“Mộ An An.”
“Dạ?”
“Sau lưng cháu là cửa sổ sát đất.”
Giọng điệu Tông Chính Ngự từ tốn: “Sẽ phản chiếu.”
Ba chữ đơn giản ấy suýt nữa nổ banh những người trong phòng.
Đầu óc Mộ An An tê dại, cổ cứng đờ từ từ quay ra sau lưng, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh phía trước cô phản chiếu lên cửa sổ sát đất.
Mặc dù nhìn không rõ ràng, nhưng từ đường nét có thể nhìn ra được máy tính và…đàn ông!
Trái tim Mộ An An như gặp phải gió bão.
Trên màn hình điện thoại, Tông Chính Ngự chậm rãi dựa người vào ghế, tay chống lên ghế, ngón trỏ xoa xoa mi tâm: “Nghĩ kĩ sẽ giải thích như thế nào chưa?”
Mộ An An thầm nuốt nước bọt, cười ngượng ngùng: “Nếu Thất gia đã phát hiện ra rồi thì cháu không thể giấu giếm nữa.”
Tông Chính Ngự nhướng mày nhưng ánh mắt lại không nhìn Mộ An An.
Ánh mắt hơi rũ xuống, tay xoa huyệt thái dương.
Đó là hành động theo thói quen của Tông Chính Ngự.
Anh có bệnh đau đầu, lúc không tái phát dữ dội đầu cũng hay đau âm ĩ.
Tông Chính Ngự không nói gì, Mộ An An cũng im lặng, những nhân viên kỹ thuật trong phòng cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Dần đến bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh kì lạ.
Lúc này bác sĩ cố nhìn về phía Mộ An An.
Hắn nghĩ, Mộ An An tính thành thật sao?
Cô ấy không phải dạng người dễ dàng thành thật như vậy mà?
Nhưng khoảnh khắc này Mộ An An thầm hít sâu một hơi, làm ra một vẻ mặt thành thật!
Mộ An An nói: “Cháu, thật ra…là gọi một vài người đến chơi game.”
Ngay sau khi lời này được phát ra, động tác xoa lông mày cùa Tông Chính Ngự liền khựng lại.
Anh thả tay xuống ngước mắt nhìn Mộ An An trong màn hình.
Mộ An An nói: “Chú không ở đây, cháu cãi nhau với Trần Hoa nên không vui, cho nên mới gọi Trần Hoa và đội chơi game trong bệnh viện ra đây, chuẩn bị mờ cuộc chiến ở khách sạn.”
“Cháu thừa nhận, cháu định đánh thâu đêm.”
Dứt lời, Mộ An An lén liếc Tông Chính Ngự một cái, sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại, hoàn toàn giống một đứa trẻ vừa làm chuyện chột dạ.
‘Còn gì nữa?” – Tông Chính Ngự lên tiêng.
Mộ An An im lặng một hồi lại nói: “Cháu còn gọi là Tóc Xoăn đến.”
Tông Chính Ngự im lặng.
Nhưng Mộ An An thì dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Tông Chính Ngự: “Chú Ngự, cháu biết chú phát hiện sẽ không vui nên định không nói cho chú biết, ai ngờ…vẫn bị chú phát hiện rồi.”
Tông Chính Ngự vẫn im lặng.
Mộ An An càng ngày càng tủi thân: “Chú Ngự, cháu không chơi khuya, tối nay trước 10 giờ cháu về, có được không?”
“Xin chú đó, chú Ngự.”
Bé con theo thói quen làm nũng.
Cho dù có cách một cái màn hình, đôi mắt quả hạnh vô tội và tủi thân kia vẫn chạm mạnh vào trái tim Tông Chính Ngự.
Rõ ràng biết đứa trẻ này tim nhỏ nhưng đầy ý nghĩ, hư hỏng như một con hồ ly nhỏ vậy.
Nhưng vẫn không nhịn được mà nuông chiều.
Tông Chính Ngự: “Trễ nhất là 10 giờ.”
“Dạ?”
“Sau lưng cháu là cửa sổ sát đất.”
Giọng điệu Tông Chính Ngự từ tốn: “Sẽ phản chiếu.”
Ba chữ đơn giản ấy suýt nữa nổ banh những người trong phòng.
Đầu óc Mộ An An tê dại, cổ cứng đờ từ từ quay ra sau lưng, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh phía trước cô phản chiếu lên cửa sổ sát đất.
Mặc dù nhìn không rõ ràng, nhưng từ đường nét có thể nhìn ra được máy tính và…đàn ông!
Trái tim Mộ An An như gặp phải gió bão.
Trên màn hình điện thoại, Tông Chính Ngự chậm rãi dựa người vào ghế, tay chống lên ghế, ngón trỏ xoa xoa mi tâm: “Nghĩ kĩ sẽ giải thích như thế nào chưa?”
Mộ An An thầm nuốt nước bọt, cười ngượng ngùng: “Nếu Thất gia đã phát hiện ra rồi thì cháu không thể giấu giếm nữa.”
Tông Chính Ngự nhướng mày nhưng ánh mắt lại không nhìn Mộ An An.
Ánh mắt hơi rũ xuống, tay xoa huyệt thái dương.
Đó là hành động theo thói quen của Tông Chính Ngự.
Anh có bệnh đau đầu, lúc không tái phát dữ dội đầu cũng hay đau âm ĩ.
Tông Chính Ngự không nói gì, Mộ An An cũng im lặng, những nhân viên kỹ thuật trong phòng cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Dần đến bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh kì lạ.
Lúc này bác sĩ cố nhìn về phía Mộ An An.
Hắn nghĩ, Mộ An An tính thành thật sao?
Cô ấy không phải dạng người dễ dàng thành thật như vậy mà?
Nhưng khoảnh khắc này Mộ An An thầm hít sâu một hơi, làm ra một vẻ mặt thành thật!
Mộ An An nói: “Cháu, thật ra…là gọi một vài người đến chơi game.”
Ngay sau khi lời này được phát ra, động tác xoa lông mày cùa Tông Chính Ngự liền khựng lại.
Anh thả tay xuống ngước mắt nhìn Mộ An An trong màn hình.
Mộ An An nói: “Chú không ở đây, cháu cãi nhau với Trần Hoa nên không vui, cho nên mới gọi Trần Hoa và đội chơi game trong bệnh viện ra đây, chuẩn bị mờ cuộc chiến ở khách sạn.”
“Cháu thừa nhận, cháu định đánh thâu đêm.”
Dứt lời, Mộ An An lén liếc Tông Chính Ngự một cái, sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại, hoàn toàn giống một đứa trẻ vừa làm chuyện chột dạ.
‘Còn gì nữa?” – Tông Chính Ngự lên tiêng.
Mộ An An im lặng một hồi lại nói: “Cháu còn gọi là Tóc Xoăn đến.”
Tông Chính Ngự im lặng.
Nhưng Mộ An An thì dùng vẻ mặt đáng thương nhìn Tông Chính Ngự: “Chú Ngự, cháu biết chú phát hiện sẽ không vui nên định không nói cho chú biết, ai ngờ…vẫn bị chú phát hiện rồi.”
Tông Chính Ngự vẫn im lặng.
Mộ An An càng ngày càng tủi thân: “Chú Ngự, cháu không chơi khuya, tối nay trước 10 giờ cháu về, có được không?”
“Xin chú đó, chú Ngự.”
Bé con theo thói quen làm nũng.
Cho dù có cách một cái màn hình, đôi mắt quả hạnh vô tội và tủi thân kia vẫn chạm mạnh vào trái tim Tông Chính Ngự.
Rõ ràng biết đứa trẻ này tim nhỏ nhưng đầy ý nghĩ, hư hỏng như một con hồ ly nhỏ vậy.
Nhưng vẫn không nhịn được mà nuông chiều.
Tông Chính Ngự: “Trễ nhất là 10 giờ.”
/826
|