Sau đó, Giang cầm đột nhiên cười: ‘‘Nói ra thật là nực cười, cô cho rằng kẻ thù của cô chỉ có mình tôi sao?
Mộ An An, có rất nhiều người hận cô, nơi nào không thấy, người mà không ngờ đến đều là kẻ thù của cô!”
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, và đột nhiên cười một cách điên cuồng.
“Cô… Cô cũng rất tội nghiệp!”
Giống như những người đồng cảm, cô ta cười vui vẻ và liều lĩnh, và tiếng cười sắc đến khó chịu!
Mộ An An nheo mắt nhìn chằm chằm Giang cầm, đang phân biệt lời cô ta nói là thật hay giả.
Giang cầm không ngừng ngẩng cằm, càng thêm đắc ý nói: “Nhìn thấy cô đáng thương nên tôi đây sẽ tiết lộ cho cô biết, người đăng bài đăng đó là người thân cận nhất
của cô đấy.”
Mộ An An im lặng.
Cô hoàn toàn không tin lời Giang cầm nói.
Và tất nhiên sẽ không vì câu ‘người thân cận nhất của cô’ của Giang cầm mà suy nghĩ nhiều.
Mộ An An mím môi, trong lúc Giang cầm đang giãy giụa, cô thẳng thừng đưa tay nắm chặt cằm Giang cầm, ép Giang cầm đối mặt với cô.
Giang cầm bất mãn trừng to mắt.
Mộ An An đến gần, giọng nói không ngừng đè thấp: “Giang cầm, bây giờ cô có thừa nhận hay không cũng không vấn đề gì. Nhưng cô nhớ kỹ, nếu để tôi tra ra được người làm là cô, vậy…”
Lúc này ánh mắt Mộ An An lạnh xuống, trong mắt toàn là hàn ý cùng với sự cảnh cáo.
Đây là khí chất do vị gia ở Ngự Viên Loan nuôi dạy nhiều năm mà ra.
Giang cầm vốn dĩ còn đắc ý, nhưng khi đối mặt với ánh mắt đó của Mộ An An, trong lòng cô ta lập tức phát run.
Nhất thời cô ta quên luôn phản ứng.
Lúc này Mộ An An lại đến gần hơn, kề môi vào sát tai Giang cầm : “Tôi sẽ khiến cô trở thành chiếc ghế dưới thân cô.”
Sau một giây dứt lời, Mộ An An một phát đấm gãy chân ghế.
Thuận theo tiếng gỗ tan vỡ vang lên, cả người Giang cầm mất kiểm soát ngã thẳng xuống đất.
Cô ta ngạc nhiên nhìn Mộ An An, quên luôn cả phản ứng.
Mộ An An đứng lên, thuận tay rút khăn giấy khử trùng trên bàn lau sạch đôi tay của mình.
Khăn giấy khử trùng màu trắng lau qua lau lại trên bàn tay, qua những ngón tay thon dài.
Sau khi lau xong, cô ném khăn giây vào
thùng rác rồi rời đi.
Mộ An An vừa mở cửa liền nhìn thấy Hoắc Hiển từ bên kia hành lang chạy đến, “Mộ An An!”
Hắn lo lắng gọi to tên Mộ An An.
Đồng thời sau lưng Mộ An An cũng vang lên một giọng hét: “Mộ An An, cô dám đối xử với tôi như thế!”
Theo tiếng hét mất khống chế của Giang Cầm, Mộ An An cảm nhận được sau lưng có vật gì đó tấn công đến!
Mộ An An, có rất nhiều người hận cô, nơi nào không thấy, người mà không ngờ đến đều là kẻ thù của cô!”
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, và đột nhiên cười một cách điên cuồng.
“Cô… Cô cũng rất tội nghiệp!”
Giống như những người đồng cảm, cô ta cười vui vẻ và liều lĩnh, và tiếng cười sắc đến khó chịu!
Mộ An An nheo mắt nhìn chằm chằm Giang cầm, đang phân biệt lời cô ta nói là thật hay giả.
Giang cầm không ngừng ngẩng cằm, càng thêm đắc ý nói: “Nhìn thấy cô đáng thương nên tôi đây sẽ tiết lộ cho cô biết, người đăng bài đăng đó là người thân cận nhất
của cô đấy.”
Mộ An An im lặng.
Cô hoàn toàn không tin lời Giang cầm nói.
Và tất nhiên sẽ không vì câu ‘người thân cận nhất của cô’ của Giang cầm mà suy nghĩ nhiều.
Mộ An An mím môi, trong lúc Giang cầm đang giãy giụa, cô thẳng thừng đưa tay nắm chặt cằm Giang cầm, ép Giang cầm đối mặt với cô.
Giang cầm bất mãn trừng to mắt.
Mộ An An đến gần, giọng nói không ngừng đè thấp: “Giang cầm, bây giờ cô có thừa nhận hay không cũng không vấn đề gì. Nhưng cô nhớ kỹ, nếu để tôi tra ra được người làm là cô, vậy…”
Lúc này ánh mắt Mộ An An lạnh xuống, trong mắt toàn là hàn ý cùng với sự cảnh cáo.
Đây là khí chất do vị gia ở Ngự Viên Loan nuôi dạy nhiều năm mà ra.
Giang cầm vốn dĩ còn đắc ý, nhưng khi đối mặt với ánh mắt đó của Mộ An An, trong lòng cô ta lập tức phát run.
Nhất thời cô ta quên luôn phản ứng.
Lúc này Mộ An An lại đến gần hơn, kề môi vào sát tai Giang cầm : “Tôi sẽ khiến cô trở thành chiếc ghế dưới thân cô.”
Sau một giây dứt lời, Mộ An An một phát đấm gãy chân ghế.
Thuận theo tiếng gỗ tan vỡ vang lên, cả người Giang cầm mất kiểm soát ngã thẳng xuống đất.
Cô ta ngạc nhiên nhìn Mộ An An, quên luôn cả phản ứng.
Mộ An An đứng lên, thuận tay rút khăn giấy khử trùng trên bàn lau sạch đôi tay của mình.
Khăn giấy khử trùng màu trắng lau qua lau lại trên bàn tay, qua những ngón tay thon dài.
Sau khi lau xong, cô ném khăn giây vào
thùng rác rồi rời đi.
Mộ An An vừa mở cửa liền nhìn thấy Hoắc Hiển từ bên kia hành lang chạy đến, “Mộ An An!”
Hắn lo lắng gọi to tên Mộ An An.
Đồng thời sau lưng Mộ An An cũng vang lên một giọng hét: “Mộ An An, cô dám đối xử với tôi như thế!”
Theo tiếng hét mất khống chế của Giang Cầm, Mộ An An cảm nhận được sau lưng có vật gì đó tấn công đến!
/826
|