"Cố Nam, em biết rõ anh muốn nói cái gì, em tới chỉ để xác nhận một chút, hôm nay anh đang làm việc, em cũng không tiện quấy rầy lâu.
Nhưng mà, có phải anh nên cân nhắc chuyện kết hôn một chút không?”
Từ Nhã Huệ bảo Mộc Diệp nhắc Cố Nam một chút, như thế thì có lẽ anh ta sẽ biết sốt ruột, mà bây giờ anh ta đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhất định phải tính đến chuyện lập gia đình.
"Em có thể đừng mở miệng ra là bàn về chuyện hôn nhân hay không, bây giờ anh thật sự rất bận...”
Lúc này Mộc Mai cầm hồ sơ đi ra: “Tổng giám đốc Nam, người ở bên trong đã đợi lâu lắm rồi, phiền anh mau chóng vào trong xác nhận lại quy trình làm việc.”
Khi nhìn thấy Mộc Mai, biểu cảm trên mặt Mộc Diệp bỗng nhiên thay đổi không lường trước được, sau đó tiến lên kéo quần áo của Mộc Mai: “Con tiện nhân này, mày cố ý tới xem tao bị xấu mặt sao?”
Nhìn quần áo của mình bị kéo đến nhăn lại, Mộc Mai lập tức có chút không vui: “Đúng vậy, tôi chính là tới xem chị bị người khác chê cười, tôi thật sự muốn nhìn chị đường đường là cô cả nhà họ Mộc, sẽ xử lý vấn đề tình cảm của bản thân như thế nào đấy: “Mày...!Mày dám...!Tao thấy mày đây là không muốn sống nữa rồi, đừng quên lúc trước mày ăn cơm nhờ nhà ai để lớn lên!” Từ nhỏ Mộc Diệp đã không hòa hợp với Mộc Mai, đương nhiên không có khả năng nuốt trôi cục tức này,
nếu như có thể, Mộc Diệp thực sự hy vọng Mộc Mai có thể chết quách đi cho rồi đi.
“Tôi cảm ơn một chén cơm kia của nhà chị có thể giúp tôi sống sớt.
Tổng giám đốc Naam, những người bên trong còn đang chờ anh vào họp, Cố Văn bảo em nhắc anh nhanh chóng vào trong.”
Mộc Mai dứt tức rời đi, sau đó Cố Nam bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “Được rồi, anh vào trong xử lý công việc trước, em đi tới phòng làm việc chờ anh trước đi, anh xử lý mọi chuyện xong xuôi sẽ quay lại tìm em”
Cố Nam không tiếp tục để ý tới sắc mặt đã chuyển đen của Mộc Diệp nữa, thay vào đó là đi vào trong phòng họp.
Nhìn thái độ của Cố Nam càng ngày càng dần trở nên ác liệt hơn đối với mình, Mộc Diệp không biết nên làm thế nào cho đúng.
Mộc Diệp đi tới phòng làm việc của Cố Nam, kiểm tra thật kỹ lưỡng căn phòng, cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì không bình thường, xem ra khoảng thời gian này anh ta thật sự bận rất nhiều chuyện trong công ty.
Không ngờ lúc này Ninh Thanh Trúc đi tới, khi nhìn thấy Mộc Diệp, Ninh Thanh Trúc bị dọa sợ: “Chào chị, tôi tới đây tìm Tổng giám đốc Nam”
Mộc Diệp đánh giá cô ta một lượt, cô gái này có vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, chỉ là không biết rốt cuộc có quan hệ gì với, Cố Nam, cô ta gật đầu nói: “Nếu như tới đưa tài liệu thì đặt ở đây là được rồi, Cố Nam đang có cuộc họp”
“Chị này, tôi tới đưa tài liệu cho Tổng giám đốc Nam, nếu Tổng giám đốc Nam không ở đây, tôi sẽ đợi anh ấy quay
về rồi đưa anh ấy sau” Ninh Thanh Trúc ôm chặt tập tài liệu vào trong ngực, sợ bị Mộc Diệp cướp mất.
Mộc Diệp ngẩng đầu, giọng điệu có chút không kiên nhẫn: “Cố Nam là người đàn ông của tôi”
“Kể cả Cố Nam có là chồng của chị, tôi cũng chỉ có thể đem tài liệu giao tận tay cho Tổng giám đốc Nam mà thôi”
Ninh Thanh Trúc vẫn nắm chặt tập tài liệu trong tay như cũ, cũng không có ý định giao tập tài liệu vào tay của Mộc Diệp..
/370
|