Edit: ღDuღ
Nghe mọi người chất vấn, Phạm Tình Tình cắn chặt bờ môi quật cường chịu đựng không rơi nước mắt, lớn tiếng nói: Không sai chính là con làm, thế nhưng con làm như vậy có cái gì sai? Các ngươi không phải hỏi Minh Lam ca lần này tháng khảo thi vì cái gì kém? Không phải mọi người luôn hỏi anh Minh Lam lần này thi lại kém như vậy sao? Đó là bởi vì Triệu Tiểu Chiêu cho rằng ý tốt của anh Minh Lam thành lòng lang dạ thú, làm cho anh bị mất mặt trước một đám người, cho nên anh vẫn rầu rĩ không vui, con vì báo thù cho anh Minh Lam, làm cho Triệu Tiểu Chiêu cũng xấu mặt ở trước mặt mọi người, không thể để cho anh Lam bị thua thiệt! Chẳng lẽ sai lầm rồi sao? ! Chẳng lẽ không được đòi lại công bằng cho anh ấy sao?
Bạch Minh Lam lắc đầu liên tục: Không phải như thế, Tình Tình em sai rồi, anh cũng không có trách Tiểu Chiêu! Là tự mình không làm tốt, cho nên mới thua bởi tên tiểu quỷ này, chỉ có thể nói tài nghệ anh không bằng người, mấy ngày nay cũng là anh tự chui vào ngõ cụt mà thôi, em xem, lần này tiểu quỷ kia anh có mắng hắn một câu, hiển nhiên anh đã buông xuống, khảo thi cuối kỳ lần sau nhất định có thể triển khai tất cả trình độ, thậm chí bởi vì gần đây tâm tình được khai thông sáng sủa, còn có thể nâng cao một bước đây!
Phạm Tình Tình nghe xong, ủy khuất càng lớn, nước mắt lần nữa lốp bốp lốp bốp rơi ra: Anh cứ bất công như vậy, vì bảo vệ Triệu Tiểu Chiêu, muốn bức em tới đường cùng. Triệu Tiểu Chiêu, Triệu Tiểu Chiêu, mọi người ai cũng cảm thấy Triệu Tiểu Chiêu tốt so với tôi, cô nói năng lực của em so ra kém Triệu Tiểu Chiêu, năm nhất cậu ấy đứng đầy trong ba hạng, em đến tốt nghiệp tiểu học đều vẫn là mãi mãi thứ hai. Dượng cũng hiểu được con so ra kém Triệu Tiểu Chiêu, nói cậu ấy là người khiến mọi người vui vẻ. Con chỉ là kẻ ăn bám nhà mọi người, ăn các ngừoi, dùng các ngừoi, nghĩ muốn làm chút chuyện cho mọi người cũng là sai sao!
Phạm Văn Thanh nghe xong nỗi lòng của Phạm Tình Tình, trong lòng mềm nhũn, buông ngón tay vào Phạm Tình Tình xuống nói: Dì xem con là con gái của mình mà Tiểu Chiêu là khách nhân, bởi vì xem con trở thành người một nhà, bởi vì sợ con đi sai đường, bởi vì muốn con thành tài, cho nên mới yêu cầu nghiêm khắc với con như vậy, không ngừng đánh con. Chúng ta vì tốt cho con, không sợ tiêu tiền, không tiếc cùng con đến đêm khuya, chỉ muốn con ưu tú hơn. Bây giờ con bởi vì chính mình ghen ghét Triệu Tiểu Chiêu, lấy anh mình làm lấy cớ, Tình Tình, con thật sự là quá làm dì thất vọng rồi.
Không phải, không phải, không phải , con vô dụng dùng anh làm cớ, con không muốn anh bị tổn thương bất công, anh Minh Lam là người ưu tú nhất khắp thiên hạ, sao có thể bị người khác khi nhục! Cô mọi người vì cái gì không hiểu lòng tốt của con? Phạm Tình Tình khóc đến nước mũi nước mắt, Cô , con không phải vì mọi người không tốt với con, kỳ thật. . . Con chỉ nhớ mọi người xem con làm khách nhân, đối đãi Triệu Tiểu Chiêu giống như đối đãi với con, sẽ cười với con, sẽ khen con, còn có thể cố ý làm cho con thật nhiều đồ ăn vật con thích, yêu cầu như vậy quá phận sao?
Mọi người nghe Phạm Tình Tình nói, đã trầm mặc.
Trầm mặc sau đó là một vòng giảng đạo mới.
Bên này kịch tình luân lý gia đình đoán chừng diễn tầm vài ngày cũng sẽ không chấm dứt, bên kia thì có ai hai đứa nhỏ kỳ quái, rất im lặng nghe bác sĩ cằn nhằn, liên tục xác định Triệu Tiểu Chiêu không có việc gì, có lẽ sớm chút về nhà tìm mẹ chăm sóc liền đi ra bệnh viện.
Mặt Ngô Du muốn thối rồi.
Hắn cẩn thận cõng Triệu Tiểu Chiêu, đạp nước đọng, đi về phía nhà họ Vương.
Đường đi tới Vương gia rất xa, Ngô Du cứ cõng Triệu Tiểu Chiêu như vậy, từng bước một chậm rãi đi tới, bước chân hắn vững vàng hữu lực, Triệu Tiểu Chiêu nằm ở trên lưng hắn, trong lòng nhớ lại vẻ mặt Ngô Du ở Bạch gia.
Nghe nói, bệnh tâm thần sẽ di truyền đấy.
Mẹ Ngô Du có bệnh tâm thần, cha Ngô
Nghe mọi người chất vấn, Phạm Tình Tình cắn chặt bờ môi quật cường chịu đựng không rơi nước mắt, lớn tiếng nói: Không sai chính là con làm, thế nhưng con làm như vậy có cái gì sai? Các ngươi không phải hỏi Minh Lam ca lần này tháng khảo thi vì cái gì kém? Không phải mọi người luôn hỏi anh Minh Lam lần này thi lại kém như vậy sao? Đó là bởi vì Triệu Tiểu Chiêu cho rằng ý tốt của anh Minh Lam thành lòng lang dạ thú, làm cho anh bị mất mặt trước một đám người, cho nên anh vẫn rầu rĩ không vui, con vì báo thù cho anh Minh Lam, làm cho Triệu Tiểu Chiêu cũng xấu mặt ở trước mặt mọi người, không thể để cho anh Lam bị thua thiệt! Chẳng lẽ sai lầm rồi sao? ! Chẳng lẽ không được đòi lại công bằng cho anh ấy sao?
Bạch Minh Lam lắc đầu liên tục: Không phải như thế, Tình Tình em sai rồi, anh cũng không có trách Tiểu Chiêu! Là tự mình không làm tốt, cho nên mới thua bởi tên tiểu quỷ này, chỉ có thể nói tài nghệ anh không bằng người, mấy ngày nay cũng là anh tự chui vào ngõ cụt mà thôi, em xem, lần này tiểu quỷ kia anh có mắng hắn một câu, hiển nhiên anh đã buông xuống, khảo thi cuối kỳ lần sau nhất định có thể triển khai tất cả trình độ, thậm chí bởi vì gần đây tâm tình được khai thông sáng sủa, còn có thể nâng cao một bước đây!
Phạm Tình Tình nghe xong, ủy khuất càng lớn, nước mắt lần nữa lốp bốp lốp bốp rơi ra: Anh cứ bất công như vậy, vì bảo vệ Triệu Tiểu Chiêu, muốn bức em tới đường cùng. Triệu Tiểu Chiêu, Triệu Tiểu Chiêu, mọi người ai cũng cảm thấy Triệu Tiểu Chiêu tốt so với tôi, cô nói năng lực của em so ra kém Triệu Tiểu Chiêu, năm nhất cậu ấy đứng đầy trong ba hạng, em đến tốt nghiệp tiểu học đều vẫn là mãi mãi thứ hai. Dượng cũng hiểu được con so ra kém Triệu Tiểu Chiêu, nói cậu ấy là người khiến mọi người vui vẻ. Con chỉ là kẻ ăn bám nhà mọi người, ăn các ngừoi, dùng các ngừoi, nghĩ muốn làm chút chuyện cho mọi người cũng là sai sao!
Phạm Văn Thanh nghe xong nỗi lòng của Phạm Tình Tình, trong lòng mềm nhũn, buông ngón tay vào Phạm Tình Tình xuống nói: Dì xem con là con gái của mình mà Tiểu Chiêu là khách nhân, bởi vì xem con trở thành người một nhà, bởi vì sợ con đi sai đường, bởi vì muốn con thành tài, cho nên mới yêu cầu nghiêm khắc với con như vậy, không ngừng đánh con. Chúng ta vì tốt cho con, không sợ tiêu tiền, không tiếc cùng con đến đêm khuya, chỉ muốn con ưu tú hơn. Bây giờ con bởi vì chính mình ghen ghét Triệu Tiểu Chiêu, lấy anh mình làm lấy cớ, Tình Tình, con thật sự là quá làm dì thất vọng rồi.
Không phải, không phải, không phải , con vô dụng dùng anh làm cớ, con không muốn anh bị tổn thương bất công, anh Minh Lam là người ưu tú nhất khắp thiên hạ, sao có thể bị người khác khi nhục! Cô mọi người vì cái gì không hiểu lòng tốt của con? Phạm Tình Tình khóc đến nước mũi nước mắt, Cô , con không phải vì mọi người không tốt với con, kỳ thật. . . Con chỉ nhớ mọi người xem con làm khách nhân, đối đãi Triệu Tiểu Chiêu giống như đối đãi với con, sẽ cười với con, sẽ khen con, còn có thể cố ý làm cho con thật nhiều đồ ăn vật con thích, yêu cầu như vậy quá phận sao?
Mọi người nghe Phạm Tình Tình nói, đã trầm mặc.
Trầm mặc sau đó là một vòng giảng đạo mới.
Bên này kịch tình luân lý gia đình đoán chừng diễn tầm vài ngày cũng sẽ không chấm dứt, bên kia thì có ai hai đứa nhỏ kỳ quái, rất im lặng nghe bác sĩ cằn nhằn, liên tục xác định Triệu Tiểu Chiêu không có việc gì, có lẽ sớm chút về nhà tìm mẹ chăm sóc liền đi ra bệnh viện.
Mặt Ngô Du muốn thối rồi.
Hắn cẩn thận cõng Triệu Tiểu Chiêu, đạp nước đọng, đi về phía nhà họ Vương.
Đường đi tới Vương gia rất xa, Ngô Du cứ cõng Triệu Tiểu Chiêu như vậy, từng bước một chậm rãi đi tới, bước chân hắn vững vàng hữu lực, Triệu Tiểu Chiêu nằm ở trên lưng hắn, trong lòng nhớ lại vẻ mặt Ngô Du ở Bạch gia.
Nghe nói, bệnh tâm thần sẽ di truyền đấy.
Mẹ Ngô Du có bệnh tâm thần, cha Ngô
/42
|