Chương 164
“A, tha cho tôi, tha cho tôi…” John không kịp đề phòng nên bị đánh túi bụi.
Người phụ nữ này ghê gớm thật!
Kiều Vĩ Thành đứng dậy đi ra ngoài cửa, đúng lúc này anh ta lại nhìn thấy Mộc Mai đang đánh John. Cô thấy anh †a xuất hiện thì cũng lập tức lao đến cho một trận tơi bời.
“Cô Mai, làm ơn dừng lại! Đây là công ty Ting, cô không thể làm xăng làm bậy ở đây được.” .John bước tới kéo Mộc Mai ra.
“Công ty Ting thì sao chứ? Liên quan gì đến tôi? Bây giờ chồng tôi bị mất quyên rồi thì tôi quan tâm đến những thứ khác để làm cái gì?”
“Cô Mai, xin cô đừng dùng cách cực đoan này để ép tôi ký. Nếu tôi nói rằng tôi không muốn ký thì không ai có thể ép buộc tôi.”
“Được thôi, vậy thì hai chúng ta chết cùng nhau đi.” Cô nói xong thì lập tức kéo Kiêu Vĩ Thành vào phòng làm việc, không biết cô lấy sức mạnh ở đâu ra mà khiến cả thân thể anh ta bị ném lên cửa sổ.
Kiêu Vĩ Thành nhìn thấy sự tàn bạo của Mộc Mai, anh ta vội vàng nói: “Quên đi, quên đi, tôi sẽ gửi hợp đồng đến công ty của cô.”
“Nếu sau này anh lại đổi ý thì sao?
Bây giờ lập tức ký ngay cho tôi!” Mộc Mai trợn tròn mắt, trông cô rất đáng yêu.
Kiêu Vĩ Thành phải miễn cưỡng yêu cầu John lập hợp đồng để ký vào: “Không ngờ là anh Vĩ Thành lại thích kiểu ép buộc này.” Mộc Mai mỉm cười cúi chào Kiêu Vĩ Thành, trông cô bây giờ cực kỳ khác so với lúc nãy.
John ngơ ngác: “Cô Mai, vừa rồi là do cô giả đò sao?”
“Đôi khi phải giả bộ một chút, nếu hợp đồng này không được ký thì vợ chồng tôi sẽ cạp đất mà ăn mất. Vậy nên, cho dù thế nào thì tôi cũng phải khiến anh ký bằng được hợp đồng lần này.”
Mộc Mai nghĩ đến việc Cố Văn đối tốt với mình như vậy thì càng quyết tâm hơn.
Kiêu Vĩ Thành nghe Mộc Mai nói vậy thì bàn tay đang ký tên hơi dừng lại một chút, anh ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô: “Chồng của cô rất tốt với cô sao?”
“Đương nhiên, trên đời này không có ai đối xử tốt với tôi như anh ấy đâu, nên tôi nhất định phải đối tốt lại với anh ấy mới được.”
“Tôi nhớ chồng của cô là một người què mà, chẳng lẽ cô không chê anh ta sao?” Kiêu Vĩ Thành híp mắt như đang xác nhận xem người phụ nữ này có đang nói thật hay không.
Mộc Mai nghe xong thì cười nhạo: “Không ngờ anh Kiêu Vĩ Thành đây cũng là một người như vậy. Cho dù chân anh ấy què thì sao? Đầu của anh ấy không hề bị khuyết tật, nếu anh ấy không bị một số người tính toán thì làm sao có thế bị rơi vào bước đường này chứ, tôi nhất định phải giúp người đàn ông của tôi hoàn thành tâm nguyện.”
Có đôi khi Mộc Mai cũng tự hỏi tại sao Cố Văn lại gánh chịu nhiều khổ cực như vậy, có lẽ trời cao đố ky tài năng của anh, ai bảo anh là một người đàn ông hoàn hảo đến vậy chứ!
“Không nghĩ rằng quan hệ giữa cô Mộc và chồng lại tốt như vậy, cô trở về nói cho anh ta biết, tôi đã ký hợp đồng này nhé.”
Nói xong Kiêu Vĩ Thành liền rời đi.
Nhìn bản hợp đồng ở trên tay, hai mắt của Mộc Mai đỏ hoe. Ban đầu cô nghĩ là cô không thể hoàn thành được bản hợp đồng này, cũng không thể hợp tác với Kiêu Vĩ Thành. Cuối cùng sự nỗ lực của mấy ngày nay cũng đáng giá.
/370
|