Bởi vì lần trước Mộc Sĩ đánh bạc, cho nên Mộc Đoàn định giao quyền quyết định vào tay ông ta liền gác lại.
Không thể chính thức tiếp nhận công ty thì quyền lợi sẽ hao mòn dần.
"Sao anh lại biết chuyện này?" Mộc Mai càng ngày càng thấy Cố Văn thần kì, hình như chuyện gì cũng nằm trong sự khống chế của anh vậy.
Cố Văn cười một tiếng, xoa tớc vợ: "Ai bảo em gả cho một người chồng vừa thông minh lại vừa tài giỏi chứ”
"Thôi vậy, chuyện của ông nội cứ giao cho chú, chúng ta đến thăm mẹ em đi, trước đó bác sĩ Triệu bảo chúng, ta không được làm bà ấy kích động nên lâu rồi không đến thăm bà, em muốn nói tin em mang thai cho bà biết”
Cố Văn thấy cũng phải, biết đâu bà ấy nghe tin tức này xong lại tỉnh dậy được thì sao.
Hai người chuẩn bị một lát rồi đi đến một bệnh viện khác.
Tới ngoài phòng bệnh, viện trưởng Trương cầm bệnh án đi từ trong ra.
"Viện trưởng Trương, mẹ tôi dạo này thế nào?" Mộc Mai hỏi trước.
Tình trạng của mẹ cô rất tốt, tuy vẫn chưa tỉnh lại nhưng tình trạng sức khỏe đã khá hơn trước nhiều rồi, chắc không bao lâu nữa là có thể tỉnh lại thôi, nhất định không được làm bà ấy kích động,.
cũng không nên nói chuyện quá lâu với mẹ cô, nếu không mẹ cô sẽ không chịu nổi đâu”
Áp lực và kích thích bên ngoài đều sẽ ảnh hưởng đến sự bình phục của bệnh nhân.
Viện trưởng Trương dặn dò xong, hai người Cố Văn liền đi vào phòng bệnh.
Nhìn người nằm trên giường, Mộc Mai không hề khóc mà còn bước lên kéo tay bà: "Mẹ, mẹ biết gì không? Con mang thai rồi, là con của con và Cố Văn, trước kia mẹ nói chờ con sinh con rồi mẹ sẽ chăm sóc em bé giúp con.
Bây giờ con mang thai, có phải mẹ cũng nên tỉnh lại không?”
Cố Văn giặt khăn mặt rồi lau mặt cho Lý Thiên Mỹ: "Mẹ, Mai nói không sai, mẹ không ở đây nên không có ai chăm sóc Mai cả, bọn con đều mong mẹ có thể tỉnh lại sớm một chút.”
Người trên giường vẫn nhắm chặt hai mắt, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
"Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nếu không phải có Cố Văn làm bạn với con thì con nhất định sẽ không kiên trì nổi...!Mộc Mai nói ra những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, thời gian trôi qua nhanh chóng vô cùng.
Viện trưởng Trương nhìn thời gian, đi vào phòng bệnh: "Mai à, đến giờ rồi, để mẹ cô nghỉ ngơi thôi, nếu bà ấy có dấu hiệu tỉnh lại tôi sẽ thông báo cho cô.
Cố Văn khi nghe những lời của nói của viện trưởng Trương, anh hơi khó hiểu: “Mẹ vợ tôi đã hôn mê lâu như vậy, tại sao ông không thể thường xuyên đến thăm và nói chuyện với bà ấy nhiều hơn? Theo tôi được biết, những người bị thực vật như vậy, nên nói chuyện với bà nhiều hơn để bà tỉnh lại càng sớm càng tốt”
Viện trưởng Trương hiểu Cố Văn nói gì, đã đưa cho anh xem chiếc cặp tài liệu trên tay: “Đây là hồ sơ điều trị cho bà Lý Thiên Mỹ trong nhiều năm, hồ sơ này cậu cũng đã từng xem qua.
Khi đó bà ấy bị kích thích nên đã rơi vào trạng thái người thực vật, tôi sợ nếu bà ấy lại bị kích thích nữa sẽ chết não”
Viện trưởng Trương nói, chuyện này thật sự không thể tin được.
Cố Văn không biết nhiều về y học, nhưng không thể không tin, khi nghe những lời của viện trưởng Trương, anh chỉ đơn giản là dừng mọi nghỉ vấn và rời khỏi bệnh viện cùng với Mộc Mai.
Dọc theo đường đi, cảm giác được người chung quanh có cái gì không ổn, Mộc Mai hỏi: “ Làm sao vậy, anh lo lắng cái gì?”.
/370
|