Trong cuộc điện thoại, Trần Hoa hoàn toàn không nói, bởi vì cô không dám.
Tông Chính Ngự chỉ nói ba điều.
“An An nhà tôi tính tình thẳng thắn, được tôi chiều chuộng.
Nếu cô có ý kiến gì với con bé thì nói cho tôi biết, nhưng cô không dược phép nói với con bé.”
“An An đối với cô rất thật lòng, dám đối xử tệ với con bé, tôi sẽ khiến cô làm đồ ăn cho chó sói.”
“Tôi không thích cô, nhưng đứa trẻ của tôi coi cô như người bạn duy nhất của nó. Xin hãy trân trọng nó.”
Chỉ ba câu này thôi đã đánh bật ấn tượng của Trần Hoa với Tông Chính Ngự.
Trên các phương tiện truyền thông báo chí đưa tin, Trần Hoa biết về người ông này, nhưng cô cảm thấy anh là một người đáng sợ, ít lời và phong cách sắc sảo.
Nhưng mà cuộc gọi đó, giống như phụ
huynh bình thường, cảnh cáo cũng rất lịch sự, tất cả đều dành cho Mộ An An.
Trần Hoa ôm chặt lấy mình và cảm thấy rất cô đơn.
Mộ An An cỏ một người đàn ông tốt như vậy, và Hoắc Hiển cũng thích cô ấy.
Còn cô thì sao?
Sao cái gì cũng không có.
Mặt khác Mộ An An bị Hoắc Hiển dắt đi rời khỏi văn phòng.
Khi đến chỗ ngồi của cầu thang, Mộ An An đã bỏ tay ra và tránh xa Hoắc Hiển.
Một y tá và một bác sĩ đi lên từ cầu thang và nhìn hai người nhiều hơn khi thấy bọn họ đứng cùng nhau.
Biểu cảm trong mắt không rõ ràng.
Hoắc Hiển buồn bực trừng mắt nhìn những người đó: “Nhìn thấy rất hay ho sao?”
Mấy bác sĩ lập tức nhắm mắt lại, cúi đầu vội vàng rời đi.
Hoắc Hiển nhìn lại Mộ An An, trực tiếp nói: “Trước tiên tôi sẽ cho người xóa bài đăng, sau đó…”
“Không cần.”
Mộ An An ngắt lời Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển dừng lại khi chuẩn bị gọi điện thoại, vẻ mặt khỏ hiểu: “Không cần?”
“Tôi có thể tự xử lý.”
Mộ An An vừa nói, mọi người vừa đi xuống mấy bước.
Hoắc Hiển vẫn đứng trên lầu, còn Mộ An An thì đã đi đến giữa cầu thang.
Hoắc Hiển vốn đã cao, chiều cao hơn 1 mét 8, một đôi chân dài, nhìn thân ảnh thì cũng rõ chiều cao thực tế sẽ cao hơn một chút.
Với cảnh này, Mộ An An người vừa đi xuống nửa cầu thang, lại càng nhỏ nhắn
hơn.
Nhưng đối với Hoắc Hiển lúc này, khoảng cách này dường như đã bị Mộ An An ngăn cách.
Nó khiến hắn rất khỏ chịu.
Tông Chính Ngự chỉ nói ba điều.
“An An nhà tôi tính tình thẳng thắn, được tôi chiều chuộng.
Nếu cô có ý kiến gì với con bé thì nói cho tôi biết, nhưng cô không dược phép nói với con bé.”
“An An đối với cô rất thật lòng, dám đối xử tệ với con bé, tôi sẽ khiến cô làm đồ ăn cho chó sói.”
“Tôi không thích cô, nhưng đứa trẻ của tôi coi cô như người bạn duy nhất của nó. Xin hãy trân trọng nó.”
Chỉ ba câu này thôi đã đánh bật ấn tượng của Trần Hoa với Tông Chính Ngự.
Trên các phương tiện truyền thông báo chí đưa tin, Trần Hoa biết về người ông này, nhưng cô cảm thấy anh là một người đáng sợ, ít lời và phong cách sắc sảo.
Nhưng mà cuộc gọi đó, giống như phụ
huynh bình thường, cảnh cáo cũng rất lịch sự, tất cả đều dành cho Mộ An An.
Trần Hoa ôm chặt lấy mình và cảm thấy rất cô đơn.
Mộ An An cỏ một người đàn ông tốt như vậy, và Hoắc Hiển cũng thích cô ấy.
Còn cô thì sao?
Sao cái gì cũng không có.
Mặt khác Mộ An An bị Hoắc Hiển dắt đi rời khỏi văn phòng.
Khi đến chỗ ngồi của cầu thang, Mộ An An đã bỏ tay ra và tránh xa Hoắc Hiển.
Một y tá và một bác sĩ đi lên từ cầu thang và nhìn hai người nhiều hơn khi thấy bọn họ đứng cùng nhau.
Biểu cảm trong mắt không rõ ràng.
Hoắc Hiển buồn bực trừng mắt nhìn những người đó: “Nhìn thấy rất hay ho sao?”
Mấy bác sĩ lập tức nhắm mắt lại, cúi đầu vội vàng rời đi.
Hoắc Hiển nhìn lại Mộ An An, trực tiếp nói: “Trước tiên tôi sẽ cho người xóa bài đăng, sau đó…”
“Không cần.”
Mộ An An ngắt lời Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển dừng lại khi chuẩn bị gọi điện thoại, vẻ mặt khỏ hiểu: “Không cần?”
“Tôi có thể tự xử lý.”
Mộ An An vừa nói, mọi người vừa đi xuống mấy bước.
Hoắc Hiển vẫn đứng trên lầu, còn Mộ An An thì đã đi đến giữa cầu thang.
Hoắc Hiển vốn đã cao, chiều cao hơn 1 mét 8, một đôi chân dài, nhìn thân ảnh thì cũng rõ chiều cao thực tế sẽ cao hơn một chút.
Với cảnh này, Mộ An An người vừa đi xuống nửa cầu thang, lại càng nhỏ nhắn
hơn.
Nhưng đối với Hoắc Hiển lúc này, khoảng cách này dường như đã bị Mộ An An ngăn cách.
Nó khiến hắn rất khỏ chịu.
/826
|