Hoắc Hiển: “Ý là Mộ An An trong lòng tôi đẹp như thần tiên, cô ấy rất kiêu ngạo và xinh đẹp, chỉ càn cô ấy nhìn tôi thêm vài lần đến cả linh hồn tôi cũng có thể bán đi!
Khỏi phải nói ba cái chuyện lung tung kia, cho dù hậu cung cô ấy có ba nghìn người đàn ông yêu thương tôi cũng cam tâm tình nguyện đi làm một trong ba nghìn người
đó.
Bởi vì…”
Lúc này Hoắc Hiển đột nhiên dừng lại, nhếch mép cười: “Cho dù tôi thà làm một trong ba nghìn người đó, tôi cũng không thèm ở chung với vũng bùn suốt ngày ra vẻ có khí chất cao quý, tôi thấy ghê tởm.”
Hoắc Hiển nói xong lập tức xoay người đưa Mộ An An rời đi.
Hoàn toàn không quan tâm khuôn mặt đen thui của Giang cầm.
Cô ta tức đến phát điên, hét lên bén nhọn: “Aaaaaaa! Một trong ba nghìn, cô ta là cái thá gì, cô ta làm gì có tư cách, có tư cách gì hả! Cô ta chẳng là cái méo gì hết!”
Tiếng gào thét của Giang cầm vang vọng trong phòng làm việc.
Lúc này cả trong và ngoài phòng làm việc đều không còn ai nên tất nhiên sẽ không có ai nghe thấy.
Cũng không ai biết được, nữ thần Giang
cầm hay ra vẻ cao quý ngày thường mà cũng có một mặt điên khùng như vậy.
Nhưng có một người nghe thấy rồi.
Không chỉ nghe được tiếng gầm giận dữ điên cuồng của Giang cầm, mà còn nghe được lời thổ lộ của Hoắc Hiển trước mặt Giang cầm đối với Mộ An An.
Người này chính là Trần Hoa đang trốn ở phòng kế bên!
Cô dựa vào cửa, hô hấp có chút vội vã.
Tuy trên người mặc áo khoác đen và quần thể thao rộng rãi cùng màu, nhưng quần áo cô ta lấm lem bùn đất trông rất bẩn.
Đầu tóc cũng ướt và rối nùi, trông cứ lộn xộn kiểu gì.
Áo trên cánh tay được xắn lên, còn cỏ vài vết xước giống như bị chà xát dưới nền đất, trên đó còn có chút máu khô đọng lại.
Trần Hoa dựa vào cửa thở hổn hển, sau đó lại cười lên, nước mắt điên cuồng rơi xuống từ khoang mắt.
Cô không ngừng lau nước mắt của mình.
“Mình đúng là đồ ngốc!” – Cô tự mắng bản thân một câu.
Hôm nay vốn dĩ cô được nghỉ, khi nhìn thấy bài đăng liền vội vã chạy đến viện tâm thần Thiên Lam.
Cả quá trình còn bị ngã ba lần.
Cô chỉ nghĩ Mộ An An là được nuông chiều đến lớn, cuộc sống rất thuần khiết nên chắc chắn sẽ không chịu được những lời vu khống kia.
Kết quả thì sao?
Mộ An An được bảo vệ sướng bao nhiêu, không chỉ có Thất gia bên Ngự Viên Loan còn có Hoắc Hiển.
Vốn dĩ không càn đến cô.
Cô còn tự mình đa tình nữa.
Trần Hoa ngồi gục xuống, tự ôm lấy cơ thể mình mặc cho nước mắt rơi mãi.
Trong đầu cô nghĩ đến nội dung cuộc gọi lần trước với Tông Chính Ngự.
Khỏi phải nói ba cái chuyện lung tung kia, cho dù hậu cung cô ấy có ba nghìn người đàn ông yêu thương tôi cũng cam tâm tình nguyện đi làm một trong ba nghìn người
đó.
Bởi vì…”
Lúc này Hoắc Hiển đột nhiên dừng lại, nhếch mép cười: “Cho dù tôi thà làm một trong ba nghìn người đó, tôi cũng không thèm ở chung với vũng bùn suốt ngày ra vẻ có khí chất cao quý, tôi thấy ghê tởm.”
Hoắc Hiển nói xong lập tức xoay người đưa Mộ An An rời đi.
Hoàn toàn không quan tâm khuôn mặt đen thui của Giang cầm.
Cô ta tức đến phát điên, hét lên bén nhọn: “Aaaaaaa! Một trong ba nghìn, cô ta là cái thá gì, cô ta làm gì có tư cách, có tư cách gì hả! Cô ta chẳng là cái méo gì hết!”
Tiếng gào thét của Giang cầm vang vọng trong phòng làm việc.
Lúc này cả trong và ngoài phòng làm việc đều không còn ai nên tất nhiên sẽ không có ai nghe thấy.
Cũng không ai biết được, nữ thần Giang
cầm hay ra vẻ cao quý ngày thường mà cũng có một mặt điên khùng như vậy.
Nhưng có một người nghe thấy rồi.
Không chỉ nghe được tiếng gầm giận dữ điên cuồng của Giang cầm, mà còn nghe được lời thổ lộ của Hoắc Hiển trước mặt Giang cầm đối với Mộ An An.
Người này chính là Trần Hoa đang trốn ở phòng kế bên!
Cô dựa vào cửa, hô hấp có chút vội vã.
Tuy trên người mặc áo khoác đen và quần thể thao rộng rãi cùng màu, nhưng quần áo cô ta lấm lem bùn đất trông rất bẩn.
Đầu tóc cũng ướt và rối nùi, trông cứ lộn xộn kiểu gì.
Áo trên cánh tay được xắn lên, còn cỏ vài vết xước giống như bị chà xát dưới nền đất, trên đó còn có chút máu khô đọng lại.
Trần Hoa dựa vào cửa thở hổn hển, sau đó lại cười lên, nước mắt điên cuồng rơi xuống từ khoang mắt.
Cô không ngừng lau nước mắt của mình.
“Mình đúng là đồ ngốc!” – Cô tự mắng bản thân một câu.
Hôm nay vốn dĩ cô được nghỉ, khi nhìn thấy bài đăng liền vội vã chạy đến viện tâm thần Thiên Lam.
Cả quá trình còn bị ngã ba lần.
Cô chỉ nghĩ Mộ An An là được nuông chiều đến lớn, cuộc sống rất thuần khiết nên chắc chắn sẽ không chịu được những lời vu khống kia.
Kết quả thì sao?
Mộ An An được bảo vệ sướng bao nhiêu, không chỉ có Thất gia bên Ngự Viên Loan còn có Hoắc Hiển.
Vốn dĩ không càn đến cô.
Cô còn tự mình đa tình nữa.
Trần Hoa ngồi gục xuống, tự ôm lấy cơ thể mình mặc cho nước mắt rơi mãi.
Trong đầu cô nghĩ đến nội dung cuộc gọi lần trước với Tông Chính Ngự.
/826
|