Sau khi chị An nghe được thì không khỏi lộ ra một nụ cười vui mừng, đặt đồ ăn trong tay xuống: "Thưa mợ, là vì mợ và cậu chủ đã ở bên nhau trong một thời gian dài, nên đã hình thành thói quen, do đó mợ mới không thích ứng.
được khi cậu chủ ra ngoài làm việc.
Nhưng mà mợ cũng nên an tâm, dù sau này có chuyện gì hai người cũng có thể vượt qua những thử thách, mợ hãy tin tưởng cậu chủ và cậu chủ chắc chắn cũng sẽ tin tưởng mợ”
"Thật ra không phải là tôi đang lo lắng chuyện này, chỉ là cảm thấy trong khoảng thời gian này tôi ở cùng anh ấy đã thành một thói quen, cho nên lúc này, anh ấy đột nhiên rời đi khiến tôi có cảm giác trong lòng của mình thật trống vắng, quả nhiên vấn là không nên nuôi dưỡng thành nhiều thói quen xấu như vậy.
Mộc Mai cắt miếng bò bít tết trên đĩa của cô từng chút từng chút một, trước kia cô thích ăn nhất chính là thịt bò bít tết, nhưng không hiểu sao hôm nay lại có cảm giác nó không còn ngon như trước nữa.
` Chị An trông thấy dáng vẻ buồn bã của Mộc Mai như thế, chị không biết làm sao, lắc đầu nói: "Bất kể là như thế nào, hiện tại hai người đã là vợ chồng, nên trải nghiệm qua những việc này, đàn ông người nào chẳng phải đi làm xa, vì thế mợ đừng quan trọng hóa nó lên, không bao lâu nữa cậu chủ sẽ trở về thôi”
Chị An biết Mộc Mai là thật lòng thích Cố Văn, khi hai
người bọn họ ở cùng nhau đều vô cùng vui vẻ, từ lâu đã không muốn rời xa lẫn nhau, bằng không thì trước khi Cố Văn rời đi, làm sao lại có thể để lại lời của mình ở đây được chứ?
“Thôi không nói nữa, hai người chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, dù sao Cố Văn cũng đã đi rồi, chị chuẩn bị cho tôi một đĩa bò bít tết ngon như vậy, không ăn thì thật lãng phí, hai người chúng ta ngồi cùng nhau thì chẳng phải có người để tôi trò chuyện sao”
Nói là làm, Mộc Mai liền đặt đĩa bò bít tết đến trước mặt chị An, chị An cũng không khách sáo nữa, dẫu gì sau khi Cố Văn đi rồi chị cũng phải chăm sóc cho Mộc Mai, cho nên lúc này hai người không còn khách sáo nhiều như Trước.
Thời gian một đêm qua đi, Cố Văn đang ngồi trên máy bay tư nhân bay đến Đông Âu.
Sở Trọng Văn đang ở đó chờ Cố Văn, nhìn thấy anh đến lập tức chạy qua.
Trông thấy Sở Trọng Văn bày ra bộ dạng hoang mang rối loạn, Cố Văn chau mày: “Tình hình thế nào?”
"Bọn em đã chờ ở nơi này rất lâu, cũng không tra ra được chút tin tức nào của Lăng Khải, chúng ta có nên chủ động xuất kích không, nếu cứ chờ đợi thêm nữa chỉ sợ tính mạng của Lăng Khải sẽ gặp nguy hiểm”
Những người Lăng Khải cử đi đều không mang được một chút tin tức nào về, không rõ những kẻ này đến cuối cùng có lai lịch gì, thế nhưng lại có thực lực mạnh mẽ như thế.
"Báo với những người ở bên trong là Cố Văn đã đến." Ngồi
trên xe lăn, Cố Văn trực tiếp đi tới thị trường ngọc thô kia, nhìn những viên đá và nguyên vật bên trong, làm anh vô thức chau mày, nếu không phải Lăng Khải đã đàm phán với những người đó, thì anh tuyệt đối sẽ không trêu chọc tới những người này.
Việc hôm nay xác thực vẫn nên trách anh, ví như anh không để cho Lăng Khải đến bàn việc thì tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện thế này.
Sau khi Sở Trọng Văn nói xong lập tức trực tiếp đi vào, cảm giác bên trong tối tấm như một đường hầm không có ánh sáng.
Bước theo phía sau Sở Trọng Văn là đám đàn em, bọn họ cùng nhau đi tới một căn phòng, cánh cửa bị mở ra, mới phát hiện nơi này đang có mười mấy người, không khác gì một phòng hội nghị.
Lăng Khải bị trói gô vào một cái ghế, thời khắc nhìn thấy Sở Trọng Văn, anh ta không khỏi sốt ruột: Cậu đến đây làm gì? Còn không mau chạy đi, nơi này không phải là nơi cậu có thể đến”
Thế nhưng Sở Trọng Văn không để ý đến lời cảnh báo đó, ngược lại bước thẳng đến trước mặt Lăng Khải, nhìn người đang bị trói trên ghế: "Đây là cách các người đối xử với bạn bè của tôi à?.
/370
|