Không biết chúng tôi đã làm gì đắc tội với các người mà các người lại ngáng đường cướp lấy nguyên vật liệu, lại còn trói bạn bè của chúng tôi, nếu chúng tôi chủ động ra tay, tôi dám chắc các người sẽ không hái được trái ngọt gì đâu”
“Anh bạn này, bọn tôi đã rất vừa ý với lô nguyên vật liệu này từ khi mà nó còn chưa bán ra, bọn tôi nhất định sẽ không để người khác lấy đi, cho dù các anh có đến đây bọn tôi cũng sẽ không buông tay”
Trong nhóm người đó có một người đàn ông trung niên, giọng điệu khi nói chuyện có vẻ trầm ổn, giống như là người đứng đầu của bọn họ.
"Cậu chủ của chúng tôi đang đợi ông, anh ấy muốn nói chuyện cùng ông, không biết ông có thể gặp một chút không?" Sở Trọng Văn không quên mục đích tới nơi này, anh ta nhìn thẳng vào người đàn ông cầm đầu nói.
Nhưng người đàn ông đó vẫn như trước, ngồi tựa vào ghế không nhúc nhích: "Đều đã đến: đây hết rồi, vì lý do gì mà không đi vào? Lại cố ý muốn mời tôi đi, tôi không biết ở cả cái Đông Âu này, còn có ai có tầm nhìn tốt hơn Sở Đình Trung tôi.”
Ngay khi nghe được ba chữ Sở Đình Trung, Sở Trọng Văn lập tức sững sờ: "Ông nói tên ông là gì?”
"Sao thế? Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua tên của tôi? Đúng là một đứa trẻ có kiến thức hạn hẹp” Sở Đình Trung có chút trào phúng nhìn thằng nhóc con trước mắt, chẳng
buồn để anh ta vào mắt, nhưng mà Sở Trọng văn lại đỏ hốc mắt: "Ông chắc chắn ông là Sở Đình Trung chứ?” "Rốt cuộc là mày có ý gì? Tên của Lão đại chúng tao là thứ để mày có thể tùy tiện gọi hả?" Người đàn ông ngồi bên cạnh có chút không vui quát lớn, thằng nhóc con này dám xông vào địa bàn của bọn họ, không giết thằng nhãi này đã là nể tình lắm rồi, nếu còn dám nói năng lỗ mấng, bọn họ không dám chắc bọn họ có thể làm ra những chuyện gì đâu.
Hai tay Sở Trọng Văn nắm thật chặt, chạy thẳng đến túm lấy áo Sở Đình Trung: "Ông còn có mặt mũi hỏi tôi làm sao mà biết tên của ông, ông có biết là mấy năm nay tất cả mọi người đều đang không ngừng tìm kiếm ông không, vậy mà ông lại trốn đến nơi này”
"Mày nói gì?" Những người đó đồng loạt đứng lên nhắm súng về phía Sở Trọng Văn, tư thế như chỉ cần đụng đến Sở Đình Trung một lân nữa anh ta sẽ banh xác và chết tại đây.
Sở Trọng Văn nhìn những người đang giương súng chữa vào mình, cười lớn tiếng rồi nói: Được, ông muốn mấy người họ giết tôi, đúng không? Làm đi, tôi muốn xem xem, ông làm sao có thể ra tay giết chết đứa con trai của chính mình đây": Lăng Khải nghe xong thì sửng sốt tại chỗ, tại sao Sở Trọng Văn có thể là con trai của Sở Đình Trung được?
"Sở Trọng Văn, cậu đang nói linh tỉnh gì đó? Bố của cậu không phải đang ở nhà hay sao? Vì sao lại nói người đàn ông này là bố cậu được?" Hơn nữa trên đời này có rất
nhiều người trùng tên trùng họ.
Dựa vào đâu anh ta cho rằng người đàn ông này là bố anh ta?
Sở Đình Trung cũng không ngờ rằng cái tên này lại dám nói rằng cậu ta là con trai ruột của mình.
Cả đời này ông còn chưa lấy vợ, sinh con, làm sao có thể có một đứa con trai được?
“Được thôi, nếu như mấy người đã í không tin thì tôi sẽ chứng minh cho mấy người xem” Nói xong, Sở Trọng Văn trực tiếp lột quân áo của Sở Đình Trung, ; trên vai ông có một vết bớt màu hồng.
"Dựa vào cái này, tôi liên biết ông chính là bố ruột của tôi.
Mẹ tôi ở nhà mỗi ngày đều nhắc đến ông, không ngờ rằng ông lại trốn ở chỗ này” Ánh mắt Sở Trọng Văn lạnh lùng nhìn người đàn ông này, hận không thể xé xác ông ta thành tám mảnh.
ì Chợt Sở Đình Trung nghĩ tới điều gì đó: "Để hết đồ trong tay mấy người xuống, lập tức đi ra ngoài, đem người đàn ông này ra ngoài cho tôi, cho Cố Văn vào.
gấp tôi”
"Ông chủ, chúng tôi nhất định không thể để anh một mình đối mặt với bọn họ, nếu bọn họ dám gây bất lợi cho anh..”
"Thằng nhóc như cậu, từ khi nào mệnh lệnh của tôi cần cậu chất vấn?
Mau cút ra ngoài, không thì đừng trách tôi không khách sáo." Sở Đình Trung nói xong.
Những người kia đành hậm hực thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng họp..
/370
|