Mộ An An lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Giang Đô Hội?”
Ngạc nhiên xong cô lại bổ sung một câu: “Trên kia có một khách sạn, Giang Đô Hội cách nơi đây phải vòng một đoạn đường.”
Đặt trung tâm thành phố làm chính, nơi hiện tại của Mộ An An và Giang cầm đang đi so với Giang Đô Hội rõ ràng là hai phương hướng khác nhau.
Mộ An An nhìn dáng vẻ gắp gáp muốn xử lý sạch sẽ chính mình, cô không tin Giang Cầm không biết nơi đó ở xa.
Tuy nhiên, thái độ của đại tiểu thư Giang Cầm lại chắc chắn: “Cứ đi Giang Đô Hội.”
Rõ ràng là có chuyện gì đó.
Mộ An An cũng không hỏi nhiều: “Vậy thì, nữ thần, cảm phiền ngồi vững nhé!”
Nói xong, Mộ An An liền khởi động động cơ, phóng xe vọt đi.
Tốc độ phóng đi rất nhanh, khiến cả người Giang cầm đều dính hết vào ghế xe, tay nắm chặt tay cầm phía trên để không bị bay mất vì tốc độ xe quá nhanh.
Nhưng Mộ An An thì lại liên tục tăng tốc.
Đoạn đường có người còn hơi hơi giảm tốc độ lại, còn nơi không có người, cô chạy như lúc đua xe trên núi Mộ Vân vậy.
Chủ yếu chính là thời gian gấp gáp.
Thất Gia quy định mười giờ phải về nhà, thì bắt buộc phải có mặt ở sảnh của biệt thự chính Ngự Viên Loan.
Vốn dĩ đã làm chuyện xấu, nên Mộ An An
không muốn phải về trễ.
Giang Đô Hội là tên gọi của một khách sạn năm sao, nhưng nếu so sự xa hoa và rực rỡ với những khách sạn có sao ở Giang Thành, thì nơi này cấp thấp hơn rất nhiều.
Một toà cao ốc không có gì đặc sắc, cửa xoay cũng bình thường, cách bài trí bên trong cũng không đặc biệt.
Thậm chí trông còn không đáng với cấp sao đó.
Với sự hiểu biết của Mộ An An về sự hư vinh của Giang cầm, hơn nữa là tiêu chuẩn nhu cầu cao như cô ta, một khách sạn như thế chắc chắn không phải là nơi mà Giang cầm sẽ tiến vào.
Nếu đã cố tình đi đến đây, chắc chắn là có vấn đề!
Mà khi xe dừng lại, Giang cầm lập tức xuống xe ôm thùng rác nôn mửa mộ trận trước.
Nhân viên phục vụ bên cạnh liền tiến lên đưa khăn giấy, hỏi những lời công thức
hoá: ‘Thưa cô, cô không sao chứ?”
Giang cầm xua tay, sau đó lau miệng ngẩng đầu nhìn về phía Tông Thất, lộ ra vẻ bất mãn: “Chúng ta đâu có vội, anh chạy nhanh như thế làm quái gì?”
Mộ An An cười cười: “Thật xin lỗi, tôi tưởng cô thích như thế, dù sao trước kia cô cũng luôn chê tôi lái xe chậm.”
Lời nói vừa nói ra, Giang cầm không cách nào nói lại được.
Giang cầm xua tay, không nói gì nhiều, liền trực tiếp đi thẳng vào Giang Đô Hội.
Mộ An An đi theo vào, tầm mắt quét một vòng, cũng chỉ là một sảnh khách sạn thông thường, không nhìn ra có gì đặc biệt.
Hai người đi đến quầy lễ tân, xuất trình chứng minh thư.
Mộ An An tất nhiên là có chứng minh thư của Tông Thất, nó được làm thông qua con đường đặc thù nào đó, chỉ cần không ngáo ngáo chạy đến cục công an thì nơi nào đều không phân biệt được thật giả.
Trong lúc ở quầy lễ tân, Mộ An An làm ra vẻ lười biếng, ánh mắt ngó nghiêng kiểm tra xung quanh, liền nhìn thấy một đôi thanh niên nam nữ.
“Xin chào, cho tôi một phần đặc biệt.”
Người nam đứng trước quầy nói một câu.
Đặc biệt?
Ngạc nhiên xong cô lại bổ sung một câu: “Trên kia có một khách sạn, Giang Đô Hội cách nơi đây phải vòng một đoạn đường.”
Đặt trung tâm thành phố làm chính, nơi hiện tại của Mộ An An và Giang cầm đang đi so với Giang Đô Hội rõ ràng là hai phương hướng khác nhau.
Mộ An An nhìn dáng vẻ gắp gáp muốn xử lý sạch sẽ chính mình, cô không tin Giang Cầm không biết nơi đó ở xa.
Tuy nhiên, thái độ của đại tiểu thư Giang Cầm lại chắc chắn: “Cứ đi Giang Đô Hội.”
Rõ ràng là có chuyện gì đó.
Mộ An An cũng không hỏi nhiều: “Vậy thì, nữ thần, cảm phiền ngồi vững nhé!”
Nói xong, Mộ An An liền khởi động động cơ, phóng xe vọt đi.
Tốc độ phóng đi rất nhanh, khiến cả người Giang cầm đều dính hết vào ghế xe, tay nắm chặt tay cầm phía trên để không bị bay mất vì tốc độ xe quá nhanh.
Nhưng Mộ An An thì lại liên tục tăng tốc.
Đoạn đường có người còn hơi hơi giảm tốc độ lại, còn nơi không có người, cô chạy như lúc đua xe trên núi Mộ Vân vậy.
Chủ yếu chính là thời gian gấp gáp.
Thất Gia quy định mười giờ phải về nhà, thì bắt buộc phải có mặt ở sảnh của biệt thự chính Ngự Viên Loan.
Vốn dĩ đã làm chuyện xấu, nên Mộ An An
không muốn phải về trễ.
Giang Đô Hội là tên gọi của một khách sạn năm sao, nhưng nếu so sự xa hoa và rực rỡ với những khách sạn có sao ở Giang Thành, thì nơi này cấp thấp hơn rất nhiều.
Một toà cao ốc không có gì đặc sắc, cửa xoay cũng bình thường, cách bài trí bên trong cũng không đặc biệt.
Thậm chí trông còn không đáng với cấp sao đó.
Với sự hiểu biết của Mộ An An về sự hư vinh của Giang cầm, hơn nữa là tiêu chuẩn nhu cầu cao như cô ta, một khách sạn như thế chắc chắn không phải là nơi mà Giang cầm sẽ tiến vào.
Nếu đã cố tình đi đến đây, chắc chắn là có vấn đề!
Mà khi xe dừng lại, Giang cầm lập tức xuống xe ôm thùng rác nôn mửa mộ trận trước.
Nhân viên phục vụ bên cạnh liền tiến lên đưa khăn giấy, hỏi những lời công thức
hoá: ‘Thưa cô, cô không sao chứ?”
Giang cầm xua tay, sau đó lau miệng ngẩng đầu nhìn về phía Tông Thất, lộ ra vẻ bất mãn: “Chúng ta đâu có vội, anh chạy nhanh như thế làm quái gì?”
Mộ An An cười cười: “Thật xin lỗi, tôi tưởng cô thích như thế, dù sao trước kia cô cũng luôn chê tôi lái xe chậm.”
Lời nói vừa nói ra, Giang cầm không cách nào nói lại được.
Giang cầm xua tay, không nói gì nhiều, liền trực tiếp đi thẳng vào Giang Đô Hội.
Mộ An An đi theo vào, tầm mắt quét một vòng, cũng chỉ là một sảnh khách sạn thông thường, không nhìn ra có gì đặc biệt.
Hai người đi đến quầy lễ tân, xuất trình chứng minh thư.
Mộ An An tất nhiên là có chứng minh thư của Tông Thất, nó được làm thông qua con đường đặc thù nào đó, chỉ cần không ngáo ngáo chạy đến cục công an thì nơi nào đều không phân biệt được thật giả.
Trong lúc ở quầy lễ tân, Mộ An An làm ra vẻ lười biếng, ánh mắt ngó nghiêng kiểm tra xung quanh, liền nhìn thấy một đôi thanh niên nam nữ.
“Xin chào, cho tôi một phần đặc biệt.”
Người nam đứng trước quầy nói một câu.
Đặc biệt?
/826
|