Chương 17
“Cậu Thiên, anh thật xấu xa, cứ như lưu manh ấy” Người phụ nữ cười hơn dỗi, hôn lên mặt anh ta.
“Thế thì em nói đúng rồi đấy, từ nhỏ anh đã có chí hướng làm một tên lưu manh có khí chất có thẩm mỹ”
Hai người phụ nữ cười khanh khách, lấy lòng anh ta: “Cậu Thiên thật thú vị”
“Hừ..” Hoắc Dung Thành cười nhạo, liếc nhìn anh ta: “Đúng là chí hướng rộng lớn. Nếu ông Hàn biết đứa cháu trai mà mình bồi dưỡng hơn hai mươi năm lập chí muốn làm lưu manh thì e rằng sẽ tức đến hộc máu”
“Cụ nhà mạng cứng lắm, cầm chổi có thể rượt theo em tám trăm mét cơ.
Nào, đưa điện thoại cho anh…”
“Cậu Thiên, chẳng lẽ sức hấp dẫn của hai chị em em còn chẳng bằng di động hay sao? Chơi với bọn em đi…” Chu Tĩnh Thanh bất mãn chu môi, bộ ngực đây đặn cọ xát cánh tay của người đàn ông, còn không quên õng ẹo làm nũng.
Hoắc Dung Thành lạnh lùng liếc nhìn, Chu Tĩnh Thanh lập tức rụt cổ, không dám hó hé một tiếng.
“Anh đừng hù dọa bé cưng của em”
Hàn Văn Thiên xoa cằm: “Trừ làm lưu manh, anh vẫn phải chú ý đại sự quốc gia cùng với tin nóng xã hội, không thì sao có tiền đầu tư cho mấy em, khiến các em càng thêm xinh đẹp giàu có chứ?”
“Cậu Thiên thật vĩ đại.”
“Chậc chậc, đó là tất nhiên”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Dung Thành vẫn không có biểu cảm, từng đường nét đều lạnh lùng đến cực hạn, hoàn toàn làm lơ hai người đang tán tỉnh.
Hàn Văn Thiên mở màn hình điện thoại, lập tức có thông báo của báo mạng nhảy ra. Anh ta mở một bài báo lên xem, sau đó đột nhiên làm rớt điện thoại. Hàn Văn Thiên kêu to một tiếng, khiếp sợ nuốt nước miếng, khom lưng nhặt điện thoại lên.
“Này…” Anh ta khế chọc lên lưng Hoắc Dung Thành: “Anh đã từ hôn với Mộ Đan Nhan rồi hả?”
“Cậu điên à?” Hoắc Dung Thành ngậm thuốc lá, phun ra khói thuốc rồi liếc nhìn anh ta.
Hàn Văn Thiên khẽ hắng giọng: “Hai bốn tháng sau anh sẽ cử hành hôn lễ hả?”
“Đầu cậu bị lừa đá hay sao vậy? Có cần tôi đưa cậu đến bệnh viện tâm thần không?” Hoắc Dung Thành búng tàn thuốc, giọng nói lạnh lùng hờ hững.
“Không phải em bị lừa đá, mà anh bị ông cụ nhà anh xoay như chong chóng thì có.”
Hoắc Dung Thành híp mắt nhìn chằm chằm anh ta.
“Anh xem đi” Hàn Văn Thiên nói một tiếng, trực tiếp đưa điện thoại cho anh.
Hoắc Dung Thành mở màn hình, ánh mắt bỗng trở nên vô cùng sắc bén, lạnh như băng giá. Anh nhìn chằm chằm trang web trên điện thoại, ngay cả máy sưởi trong phòng cũng không thể xua tan khí lạnh trên người anh. Ngay sau đó, điện thoại bị ném mạnh xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
“Điện thoại của tôi!” Hàn Văn Thiên đau lòng ôm ngực kêu rên.
Rất hiếm khi thấy Hoắc Dung Thành bộc lộ cảm xúc rõ ràng như thế này, xem ra lần này anh ta thật sự rất cáu giận.
Hai người phụ nữ nín thở, không dám hó hé một lời.
Khuôn mặt Hoắc Dung Thành tái mét, đá văng sofa đứng dậy, nhanh chóng biến mất không thấy.
Một tiếng sau, Hoắc Dung Thành trở lại biệt thự. Anh ta tiện tay giữ lại một người hầu, âm trầm hỏi: “Ông cụ đâu?”
/367
|