Chương 21
Hàn Văn Thiên hắng giọng nói: “Cô Song, à không, chị dâu nhỏ, chị muốn đi đâu? Để em đưa chị một đoạn đường”
Chị dâu nhỏ? Tô Tú Song run lên, hung tợn trừng Hàn Văn Thiên, sau đó nhanh chóng rời đi. Hàn Văn Thiên bất đắc dĩ nhún vai, anh ta vừa trêu chọc ai?
Trong xe, Hàn Văn Thiên thắt dây an toàn, lắc đầu cảm khái: “Chị dâu nhỏ vừa hào phóng vừa hiền lành, còn trả tiền bao anh kết hôn nữa chứ, hâm mộ quá, ghen ty khiến em biến dạng mất rồi.”
Hoắc Dung Thành kéo caravat trên cổ, khẽ nhếch môi nói thẳng: “Nếu cậu muốn được phụ nữ bao kết hôn đến thế thì tôi sẽ giúp cậu…
Trái tim Hàn Văn Thiên nhất thời đập thình thịch. Anh ta cười gượng mấy tiếng, vội xua tay: “Không vội, chờ người phụ nữ âu yếm của em xuất hiện, em chắc chắn sẽ kêu cô ấy bao em kết hôn”
“Chờ cậu nằm vào quan tài, người phụ nữ đó cũng sẽ không xuất hiện…”
Giọng nói của Hoắc Dung Thành trầm thấp êm tai, nhưng lời nói lại vừa sắc bén vừa ác độc.
Hàn Văn Thiên mỉm cười cong mắt: “Cho dù là một đống kít thì cũng có ngày gặp được bọ hung, huống chi em đẹp trai ngời ngời thế này”
Hoắc Dung Thành châm điếu thuốc cắn trên môi, trực tiếp đá lên sau ghế lái: “Đến sân bay, tôi có chuyến bay đến nước Mỹ lúc một giờ.”
“Anh đến nước Mỹ làm gì?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Dung Thành không nói chuyện, đôi mắt đen láy trở nên sâu thẳm, không thể nhìn thấu.
“Đúng rồi, giấy chứng nhận kết hôn của anh đây.” Hàn Văn Thiên thò người đặt giấy chứng nhận lên đùi anh ta.
Hoắc Dung Thành chán ghét nhìn lướt qua, tiện tay ném trên giấy như đang ném rác rưởi.
Tô Tú Song không trở về nhà họ Tô mà đến thẳng bệnh viện. Từ nay trở đi, cô vẫn phải ở lại bệnh viện, bởi vì cuộc phẫu thuật sẽ bắt đầu bất cứ lúc nào.
Nhà họ Hoắc luôn hào phóng, phòng bệnh VỊP trên tầng 26 đều được bao hết.
“Rầm!” Cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh, Tô Tú Song quay lại thì thấy Lưu Mộ Liên đẩy Tô Tú Duyên vào phòng bệnh.
“Tô Tú Song, mày có biết xấu hổ không hả? Tao với chị mày kêu mày mang thai con của Hoắc Dung Thành, thế mà mày lại vô liêm sỉ bám lấy cậu ta” Lưu Mộ Liên túm tóc Tô Tú Song chửi ầm lên.
Đôi mắt Tô Tú Duyên đỏ ngầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mạch máu trên mu bàn tay nổi lên: “Tô Tú Song, mày phản bội tao, còn gả cho người đàn ông †ao yêu nhất, mày sẽ chết không có chỗ chôn!”
“Hai người còn chưa quấy rối đủ hả?
Còn muốn quấy rối tới khi nào nữa?” Tô Tú Song hét lên. Sự nhẫn nại của cô đã đạt đến cực hạn.
“Chị luôn mồm nói anh ta là người chị yêu nhất, nhưng anh ta có tình cảm với chị không?” Tô Tú Song sắc bén nhìn Tô Tú Duyên: “Chỉ vì chị hoang đường trả tiền xin con mà chọc giận nhà họ Hoắc, bà nội suýt nữa bị bệnh viện ngừng trị liệu, ba bị ném vào núi Di Minh, suýt nữa bị sói cắn chết ở đó. Người đàn ông chị yêu chính là một con ác quỷ máu lạnh!
Anh ta đã từng nhân từ với chị bao giờ chưa?”
Sắc mặt Tô Tú Duyên thoáng chốc thay đổi. Lưu Mộ Liên cũng thay đổi sắc mặt.
“Có những người không thể đụng vào. Chị gài bãy nhà họ Hoắc, muốn cho cả nhà họ Tô chôn cùng chị hả?” Tô Tú Song cầm áo trước ngực, gằn từng chữ: “Càn quấy đến bây giờ mà chị còn chưa tỉnh ngộ à? Chị còn muốn cố chấp đến bao giờ nữa?”
/367
|