Chương 38
Lúc này, y tá đẩy cửa vào phòng: “Cô Song, sức khỏe hồi phục không tồi, bác sĩ Tùng nói cô có thể xuất viện rồi”
“Thật hả? Cảm ơn côi” Cảm xúc buồn bã của Tô Tú Song cuối cùng cũng khá hơn. Suốt một tháng, cô sắp nổi điên mất rồi.
“Tôi đã mang thuốc đến cho cô, cách uống thuốc cũng được viết trên hộp, chú ý ẩm thực, chủ yếu là ăn rau củ, giữ nguyên cuộc sống quy luật, đừng quá mệt nhọc, vận động ở mức độ phù hợp sẽ giúp cô khỏe mạnh nhanh hơn, nhưng không thể quá mức. Còn có đợt khám định kỳ sau phẫu thuật, năm đầu tiên mỗi tháng đều phải đến bệnh viện khám một lần. Bác sĩ Tùng đã căn dặn rất nhiều lần, kêu tôi nhất định phải nhắc nhở cô” Y tá đặt túi thuốc lên giường. Sợ cô quên nên cô ấy còn gửi những điều cần chú ý đến điện thoại của cô.
Trước khi Tô Tú Song rời đi, y tá và hai hộ công xách đồ đạc đi theo cô. Đến đại sảnh, y tá lên tiếng: “Cô Song, hôm nay cô xuất viện, không đi chào tạm biệt bác sĩ Tùng à?”
Tô Tú Song kinh ngạc quay lại: “Hôm nay anh ấy không đến kiểm tra phòng bệnh, chẳng phải là đang nghỉ ngơi sao?”
“Không phải là nghỉ ngơi.” Y tá lắc đầu: “Lúc này bác sĩ Tùng đang ở sau vườn hoa, chúng tôi chờ cô ở đại sảnh, cô mau đi đi”
“Được rồi, tôi đi chào anh ấy một tiếng”
Tiết trời đã ấm lại, nhiệt độ dần dần lên cao, thế nên có rất nhiều bệnh nhân đang ở sau vườn hoa. Nhưng Tô Tú Song lập tức nhìn thấy Hoắc Lăng Tùng đang chợp mắt trên băng ghế. Ánh nắng chiều lên người anh, như khoác thêm một lớp lụa màu vàng kim cho anh, vô cùng chói mắt. Anh khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt yên tĩnh, khóe miệng cong lên như mỉm cười, đặt tay lên lưng ghế. Cảnh tượng như một bức tranh đẹp và yên bình. Thậm chí Tô Tú Song không đành lòng đánh vỡ khung cảnh tuyệt đẹp này.
Một lát sau, cô mới tiến lên, cúi người, nhẹ nhàng vẫy tay trước mắt Hoắc Lăng Tùng.
“Anh chưa ngủ đâu.” Bỗng Hoắc Lăng Tùng mở mắt ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Tú Song hoảng sợ rụt tay lại, xấu hổ cười nói: “Hôm nay em xuất viện nên tới đây chào bác sĩ Tùng một tiếng”
“Anh biết rồi” Hoắc Lăng Tùng cười khẽ: “Y tá có dặn dò thêm không?”
“Có, cô ấy nói kỹ lắm, còn cố ý gửi tin nhắn cho em nữa”
“Vậy là tốt rồi”
Sau đó, anh cúi đầu xem đồng hồ, lười biếng đứng dậy vươn vai: “Anh còn bận việc, không thể tiếp tục nói chuyện với em. Chúc mừng em xuất viện, sau này lại trò chuyện.”
“Vâng” Tô Tú Song gật đầu, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cao lớn ấm áp của anh đi ngược chiều ánh sáng, càng ngày càng rời xa, mãi đến biến mất không thấy.
Sau này chắc là sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa: Có những thứ, nên vĩnh viễn giữ dưới đáy lòng thì tốt hơn.
Tại biệt thự nhà họ Tô, Tô Tú Duyên và Lưu Mộ Liên đều ở đây, chỉ có mỗi Tô Trọng Quân là không thấy bóng dáng.
“Chị, ba đâu?” Tô Tú Song đưa mắt nhìn lướt qua phòng khách.
“Nghe nói mày xuất viện về nhà, ba mày không muốn chung sống với mày, cũng không muốn thấy mặt mày nên tạm thời dọn ra ngoài rồi” Lưu Mộ Liên liếc xéo cô, giọng trào phúng: “Chờ mày gả chồng, ba mày đương nhiên sẽ vê nhà.”
/367
|