đặc biệt’, hai người ngồi trước quầy chuẩn bị làm thủ tục phòng cho hai người, lại bày tỏ vẻ xin lỗi rồi trực tiếp rời đi.
Lúc quay lại là giám đốc khách sạn.
Giám đốc khách sạn cung kính hỏi: “Xin chào hai vị, hai vị muốn đặc biệt đúng không ạ?”
Người thanh niên đáp: “Đúng!”
Giám đốc chuyển qua nhìn sang người nữ,
cô gái gật đầu.
Nhận được sự đồng ý từ hai người, lúc này giám đốc mới ngồi xuống quầy, thao tác một hồi trên máy tính, cuối cùng máy in nhả ra hai tờ giấy A4, trên đó toàn là chữ.
Chúng trông như hợp đồng dự án vậy.
Giám đốc chỉ thị: “Xin mời hai vị ký tên vào cuối tờ giấy này.”
Người nữ gật đầu, đến nhìn cũng không thèm nhìn mà thẳng tay ký luôn tên lên đó.
Mộ An An nhìn cảnh tượng ấy, cảm thấy vô cùng tò mò.
Chủ yếu là sắc mặt của hai người kia không giống nhau, người nữ thì trông như nhận quà hẹn hò, có chút ngượng ngùng và bất ngờ.
Mà người nam thì ở bên cạnh dùng ánh mắt sáng rực nhìn người nữ ký tên, ngay khi người nữ ký tên xong, sự hưng phấn trong mắt như sắp bùng nổ.
Mộ An An càng nhìn càng thấy không ổn.
“Hai vị, bây giờ tôi sẽ dẫn hai người lên phòng trên lầu.”
Người nhân viên làm thủ tục nhận phòng cho Giang cầm và Mộ An An, trả lại chứng minh thư cho hai người, sau đó cầm thấy thẻ phòng của khách sạn, dắt hai người đi về hướng thang máy.
Mộ An An không thể không thu lại ánh mắt từ đôi nam nữ kia.
Giang cầm ở bên cạnh hỏi một câu: “Cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
Mộ An An nhìn Giang cầm.
Giang cầm thần bí cười lên: “Không kỳ cục đâu, bởi vì đây mới là đặc sắc của Giang Đo Hội.”
Mộ An An nghe không hiểu.
Thang máy đã đến, hai người và nhân viên phục vụ đồng thời tiến vào thang máy.
Mà Giang cầm khi vào thang máy thì không còn nhắc đến chuyện của hai người thanh niên kia nữa.
Trực giác của Mộ An An cảm thấy, cặp tình nhân đó, Giang cầm cố ý đến Giang Đô Hội và cái phần ‘đặc biệt’ đó chắc chắn có liên quan đến nhau.
Vì có nhân viên phục vụ ở đây nên Mộ An An không hỏi nhiều, mà im lặng mặc do nhân viên phục vụ dắt hai người đến phòng của khách sạn.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào phòng rồi lui ra.
Giang cầm nhớ ra bản thân mình một thân hôi hám, vội vã chạy đi tắm.
Nhưng khi Giang cầm chạy về phía phòng tắm, Mộ An An vươn tay kéo Giang cầm lại, đá chiếc ghế sang bắt cô ta ngồi xuống.
Giang cầm rất ngạc nhiên, nhưng khi ngước đầu lên nhìn thấy Tông Thất đang kề sát người vào mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô ta hiển nhiên là thích sự mạnh mẽ như thế một chút.
Mộ An An hỏi: “Nữ thần, cô khơi ra lòng
hiếu kỳ của tôi cả đoạn đường, trước khi đi tắm cô nên giải thích chút đi chứ.”
Nói xong, Mộ An An lại bổ sung một câu: “Bí mật của Giang Đô Hội.”
/826
|