Quảng Nhân Nhân phát hiện ra cân nặng của mình đang trên đà rơi xuống, mới hai tuần thôi mà đã gầy đi những năm kí, chuyện này khiến cô sợ đến cuống cả lên, khủng khiếp nhất chính là, từ hai hôm trước, cô bắt đầu nôn ra máu.
Cô sợ muốn chết, rất sợ hãi, nhưng không cách nào mở miệng nói cho Triển Hựu Dực nghe, không chỉ vì sợ hắn nổi giận với cô mà còn vì từ sau lúc hai người bọn họ cãi nhau, hắn luôn làm mặt lạnh, luôn lộ ra vẻ không muốn nói chuyện với cô, đến tối đi ngủ, vừa nằm lên giường là liền quay lưng về phía cô mà ngủ, đến chạm một chút cũng không hề.
Dạ dày cô đau, nhưng trái tim còn đau đớn hơn.
Vì sao mọi chuyện lại ra thành thế này? Đã là vợ chồng thì sao tránh khỏi cãi nhau, nhưng sao qua lần cãi nhau sau khi bọn họ kết hôn được nửa năm này, kết quả lại thành chiến tranh lạnh, thậm chí chả khác gì người dưng nước lã, vì sao lại như vậy? Không phải người ta thường nói, vợ chồng cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường hay sao, còn nói vợ chồng cãi nhau qua đêm là hòa sao?
“Ọe~”
Lại nôn ra máu nữa rồi, dạ dày đau quá.
Có vẻ như cô không thể chịu đựng hơn được nữa rồi, bác sĩ nói nôn ra máu có liên quan trực tiếp tới chảy máu dạ dày, máu có màu đen chính là triệu chứng rõ nhất, nếu dạ dày của cô đã không chịu đựng được nữa thì cô nên sớm nhập viện điều trị, chứ nếu để kéo dài, không khéo lại dẫn tới thủng dạ dày, thậm chí là viêm màng bụng, nghiêm trọng nhất là có thể đưa đến tử vong.
Vậy nên tối nay, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa cô cũng phải nói với hắn chuyện bác sĩ muốn cô nhập viện điều trị, dù có bị hắn mắng đến tối tăm mặt mũi thì cô cũng phải nói.
“Ọe~ Ọe~”
Sau khi nôn sạch mọi thứ có trong dạ dày ra, Quảng Nhân Nhân lại tiếp tục nôn ra máu, lúc cô súc miệng rửa tay xong trở ra thì phát hiện ra ông xã không biết tự lúc nào đã về nhà, đang đứng tựa vào hành lang dọa cho cô giật nảy mình.
“Anh… Anh về từ lúc nào vậy?”
“Chúng ta ly hôn thôi.” Triển Hựu Dực lạnh lùng nói.
Đột nhiên nghe thấy câu nói đó khiến Quảng Nhân Nhân ngây người, trong não chỉ còn một mảnh trống rỗng.
“Gì… Gì cơ?” Cô lắp bắp hỏi lại, không sao hiểu được lời hắn vừa nói là có ý gì.
“Chúng ta ly hôn thôi, vì tôi không chịu nổi em nữa rồi.” Triển Hựu Dực nhìn thẳng vào cô, âm điệu không chút thay đổi, hắn bình tĩnh đến lạ thường, nhưng vẻ mặt vô cùng hờ hững.
Quảng Nhân Nhân mặt cắt không còn giọt máu, cơ thể vì đả kích lớn lao này mà lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Ly hôn? Hắn thực sự nói ra hai chữ ly hôn này sao?
Đúng vậy, hắn đã nói, hắn đã lặp lại hai lần, lần đầu tiên, có lẽ cô quá hoảng sợ nên không nghe thấy, lần thứ hai này cho dù cô vẫn không nghe rõ được hai ấy nhưng cũng hiểu được câu “Không chịu nổi em nữa rồi” . Nhưng vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
“Vì em đã không còn là em ngày xưa mà tôi yêu nữa rồi.”
Cô không biết mình đã buột miệng hỏi lúc nào, mãi đến khi nghe thấy câu trả lời của hắn cô mới giật mình nhận ra. Nhưng…
“Em chưa từng thay đổi…” Cô lắc đầu, muốn mở miệng giải thích lại bị hắn cắt ngang.
“Không, em đã thay đổi rồi, em đã biến thành người mà tôi không cách nào chịu đựng được nữa rồi. Vậy nên chúng ta ly hôn thôi, căn nhà này để lại cho em, giấy tờ ly hôn tôi đã để trên bàn trong phòng khách, em ký vào đi, tôi sẽ quay lại lấy sau.” Nói xong, hắn liền xoay người bỏ đi, một chút do dự cũng không có, giống như muốn mau mau tránh xa khỏi cô vậy.
Rầm một tiếng, trong phòng khách vang vọng tiếng cửa lớn bị đóng mạnh lại.
Hắn đi rồi.
Quảng Nhân Nhân ngây ngốc đứng yên một chỗ, cái tin này khiến cho toàn thân cô bị chấn động vì sợ hãi, không sao cử động được.
Cô tự nói với bản thân mình, đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, đúng, chỉ là ác mộng thôi, nhưng sao dạ dày cô lại đau như vậy, tim cũng rất đau, nếu đã đau đớn đến thế thì cô phải bị cơn đau đánh thức mới đúng chứ, tại sao cô vẫn còn ngây ngốc đứng đây, cô sợ hãi, cô giận dữ, cô không tài nào tin nổi, dường như có ai đó cầm một lưỡi dao sắc bén mà đâm vào tim cô.
Cưỡng ép cơ thể cất bước rời đi, vịn vào vách tường hành lang đi đến phòng khách, khi cô vừa nhìn thấy trên bàn trà để một xấp giấy tờ đã được kí tên sẵn, giấy tờ thỏa thuận ly hôn, chân cô đột nhiên mềm nhũn, cả người khuỵu xuống đất.
Chỉ vậy thôi sao? Hắn muốn ly hôn với cô đến vậy sao, thực sự muốn vậy sao, keo kiệt đến mức ngay đến cơ hội biện bạch cũng không cho cô, cứ vậy mà đưa ra giấy tờ ly hôn sao?
Có phải hắn sớm đã muốn ly hôn với cô hay không? Cãi nhau đơn giản chỉ là một lý do, một cái cớ để hắn vin vào đó mà đòi ly hôn?
Thì ra đây chính là lý do vì sao bọn họ không thể giống như những cặp vợ chồng khác, cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường, thì ra đây chính là lý do mỗi tối hắn không hề chạm đến cô nữa, thì ra mọi việc đều là thuận theo tự nhiên, hắn sớm đã muốn ly hôn với cô.
Thân thể run lên bần bật, từng chút, từng chút, mạnh dần lên, cô đưa tay cố gắng ôm lấy chính mình, nhưng không cách nào dừng cơn run rẩy lại được.
Đây chính là cảm giác trái tim đóng băng sao?
Trên bàn trà, ngoại trừ giấy tờ thỏa thuận ly hôn hắn để lại ra còn có thuốc mà ngày hôm qua cô đi khám bác sĩ mang về, thế nhưng hắn không hỏi lấy một tiếng. Là không nhìn thấy? Hay hắn căn bản sớm đã không còn quan tâm đến cô nữa? Câu trả lời đã rõ cả rồi, không phải sao?
Chẳng biết tự lúc nào, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt, tim đau đến không chịu nổi.
Hắn thực sự muốn ly hôn với cô sao? Có thật vậy không? Nếu cô không đồng ý ký, hắn có đồng ý cho cuộc hôn nhân của bọn họ thêm một cơ hội nữa hay không?
Không được, cô phải tìm hắn nói chuyện, không thể cứ như vậy mà ly hôn với hắn, tuyệt đối không được, vì cô yêu hắn, yêu rất nhiều!
Lau đi nước mắt trên khuôn mặt, cô chống vào bàn trà, đứng dậy khỏi mặt đất, rồi về phòng lấy ví, ra ngoài tìm hắn.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải nói chuyện một cách rõ ràng với hắn mới được.
Mặc dù cô không biết vì sao hắn đột nhiên lại về nhà, nhưng bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc, cô nghĩ có thể tìm thấy hắn ở công ty. Thế nên cô gọi điện cho hắn, nhưng hắn tuyệt nhiên không nhấc máy nên cô đành bắt taxi đến công ty hắn. Chỉ là taxi vừa mới đến nơi, cô liền nhìn thấy hắn đang ở cùng một đại mỹ nữ với mái tóc xoăn gợn sóng, dáng vẻ giống như vừa mới thân mật trong khách sạn đi ra.
Tay hắn ôm lấy bờ vai mỹ nữ, mỹ nữ trong lòng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười thật rực rỡ, hai người ôm nhau thật chặt, giống như trẻ sinh đôi bị dính vào nhau vậy, càng lúc càng đi xa hơn.
“Cô ơi, đã đến nơi rồi, cô không xuống xe sao?” Thấy cô mãi vẫn không nhúc nhích, tài xế taxi mới hỏi cô.
“Không cần đâu.” Cô chậm rãi quay mặt về phía trước, đôi mắt trống rỗng, trả lời một cách máy móc, “Phiền anh quay xe lại, tôi muốn về nhà.”
Đã không còn gì để nói nữa rồi, tim người ta đã đổi thay rồi, nói nhiều cũng chỉ dư thừa. Chỉ là cô chưa từng nghĩ đến, hôn nhân của bọn họ, tình yêu của bọn họ, thứ mà hắn gọi là cả đời vậy mà chỉ có nửa năm ngắn ngủi thế thôi.
Ha ha ha ha... Cô rất đau lòng, thực rất đau…
Đau lòng là một vết thương không chạm vào được, lại không có thuốc nào chữa được, muốn ngưng lại đau đớn do nó mang đến cũng chỉ làm bản thân chết dần chết mòn mà thôi.
Từ lúc cô ký tên lên giấy tờ ly hôn, Triển Hựu Dực liền mang theo hành lý rời khỏi nhà, không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi, có lẽ chỉ một ngày, có lẽ đã qua một tuần, Quảng Nhân Nhân không có chút khái niệm nào.
Chỉ biết cô lay lắt sống qua ngày, cuối cùng, đến một ngày nào đó, dạ dày lại nhói lên một cơn đau đớn, giống như đang muốn nói với cô, nếu cô còn không cho nó ăn, nó sẽ tạo phản.
Thế nên cầm ví tiền ra khỏi nhà ăn thứ gì đó, rồi đoạn trí nhớ tiếp theo là lúc cô đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện, thanh âm mơ hồ của y tá nói cho cô biết, cô phải mổ ngay lập tức, hỏi cô phải liên lạc với người nhà của cô thế nào?
Dường như cô nhẹ giọng trả lời một câu, “Tôi không có người nhà.” rồi trí nhớ lại nhảy đến khi cô đang nằm trong phòng bệnh, theo đó là đau đớn không dứt.
Bác sĩ nói với cô, cô bị viêm màng bụng cấp, nếu nhập viện trễ thêm chút nữa có lẽ phải phẫu thuật cắt bỏ.
Cô nghĩ, cắt bỏ đi cũng tốt.
Y tá hỏi cô, “Có cần chị giúp em báo cho người nhà hoặc bạn bè không? Bên cạnh cũng cần phải có người chăm sóc mới được.”
Nhưng cô không nghĩ ra được ai có thể đồng ý chăm sóc cho cô, nên chỉ có thể lắc đầu, nghe y tá đề nghị, thuê một ai đó đến chăm sóc cô tạm thời.
Dù sao cô cũng có rất nhiều tiền, vì Triển Hựu Dực ngoài để lại nhà cửa cho cô, còn để cho cô một trăm vạn tiền mặt, trực tiếp chuyển vào trong tài khoản ngân hàng của cô.
Hắn đối với cô thực sự rất tốt, khi còn sống với nhau thì cưng chiều cô, yêu thương cô, khi chia tay rồi lại để cho cô nhiều thứ như vậy, có nhà cửa, có cả tiền bạc nữa, tất cả những thứ này cộng lại, ít nhất cũng được mấy trăm, mấy vạn nhỉ? Hắn đối với cô thực tốt mà.
Nên cười, nhưng cô cười không nổi.
Không nên khóc, cho dù cô nhắm chặt đôi mắt lại cũng không ngăn được nước mắt trào ra.
Vết mổ đau đến mức ngay cả khi cô hít thở cũng đau. Vết thương trong tim cô thì không cần hít thở cũng đau. Rốt cục cô phải làm thế nào mới chấm dứt được sự đau đớn này đây, có lẽ là tự thôi miên bản thân rơi vào tĩnh lặng chăng?
Trong bệnh viện thật yên tĩnh, tường màu trắng, thuốc giảm đau cùng với tạm thời cấm ăn cũng là một liều thuốc tốt, giúp cô có thể tự thôi miên chính mình.
Sau khi phát hiện cô không thích mở miệng nói chuyện, hộ lý tạm thời trông coi cũng không thử bắt chuyện phiếm với cô nữa, chỉ tận tình với công việc chăm sóc cô mà thôi, giúp cô vỗ lưng sau mỗi cơn ho, trả lời câu hỏi của bác sĩ, y tá mỗi khi họ đến kiểm tra, chờ cô đi vệ sinh xong sẽ giúp cô dọn rửa, giúp cô lau người.
Cô càng lúc càng trầm lặng, có thể ăn cơm nhưng ăn không vào, vừa ăn được một lúc lại nôn ra, cứ như vậy vài lần, vết thương rách ra lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Trong mê man, dường như cô nghe thấy các y tá thảo luận về bệnh của cô, chẳng biết tự khi nào, bệnh của cô từ viêm màng bụng chuyển thành chứng kén ăn cùng với chứng trầm uất.
Chứng kén ăn cùng với chứng trầm uất?
Đang nói về cô sao?
Cô chỉ muốn chìm trong tĩnh lặng một chút thôi mà, đâu có chứng kén ăn, cũng không có chứng trầm uất mà.
Cô muốn nói cho họ hiểu nhưng dường như đã quên mất phải nói chuyện như thế nào rồi.
Giường bệnh bên cạnh, sáng sớm có người xuất viện, quá trưa lại có người vào ở, cứ đi đi đến đến như vậy. Còn chiếc giường này vẫn luôn bị cô chiếm lấy, bình truyền ở đầu giường vẫn nhỏ từng giọt, từng giọt, chưa từng dừng lại.
Bệnh viện rất yên tĩnh vì bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, nhưng chẳng biết từ lúc nào, bên trong phòng bệnh ban ngày luôn náo nhiệt, muốn náo nhiệt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Bệnh nhân giường bên dường như là một người quảng giao thì phải, ngày nào cũng có người đến thăm bệnh, còn có người nhà luôn luôn túc trực bên cạnh bầu bạn, náo nhiệt đến mức hộ lý của cô cũng gia nhập với bọn họ, lúc nào cô cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của chị hộ lý và bọn họ.
Chẳng lẽ chị hộ lý bị người chủ không thích nói chuyện cô đây làm hư rồi sao?
Tấm rèm vải ngăn giữa cô và giường bệnh bên cạnh chưa từng được kéo ra, dường như cô đang ở trong một thế giới riêng, chìm trong tĩnh lặng đợi ngày trôi qua, cho đến một ngày kia, tấm rèm vải đột nhiên bị kéo ra, để lộ ra một khe hở, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cả cơ thể tràn đầy sinh khí bước vào thế giới cô độc của cô, thay đổi hết thảy mọi thứ…
“Hi!”
Cô gái vẫy tay chào cô, tĩnh lặng đã ăn mòn tri giác của cô, lúc đầu cô cũng không nhận ra cô gái kia là ai, cho đến lúc cô gái kia tự ý đến ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh của cô, nhìn cô không chớp mắt, lại nói vài lời chạm đến trí nhớ của cô khi ấy cô mới dần dần có cảm giác.
“Bạn biết không? Mình có một người bạn học cũng tên là Quảng Nhân Nhân, giống y hệt tên bạn vậy đó.” Cô gái nói.
Giọng nói này rất quen thuộc, hình như là con gái của bệnh nhân giường bên.
“Nhưng bề ngoài lại không giống chút nào, vì dáng người cô ấy hơi tròn một chút, có hơi béo một chút, nhưng cô ấy rất lạc quan, rất yêu đời, lại không hay ganh tị với người khác, là một người rất tốt, mình rất thích cô ấy. Thế nhưng từ khi tốt nghiệp, mỗi người đều bận rộn với cuộc sống của riêng mình, mình chưa gặp lại cô ấy lần nào cả, họp lớp cô ấy cũng không đến khiến mình có chút thất vọng.” Cô gái kia nói tiếp.
Không hiểu sao, cùng với lời nói của cô gái kia, có vài hình ảnh vụt qua trước mắt cô.
Quảng Nhân Nhân, bạn tham gia hội gì vậy? Hội làm vườn sao?
Quảng Nhân Nhân, bạn đang làm gì vậy? Bạn thích hoa lắm à?
Hì, Quảng Nhân Nhân, bọn mình tính đi xem phim, bạn đi cùng luôn không? Có nam sinh muốn mời đó.
Nhân Nhân, ngày mai mình phải đi thi rồi, bạn giúp mình thu bài tập nộp cho trợ giảng được không? Này, ngày mai khôn hồn thì ngoan ngoãn nộp bài tập ra đây cho mình, nếu mai mà dám khiến Nhân Nhân khó xử thì đợi coi ngày mốt mình dạy dỗ các bạn thế nào, mình mà không cho các bạn biết tay thì mình không gọi Phù Khiết nữa!
Phù Khiết?
Đúng vậy, cô ấy là Phù Khiết, là một người có tiếng trong trường, cũng là bạn cùng lớp với cô, làm cán bộ lớp suốt bốn năm, cũng luôn đối xử rất tốt với cô, trong khi mọi người quên mất sự tồn tại của cô vẫn gọi tên cô thật to; trong lúc cô tự đến tự đi, sắp trở thành một mình một lối thì đột nhiên xuất hiện nắm lấy tay cô, lôi cô vào trong đám đông.
Người đầu tiên phát hiện ra đôi tay của cô rất ấm cũng là cô ấy, thế nên mùa đông vừa đến, cô ấy cũng rất thích bám lấy cô, dùng đôi tay cô để sưởi ấm.
Phù Khiết...
Lâu rồi không gặp.
“Lúc trước mình đột nhiên nhận được tin tức của cô ấy, nghe nói cô ấy kết hôn, còn gả cho một đại soái ca nữa cơ! Cô ấy thật là quá đáng, mình không có dọn nhà, điện thoại cũng chẳng đổi số, sao lại chẳng báo cho mình lấy một câu? Bộ chưa nghe câu “Trai đẹp chỉ để ngắm” bao giờ sao, mình không thèm tranh ông xã với cô ấy đâu, còn định tặng cho cô ấy một phong bao đỏ thẫm thật lớn, chúc cô ấy sớm sinh quý tử, bạc đầu giai lão nữa! Thật chẳng có lòng gì cả, bạn nói có đúng không?”
“Nhưng thực ra Nhân Nhân cô ấy…….Ý mình là người bạn học của mình, chưa từng lộ ra vẻ lạc quan kiên cường bao giờ, chỉ là nhẫn nhịn tiếp nhận mọi chuyện, nhẫn nhịn chịu đựng mà thôi, mình biết hết.”
“Nói thật, mình cũng không biết cô ấy như vậy là nhu nhược, yếu đuối hay là kiên cường, dũng cảm nữa? Vì nếu đổi lại là mình, nếu mẹ mình vì hạnh phúc của bản thân mà vứt bỏ mình, thậm chí không nhận mình, nhất định mình sẽ đến lễ cưới của bà ấy mà quậy tung lên, sau đó khóc thật lớn, nguyền rủa bà ấy cả đời, còn không thì sẽ tìm cách trả thù bà ấy thật tàn nhẫn, chứ mình không thể nào mỉm cười mà cho qua mọi chuyện, tự lực cánh sinh được.”
“Cô ấy luôn nói mình thực dũng cảm, nhưng thật ra so với mình, cô ấy còn dũng cảm hơn, còn kiên cường hơn, luôn luôn can đảm mà đối mặt với mọi chuyện, chấp nhận hết thải, lại không bao giờ chịu lùi bước…”
“Không....” Quảng Nhân Nhân cuối cùng cũng mấp máy môi, phát ra một âm thanh yếu ớt.
“Gì cơ?” Phù Khiết thấy thế liền rướn người lên phía trước, hỏi.
“Không phải thế........” Cô mở miệng lần nữa, lần này nói được ba chữ.
“Không phải cái gì cơ?” Phù Khiết nhích lại gần cô hơn.
“Mình không dũng cảm... Cũng không kiên cường……” Cô lại nói tiếp hai câu.
Hốc mắt Phù Khiết ươn ướt, không kiềm nổi mà đỏ lên.
“Không, bạn rất dũng cảm cũng rất kiên cường, là cô gái mạnh mẽ nhất mà mình từng được thấy, vậy nên bạn chắc chắn đánh bại được bệnh tật, cũng sẽ vượt qua được tâm bệnh, mình tin là bạn làm được, bạn làm được mà, Nhân Nhân.” Phù Khiết siết chặt lấy bàn tay lạnh lẽo, chỉ còn da bọc xương của cô, nước mắt rơi xuống.
Quảng Nhân Nhân kinh ngạc nhìn Phù Khiết, lúc này cô mới chợt hiểu ra, thật ra Phù Khiết sớm đã nhận ra cô, sớm đã biết cô là ai.
“Phù Khiết...” Cô yếu ớt kêu lên.
“Mình đây, mình đang ở đây.”
Phù Khiết vội đáp lời, siết chặt tay cô hơn nữa, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Phù Khiết... Phù Khiết...” Cô vô thức kêu lên, chậm rãi nhấc cánh tay gầy gò kia đặt lên tay Phù Khiết, muốn nắm chặt lấy tay cô ấy nhưng không đủ sức.
“Phù Khiết... Phù Khiết...” Cô vẫn khẽ gọi, nhìn Phù Khiết chăm chú, nước mắt làm nhòe tầm mắt, rơi xuống, một giọt, hai giọt, lại ba giọt... Không ngừng rơi xuống.
Phù Khiết nước mắt như mưa kéo cô vào lòng, ôm lấy cô thật chặt, đau lòng không thôi.
Nói chuyện được là tốt rồi, khóc được là tốt rồi.
Thật tốt quá.
“Đem tất cả những chuyện không vui, khổ sở, đau lòng khóc ra hết đi, đừng nhẫn nhịn làm gì, cũng đừng giấu diếm, cứ khóc đi, muốn nói gì thì cứ nói với mình.” Giọng Phù Khiết khàn khàn, nói với Quảng Nhân Nhân, nhè nhẹ vỗ lên tấm lưng gầy của cô, “Mình sẽ nghe bạn nói, mình sẽ ở bên bạn, mình sẽ động viên bạn, dù là chuyện gì đi chăng nữa mình cũng sẽ giúp bạn, vì chúng ta chính là bạn tốt, không phải sao? Nhân Nhân?”
Một năm rưỡi sau…
Tỉnh giấc, đầu trống rỗng, Quảng Nhân Nhân ngẩn người một lúc lâu rồi mới đưa tay lên trên gối tìm kiếm đồng hồ báo thức, đưa lên trước mắt.
Tám giờ lẻ năm phút.
Nên dậy thôi, nhưng mà lạnh quá, cô không muốn bò ra khỏi chăn chút nào vì chỉ cần ra khỏi chăn chưa đến mười phút thôi là chân tay cô sẽ lạnh như băng.
Nhưng mà không dậy cũng không được, cô còn phải đi mở cửa tiệm hoa nữa, mặc dù nói là mở cửa làm ăn nhưng chưa chắc đã làm ăn được gì, nhưng mà không mở cửa là khỏi làm ăn nữa luôn. Mà không làm ăn thì sẽ không có thu nhập, không có thu nhập thì lấy đâu ra tiền mà trả tiền thuê nhà, không có tiền trả tiền thuê nhà thì cô sẽ không còn nhà để ở, càng không có cái ổ chăn ấm áp để mà chui ra chui vào.
Thế nên, haizzz! Dù không muốn rời giường chút nào cô vẫn phải vươn tay ra, đầu tiên là kéo áo khoác dày sụ để ở bên giường đến, nhanh chóng bật dậy mặc áo khoác vào, không cam lòng mà bước xuống giường đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi làm.
Vừa bước ra khỏi nhà trọ, gió lạnh thổi vào mặt khiến cho Quảng Nhân Nhân rùng mình một cái, hai hàm răng va vào nhau, cổ rụt lại.
Lạnh quá, sao lạnh quá vậy? Tính cả áo khoác nữa là cô đã mặc năm bộ đồ rồi, thật khó tin, những mùa đông trước đây, cho dù lạnh đến cỡ nào, nhiệt độ hạ thấp đến cỡ nào, cô cũng chỉ cần mặc hai hoặc ba bộ áo quần là được, thậm chí ngay cả chút lạnh cũng không cảm nhận được.
Thì ra béo cũng có chỗ tốt của nó, trước kia cô thật không biết thế nào mới là đủ.
Lắc đầu, khẽ cười nhạt, cô kéo khăn quàng cô lên cao hơn một chút, rồi chìm vào làn gió lạnh, đi đến “Tiệm hoa Nhân Nhân”, tiệm hoa của cô ở cách đó hai con đường.
“Nhân Nhân, ăn cơm thôi!”
Nghe thấy giọng của Phù Khiết, Quảng Nhân Nhân đang ngồi chồm hổm trên mặt đất để chăm sóc hoa vội đứng dậy tìm người, nhưng trong tiệm hoa vẫn chỉ có một mình cô, mãi đến giây tiếp theo người bạn tốt “Người chưa tới đã nghe thấy tiếng” này của cô mới bước vào trong cửa tiệm, trong tay giơ cao hai phần cơm hộp.
Đầu tiên cô tươi cười hoan nghênh, rồi kinh ngạc hỏi: “Sao bạn lại đến đây? Ăn xong bữa có kịp chạy về công ty làm không đó?”
Công ty của Phù Khiết cách chỗ này hơi xa, dù không có kẹt xe cũng phải mất mười mấy phút đồng hồ đi xe mới đến được, mà bây giờ là… cô đưa mắt liếc qua chiếc đồng hồ trên cổ tay, bây giờ đã là mười hai giờ bốn mươi phút rồi.
“Yên tâm đi, mình được nghỉ buổi chiều.” Phù Khiết ra vẻ bất cần mà xua xua tay, nói.
“Sao vậy?” Cô nhíu mày, quan tâm hỏi han.
“Mình cũng biết là không lừa được bạn, nhưng thà không lừa được bạn còn hơn không lừa được mẹ mình, cho nên trước mắt, chiều này mình sẽ ở trong tiệm để phụ cho bạn.” Phù Khiết trợn mắt nhìn cô.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Bạn lại gây ra họa gì hả?” Cô lo lắng hỏi.
“Đừng nói như thể mình luôn luôn gây ra họa vậy chứ.” Phù Khiết cau mày biện minh.
“Nhưng đúng là bạn gây ra họa gì rồi, phải không?”
“Mình chỉ dạy cho một tên cầm thú khốn kiếp một bài học nhỏ mà thôi.” Phù Khiết nghiến răng nghiến lợi nói.
Người khác đến công ty để làm ăn, vậy mà tên đó dám chòng ghẹo nữ nhân viên, đểu giả nhất chính là, cấp trên biết rõ tên đốn mạt kia giở trò với nữ nhân viên trong công ty nhưng lại vờ như không thấy, khiến Phù Khiết giận đến mức giội thẳng café lên người tên đốn mạt kia.
Đương nhiên, hậu quả là cô bị trách mắng một trận, còn muốn cô cúi đầu xin lỗi tên khốn kia, thế nên cô cảm thấy khó chịu vô cùng, xách cặp ra khỏi công ty, nghỉ sớm.
Nhìn bộ dạng đầy căm phẫn của Phù Khiết, Quảng Nhân Nhân không cần hỏi cũng biết cô ấy vừa gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.
“Quên đi, trời lạnh, cơm hộp chắc mau nguội lắm, chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi.” Cô dọn trống hai cái bàn để hai người có chỗ ngồi xuống ăn cơm hộp.
“Mình mua cơm gà bạn thích ăn nhất đó, lát nữa qua tiệm bên mua đồ uống. Mình mua cơm hộp, bạn mua đồ uống nha” Phù Khiết mỉm cười nói rồi lấy cơm hộp ra khỏi bịch, gà thì đưa đến trước mặt cô, còn sườn lợn để phần mình.
“Bạn muốn uống bây giờ, hay là ăn xong rồi uống?” Quảng Nhân Nhân mỉm cười, gật đầu hỏi.
“Ăn xong rồi uống.”
“Nhưng mà nói thật, tính bạn hơi nóng nảy, phải sửa lại một chút, phải biết nín nhịn một chút mới đuợc.” Quảng Nhân Nhân vừa ăn vừa nói.
“Đang yên đang lành tự nhiên thuyết giáo mình à, bạn sắp trở thành mẹ hai của mình luôn rồi đó.” Phù Khiết nhìn cô, bĩu môi nói.
“Gần đây xem tin tức, dường như số người thất nghiệp càng lúc càng nhiều, rất nhiều công ty đều đang cắt giảm biên chế.”
“Bạn lo mình bị giảm biên chế hả?”
“Đúng là có chút lo lắng, nếu như bạn cứ còn kích động mà xen vào chuyện của khác như vậy đó.” Quảng Nhân Nhân gật đầu, thành thật trả lời.
“Nếu quả thực vì thế mà bị cắt giảm biên chế thì mình cũng chấp nhận, dù sao đây cũng không phải lần đầu mình xen vào chuyện của người khác mà bị đuổi việc, quan trọng nhất là mình còn ở trong nhà, cho dù có thất nghiệp đi nữa cũng có bố mẹ nuôi rồi, không đói chết được!” Phù Khiết cười hì hì mà nói, một chút cũng chẳng bận tâm.
“Bạn thật rõ là...” Quảng Nhân Nhân cười cười, lắc đầu, hoàn toàn bại bởi Phù Khiết rồi.
“Nói đến chuyện đói chết...” Phù Khiết lôi túi xách đến, cúi đầu xuống lục lọi một lúc lâu rồi lấy từ trong túi ra một phong thư nhét vào tay cô. “Cái này cho bạn!” Phù Khiết nói.
“Cái gì thế?” Quảng Nhân Nhân hoài nghi hỏi rồi mở phong thư ra xem, chỉ thấy bên trong có một xấp tiền mệnh giá lớn thật dày, số tiền này ít nhất cũng hơn hai vạn đồng. “Bạn cho mình tiền làm gì?” Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc không thôi.
“Đầu tư đó.”
“Đầu tư cái gì?”
“Bạn có tiệm hoa nha. Mình vẫn rất hâm mộ bạn có thể làm bà chủ, có phúc thì phải cùng hưởng, bạn để cho mình góp chút tiền vào mua cổ phần, vậy là mình cũng được hưởng cảm giác sung sướng khi làm bà chủ rồi.” Phù Khiết mỉm cười giải thích.
Quảng Nhân Nhân cảm động đến đỏ cả hai mắt. Thì ra Phù Khiết biết vì bị ảnh hưởng bởi tình hình kinh tế ngưng trệ, tiệm hoa của cô kinh doanh càng ngày càng khó khăn nên mới dùng cách này để đưa tiền giúp cô giải quyết khó khăn.
Cô thiếu Phù Khiết, không, phải nói là thiếu cả nhà Phù Khiết một ân tình, đời này trả cách nào cũng không hết.
“Cám ơn bạn, Phù Khiết. Mình sẽ trả tiền lại cho bạn.” Cô nói lời cảm ơn với thanh âm khản đặc.
“Trả gì mà trả? Chẳng lẽ bạn không muốn cho mình làm cổ đông, muốn mình làm đối tác của bạn hả?” Phù Khiết nhướng cao chân mày, hỏi.
“Mình không có ý đó...”
“Vậy thì quyết định thế nha.” Phù Khiết nhanh chóng cắt đứt lời cô, “Nhưng mà bạn biết đó, mình cũng không có nhiều tiền, nên giờ góp trước một tháng rồi từ từ góp tiếp, tích tiểu thành đại, được không?”
“Phù Khiết...”
“Được rồi, mau ăn cơm, ăn cơm đi, cơm sắp nguội hết rồi đó. Mùa đông rõ là đáng ghét mà, bạn nói xem, có đúng không?”
“Ừ.” Cố gắng kìm nén nghẹn ngào trong họng cùng hơi nóng vây quanh viền mắt, Quảng Nhân Nhân cúi đầu, nhẹ giọng đáp một tiếng.
Lúc này đây cô cảm thấy ấm áp, thực sự.... rất ấm áp.
Cô sợ muốn chết, rất sợ hãi, nhưng không cách nào mở miệng nói cho Triển Hựu Dực nghe, không chỉ vì sợ hắn nổi giận với cô mà còn vì từ sau lúc hai người bọn họ cãi nhau, hắn luôn làm mặt lạnh, luôn lộ ra vẻ không muốn nói chuyện với cô, đến tối đi ngủ, vừa nằm lên giường là liền quay lưng về phía cô mà ngủ, đến chạm một chút cũng không hề.
Dạ dày cô đau, nhưng trái tim còn đau đớn hơn.
Vì sao mọi chuyện lại ra thành thế này? Đã là vợ chồng thì sao tránh khỏi cãi nhau, nhưng sao qua lần cãi nhau sau khi bọn họ kết hôn được nửa năm này, kết quả lại thành chiến tranh lạnh, thậm chí chả khác gì người dưng nước lã, vì sao lại như vậy? Không phải người ta thường nói, vợ chồng cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường hay sao, còn nói vợ chồng cãi nhau qua đêm là hòa sao?
“Ọe~”
Lại nôn ra máu nữa rồi, dạ dày đau quá.
Có vẻ như cô không thể chịu đựng hơn được nữa rồi, bác sĩ nói nôn ra máu có liên quan trực tiếp tới chảy máu dạ dày, máu có màu đen chính là triệu chứng rõ nhất, nếu dạ dày của cô đã không chịu đựng được nữa thì cô nên sớm nhập viện điều trị, chứ nếu để kéo dài, không khéo lại dẫn tới thủng dạ dày, thậm chí là viêm màng bụng, nghiêm trọng nhất là có thể đưa đến tử vong.
Vậy nên tối nay, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa cô cũng phải nói với hắn chuyện bác sĩ muốn cô nhập viện điều trị, dù có bị hắn mắng đến tối tăm mặt mũi thì cô cũng phải nói.
“Ọe~ Ọe~”
Sau khi nôn sạch mọi thứ có trong dạ dày ra, Quảng Nhân Nhân lại tiếp tục nôn ra máu, lúc cô súc miệng rửa tay xong trở ra thì phát hiện ra ông xã không biết tự lúc nào đã về nhà, đang đứng tựa vào hành lang dọa cho cô giật nảy mình.
“Anh… Anh về từ lúc nào vậy?”
“Chúng ta ly hôn thôi.” Triển Hựu Dực lạnh lùng nói.
Đột nhiên nghe thấy câu nói đó khiến Quảng Nhân Nhân ngây người, trong não chỉ còn một mảnh trống rỗng.
“Gì… Gì cơ?” Cô lắp bắp hỏi lại, không sao hiểu được lời hắn vừa nói là có ý gì.
“Chúng ta ly hôn thôi, vì tôi không chịu nổi em nữa rồi.” Triển Hựu Dực nhìn thẳng vào cô, âm điệu không chút thay đổi, hắn bình tĩnh đến lạ thường, nhưng vẻ mặt vô cùng hờ hững.
Quảng Nhân Nhân mặt cắt không còn giọt máu, cơ thể vì đả kích lớn lao này mà lảo đảo lùi về sau mấy bước.
Ly hôn? Hắn thực sự nói ra hai chữ ly hôn này sao?
Đúng vậy, hắn đã nói, hắn đã lặp lại hai lần, lần đầu tiên, có lẽ cô quá hoảng sợ nên không nghe thấy, lần thứ hai này cho dù cô vẫn không nghe rõ được hai ấy nhưng cũng hiểu được câu “Không chịu nổi em nữa rồi” . Nhưng vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
“Vì em đã không còn là em ngày xưa mà tôi yêu nữa rồi.”
Cô không biết mình đã buột miệng hỏi lúc nào, mãi đến khi nghe thấy câu trả lời của hắn cô mới giật mình nhận ra. Nhưng…
“Em chưa từng thay đổi…” Cô lắc đầu, muốn mở miệng giải thích lại bị hắn cắt ngang.
“Không, em đã thay đổi rồi, em đã biến thành người mà tôi không cách nào chịu đựng được nữa rồi. Vậy nên chúng ta ly hôn thôi, căn nhà này để lại cho em, giấy tờ ly hôn tôi đã để trên bàn trong phòng khách, em ký vào đi, tôi sẽ quay lại lấy sau.” Nói xong, hắn liền xoay người bỏ đi, một chút do dự cũng không có, giống như muốn mau mau tránh xa khỏi cô vậy.
Rầm một tiếng, trong phòng khách vang vọng tiếng cửa lớn bị đóng mạnh lại.
Hắn đi rồi.
Quảng Nhân Nhân ngây ngốc đứng yên một chỗ, cái tin này khiến cho toàn thân cô bị chấn động vì sợ hãi, không sao cử động được.
Cô tự nói với bản thân mình, đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, đúng, chỉ là ác mộng thôi, nhưng sao dạ dày cô lại đau như vậy, tim cũng rất đau, nếu đã đau đớn đến thế thì cô phải bị cơn đau đánh thức mới đúng chứ, tại sao cô vẫn còn ngây ngốc đứng đây, cô sợ hãi, cô giận dữ, cô không tài nào tin nổi, dường như có ai đó cầm một lưỡi dao sắc bén mà đâm vào tim cô.
Cưỡng ép cơ thể cất bước rời đi, vịn vào vách tường hành lang đi đến phòng khách, khi cô vừa nhìn thấy trên bàn trà để một xấp giấy tờ đã được kí tên sẵn, giấy tờ thỏa thuận ly hôn, chân cô đột nhiên mềm nhũn, cả người khuỵu xuống đất.
Chỉ vậy thôi sao? Hắn muốn ly hôn với cô đến vậy sao, thực sự muốn vậy sao, keo kiệt đến mức ngay đến cơ hội biện bạch cũng không cho cô, cứ vậy mà đưa ra giấy tờ ly hôn sao?
Có phải hắn sớm đã muốn ly hôn với cô hay không? Cãi nhau đơn giản chỉ là một lý do, một cái cớ để hắn vin vào đó mà đòi ly hôn?
Thì ra đây chính là lý do vì sao bọn họ không thể giống như những cặp vợ chồng khác, cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường, thì ra đây chính là lý do mỗi tối hắn không hề chạm đến cô nữa, thì ra mọi việc đều là thuận theo tự nhiên, hắn sớm đã muốn ly hôn với cô.
Thân thể run lên bần bật, từng chút, từng chút, mạnh dần lên, cô đưa tay cố gắng ôm lấy chính mình, nhưng không cách nào dừng cơn run rẩy lại được.
Đây chính là cảm giác trái tim đóng băng sao?
Trên bàn trà, ngoại trừ giấy tờ thỏa thuận ly hôn hắn để lại ra còn có thuốc mà ngày hôm qua cô đi khám bác sĩ mang về, thế nhưng hắn không hỏi lấy một tiếng. Là không nhìn thấy? Hay hắn căn bản sớm đã không còn quan tâm đến cô nữa? Câu trả lời đã rõ cả rồi, không phải sao?
Chẳng biết tự lúc nào, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt, tim đau đến không chịu nổi.
Hắn thực sự muốn ly hôn với cô sao? Có thật vậy không? Nếu cô không đồng ý ký, hắn có đồng ý cho cuộc hôn nhân của bọn họ thêm một cơ hội nữa hay không?
Không được, cô phải tìm hắn nói chuyện, không thể cứ như vậy mà ly hôn với hắn, tuyệt đối không được, vì cô yêu hắn, yêu rất nhiều!
Lau đi nước mắt trên khuôn mặt, cô chống vào bàn trà, đứng dậy khỏi mặt đất, rồi về phòng lấy ví, ra ngoài tìm hắn.
Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải nói chuyện một cách rõ ràng với hắn mới được.
Mặc dù cô không biết vì sao hắn đột nhiên lại về nhà, nhưng bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc, cô nghĩ có thể tìm thấy hắn ở công ty. Thế nên cô gọi điện cho hắn, nhưng hắn tuyệt nhiên không nhấc máy nên cô đành bắt taxi đến công ty hắn. Chỉ là taxi vừa mới đến nơi, cô liền nhìn thấy hắn đang ở cùng một đại mỹ nữ với mái tóc xoăn gợn sóng, dáng vẻ giống như vừa mới thân mật trong khách sạn đi ra.
Tay hắn ôm lấy bờ vai mỹ nữ, mỹ nữ trong lòng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười thật rực rỡ, hai người ôm nhau thật chặt, giống như trẻ sinh đôi bị dính vào nhau vậy, càng lúc càng đi xa hơn.
“Cô ơi, đã đến nơi rồi, cô không xuống xe sao?” Thấy cô mãi vẫn không nhúc nhích, tài xế taxi mới hỏi cô.
“Không cần đâu.” Cô chậm rãi quay mặt về phía trước, đôi mắt trống rỗng, trả lời một cách máy móc, “Phiền anh quay xe lại, tôi muốn về nhà.”
Đã không còn gì để nói nữa rồi, tim người ta đã đổi thay rồi, nói nhiều cũng chỉ dư thừa. Chỉ là cô chưa từng nghĩ đến, hôn nhân của bọn họ, tình yêu của bọn họ, thứ mà hắn gọi là cả đời vậy mà chỉ có nửa năm ngắn ngủi thế thôi.
Ha ha ha ha... Cô rất đau lòng, thực rất đau…
Đau lòng là một vết thương không chạm vào được, lại không có thuốc nào chữa được, muốn ngưng lại đau đớn do nó mang đến cũng chỉ làm bản thân chết dần chết mòn mà thôi.
Từ lúc cô ký tên lên giấy tờ ly hôn, Triển Hựu Dực liền mang theo hành lý rời khỏi nhà, không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi, có lẽ chỉ một ngày, có lẽ đã qua một tuần, Quảng Nhân Nhân không có chút khái niệm nào.
Chỉ biết cô lay lắt sống qua ngày, cuối cùng, đến một ngày nào đó, dạ dày lại nhói lên một cơn đau đớn, giống như đang muốn nói với cô, nếu cô còn không cho nó ăn, nó sẽ tạo phản.
Thế nên cầm ví tiền ra khỏi nhà ăn thứ gì đó, rồi đoạn trí nhớ tiếp theo là lúc cô đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện, thanh âm mơ hồ của y tá nói cho cô biết, cô phải mổ ngay lập tức, hỏi cô phải liên lạc với người nhà của cô thế nào?
Dường như cô nhẹ giọng trả lời một câu, “Tôi không có người nhà.” rồi trí nhớ lại nhảy đến khi cô đang nằm trong phòng bệnh, theo đó là đau đớn không dứt.
Bác sĩ nói với cô, cô bị viêm màng bụng cấp, nếu nhập viện trễ thêm chút nữa có lẽ phải phẫu thuật cắt bỏ.
Cô nghĩ, cắt bỏ đi cũng tốt.
Y tá hỏi cô, “Có cần chị giúp em báo cho người nhà hoặc bạn bè không? Bên cạnh cũng cần phải có người chăm sóc mới được.”
Nhưng cô không nghĩ ra được ai có thể đồng ý chăm sóc cho cô, nên chỉ có thể lắc đầu, nghe y tá đề nghị, thuê một ai đó đến chăm sóc cô tạm thời.
Dù sao cô cũng có rất nhiều tiền, vì Triển Hựu Dực ngoài để lại nhà cửa cho cô, còn để cho cô một trăm vạn tiền mặt, trực tiếp chuyển vào trong tài khoản ngân hàng của cô.
Hắn đối với cô thực sự rất tốt, khi còn sống với nhau thì cưng chiều cô, yêu thương cô, khi chia tay rồi lại để cho cô nhiều thứ như vậy, có nhà cửa, có cả tiền bạc nữa, tất cả những thứ này cộng lại, ít nhất cũng được mấy trăm, mấy vạn nhỉ? Hắn đối với cô thực tốt mà.
Nên cười, nhưng cô cười không nổi.
Không nên khóc, cho dù cô nhắm chặt đôi mắt lại cũng không ngăn được nước mắt trào ra.
Vết mổ đau đến mức ngay cả khi cô hít thở cũng đau. Vết thương trong tim cô thì không cần hít thở cũng đau. Rốt cục cô phải làm thế nào mới chấm dứt được sự đau đớn này đây, có lẽ là tự thôi miên bản thân rơi vào tĩnh lặng chăng?
Trong bệnh viện thật yên tĩnh, tường màu trắng, thuốc giảm đau cùng với tạm thời cấm ăn cũng là một liều thuốc tốt, giúp cô có thể tự thôi miên chính mình.
Sau khi phát hiện cô không thích mở miệng nói chuyện, hộ lý tạm thời trông coi cũng không thử bắt chuyện phiếm với cô nữa, chỉ tận tình với công việc chăm sóc cô mà thôi, giúp cô vỗ lưng sau mỗi cơn ho, trả lời câu hỏi của bác sĩ, y tá mỗi khi họ đến kiểm tra, chờ cô đi vệ sinh xong sẽ giúp cô dọn rửa, giúp cô lau người.
Cô càng lúc càng trầm lặng, có thể ăn cơm nhưng ăn không vào, vừa ăn được một lúc lại nôn ra, cứ như vậy vài lần, vết thương rách ra lại bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Trong mê man, dường như cô nghe thấy các y tá thảo luận về bệnh của cô, chẳng biết tự khi nào, bệnh của cô từ viêm màng bụng chuyển thành chứng kén ăn cùng với chứng trầm uất.
Chứng kén ăn cùng với chứng trầm uất?
Đang nói về cô sao?
Cô chỉ muốn chìm trong tĩnh lặng một chút thôi mà, đâu có chứng kén ăn, cũng không có chứng trầm uất mà.
Cô muốn nói cho họ hiểu nhưng dường như đã quên mất phải nói chuyện như thế nào rồi.
Giường bệnh bên cạnh, sáng sớm có người xuất viện, quá trưa lại có người vào ở, cứ đi đi đến đến như vậy. Còn chiếc giường này vẫn luôn bị cô chiếm lấy, bình truyền ở đầu giường vẫn nhỏ từng giọt, từng giọt, chưa từng dừng lại.
Bệnh viện rất yên tĩnh vì bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, nhưng chẳng biết từ lúc nào, bên trong phòng bệnh ban ngày luôn náo nhiệt, muốn náo nhiệt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Bệnh nhân giường bên dường như là một người quảng giao thì phải, ngày nào cũng có người đến thăm bệnh, còn có người nhà luôn luôn túc trực bên cạnh bầu bạn, náo nhiệt đến mức hộ lý của cô cũng gia nhập với bọn họ, lúc nào cô cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của chị hộ lý và bọn họ.
Chẳng lẽ chị hộ lý bị người chủ không thích nói chuyện cô đây làm hư rồi sao?
Tấm rèm vải ngăn giữa cô và giường bệnh bên cạnh chưa từng được kéo ra, dường như cô đang ở trong một thế giới riêng, chìm trong tĩnh lặng đợi ngày trôi qua, cho đến một ngày kia, tấm rèm vải đột nhiên bị kéo ra, để lộ ra một khe hở, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cả cơ thể tràn đầy sinh khí bước vào thế giới cô độc của cô, thay đổi hết thảy mọi thứ…
“Hi!”
Cô gái vẫy tay chào cô, tĩnh lặng đã ăn mòn tri giác của cô, lúc đầu cô cũng không nhận ra cô gái kia là ai, cho đến lúc cô gái kia tự ý đến ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh của cô, nhìn cô không chớp mắt, lại nói vài lời chạm đến trí nhớ của cô khi ấy cô mới dần dần có cảm giác.
“Bạn biết không? Mình có một người bạn học cũng tên là Quảng Nhân Nhân, giống y hệt tên bạn vậy đó.” Cô gái nói.
Giọng nói này rất quen thuộc, hình như là con gái của bệnh nhân giường bên.
“Nhưng bề ngoài lại không giống chút nào, vì dáng người cô ấy hơi tròn một chút, có hơi béo một chút, nhưng cô ấy rất lạc quan, rất yêu đời, lại không hay ganh tị với người khác, là một người rất tốt, mình rất thích cô ấy. Thế nhưng từ khi tốt nghiệp, mỗi người đều bận rộn với cuộc sống của riêng mình, mình chưa gặp lại cô ấy lần nào cả, họp lớp cô ấy cũng không đến khiến mình có chút thất vọng.” Cô gái kia nói tiếp.
Không hiểu sao, cùng với lời nói của cô gái kia, có vài hình ảnh vụt qua trước mắt cô.
Quảng Nhân Nhân, bạn tham gia hội gì vậy? Hội làm vườn sao?
Quảng Nhân Nhân, bạn đang làm gì vậy? Bạn thích hoa lắm à?
Hì, Quảng Nhân Nhân, bọn mình tính đi xem phim, bạn đi cùng luôn không? Có nam sinh muốn mời đó.
Nhân Nhân, ngày mai mình phải đi thi rồi, bạn giúp mình thu bài tập nộp cho trợ giảng được không? Này, ngày mai khôn hồn thì ngoan ngoãn nộp bài tập ra đây cho mình, nếu mai mà dám khiến Nhân Nhân khó xử thì đợi coi ngày mốt mình dạy dỗ các bạn thế nào, mình mà không cho các bạn biết tay thì mình không gọi Phù Khiết nữa!
Phù Khiết?
Đúng vậy, cô ấy là Phù Khiết, là một người có tiếng trong trường, cũng là bạn cùng lớp với cô, làm cán bộ lớp suốt bốn năm, cũng luôn đối xử rất tốt với cô, trong khi mọi người quên mất sự tồn tại của cô vẫn gọi tên cô thật to; trong lúc cô tự đến tự đi, sắp trở thành một mình một lối thì đột nhiên xuất hiện nắm lấy tay cô, lôi cô vào trong đám đông.
Người đầu tiên phát hiện ra đôi tay của cô rất ấm cũng là cô ấy, thế nên mùa đông vừa đến, cô ấy cũng rất thích bám lấy cô, dùng đôi tay cô để sưởi ấm.
Phù Khiết...
Lâu rồi không gặp.
“Lúc trước mình đột nhiên nhận được tin tức của cô ấy, nghe nói cô ấy kết hôn, còn gả cho một đại soái ca nữa cơ! Cô ấy thật là quá đáng, mình không có dọn nhà, điện thoại cũng chẳng đổi số, sao lại chẳng báo cho mình lấy một câu? Bộ chưa nghe câu “Trai đẹp chỉ để ngắm” bao giờ sao, mình không thèm tranh ông xã với cô ấy đâu, còn định tặng cho cô ấy một phong bao đỏ thẫm thật lớn, chúc cô ấy sớm sinh quý tử, bạc đầu giai lão nữa! Thật chẳng có lòng gì cả, bạn nói có đúng không?”
“Nhưng thực ra Nhân Nhân cô ấy…….Ý mình là người bạn học của mình, chưa từng lộ ra vẻ lạc quan kiên cường bao giờ, chỉ là nhẫn nhịn tiếp nhận mọi chuyện, nhẫn nhịn chịu đựng mà thôi, mình biết hết.”
“Nói thật, mình cũng không biết cô ấy như vậy là nhu nhược, yếu đuối hay là kiên cường, dũng cảm nữa? Vì nếu đổi lại là mình, nếu mẹ mình vì hạnh phúc của bản thân mà vứt bỏ mình, thậm chí không nhận mình, nhất định mình sẽ đến lễ cưới của bà ấy mà quậy tung lên, sau đó khóc thật lớn, nguyền rủa bà ấy cả đời, còn không thì sẽ tìm cách trả thù bà ấy thật tàn nhẫn, chứ mình không thể nào mỉm cười mà cho qua mọi chuyện, tự lực cánh sinh được.”
“Cô ấy luôn nói mình thực dũng cảm, nhưng thật ra so với mình, cô ấy còn dũng cảm hơn, còn kiên cường hơn, luôn luôn can đảm mà đối mặt với mọi chuyện, chấp nhận hết thải, lại không bao giờ chịu lùi bước…”
“Không....” Quảng Nhân Nhân cuối cùng cũng mấp máy môi, phát ra một âm thanh yếu ớt.
“Gì cơ?” Phù Khiết thấy thế liền rướn người lên phía trước, hỏi.
“Không phải thế........” Cô mở miệng lần nữa, lần này nói được ba chữ.
“Không phải cái gì cơ?” Phù Khiết nhích lại gần cô hơn.
“Mình không dũng cảm... Cũng không kiên cường……” Cô lại nói tiếp hai câu.
Hốc mắt Phù Khiết ươn ướt, không kiềm nổi mà đỏ lên.
“Không, bạn rất dũng cảm cũng rất kiên cường, là cô gái mạnh mẽ nhất mà mình từng được thấy, vậy nên bạn chắc chắn đánh bại được bệnh tật, cũng sẽ vượt qua được tâm bệnh, mình tin là bạn làm được, bạn làm được mà, Nhân Nhân.” Phù Khiết siết chặt lấy bàn tay lạnh lẽo, chỉ còn da bọc xương của cô, nước mắt rơi xuống.
Quảng Nhân Nhân kinh ngạc nhìn Phù Khiết, lúc này cô mới chợt hiểu ra, thật ra Phù Khiết sớm đã nhận ra cô, sớm đã biết cô là ai.
“Phù Khiết...” Cô yếu ớt kêu lên.
“Mình đây, mình đang ở đây.”
Phù Khiết vội đáp lời, siết chặt tay cô hơn nữa, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Phù Khiết... Phù Khiết...” Cô vô thức kêu lên, chậm rãi nhấc cánh tay gầy gò kia đặt lên tay Phù Khiết, muốn nắm chặt lấy tay cô ấy nhưng không đủ sức.
“Phù Khiết... Phù Khiết...” Cô vẫn khẽ gọi, nhìn Phù Khiết chăm chú, nước mắt làm nhòe tầm mắt, rơi xuống, một giọt, hai giọt, lại ba giọt... Không ngừng rơi xuống.
Phù Khiết nước mắt như mưa kéo cô vào lòng, ôm lấy cô thật chặt, đau lòng không thôi.
Nói chuyện được là tốt rồi, khóc được là tốt rồi.
Thật tốt quá.
“Đem tất cả những chuyện không vui, khổ sở, đau lòng khóc ra hết đi, đừng nhẫn nhịn làm gì, cũng đừng giấu diếm, cứ khóc đi, muốn nói gì thì cứ nói với mình.” Giọng Phù Khiết khàn khàn, nói với Quảng Nhân Nhân, nhè nhẹ vỗ lên tấm lưng gầy của cô, “Mình sẽ nghe bạn nói, mình sẽ ở bên bạn, mình sẽ động viên bạn, dù là chuyện gì đi chăng nữa mình cũng sẽ giúp bạn, vì chúng ta chính là bạn tốt, không phải sao? Nhân Nhân?”
Một năm rưỡi sau…
Tỉnh giấc, đầu trống rỗng, Quảng Nhân Nhân ngẩn người một lúc lâu rồi mới đưa tay lên trên gối tìm kiếm đồng hồ báo thức, đưa lên trước mắt.
Tám giờ lẻ năm phút.
Nên dậy thôi, nhưng mà lạnh quá, cô không muốn bò ra khỏi chăn chút nào vì chỉ cần ra khỏi chăn chưa đến mười phút thôi là chân tay cô sẽ lạnh như băng.
Nhưng mà không dậy cũng không được, cô còn phải đi mở cửa tiệm hoa nữa, mặc dù nói là mở cửa làm ăn nhưng chưa chắc đã làm ăn được gì, nhưng mà không mở cửa là khỏi làm ăn nữa luôn. Mà không làm ăn thì sẽ không có thu nhập, không có thu nhập thì lấy đâu ra tiền mà trả tiền thuê nhà, không có tiền trả tiền thuê nhà thì cô sẽ không còn nhà để ở, càng không có cái ổ chăn ấm áp để mà chui ra chui vào.
Thế nên, haizzz! Dù không muốn rời giường chút nào cô vẫn phải vươn tay ra, đầu tiên là kéo áo khoác dày sụ để ở bên giường đến, nhanh chóng bật dậy mặc áo khoác vào, không cam lòng mà bước xuống giường đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi làm.
Vừa bước ra khỏi nhà trọ, gió lạnh thổi vào mặt khiến cho Quảng Nhân Nhân rùng mình một cái, hai hàm răng va vào nhau, cổ rụt lại.
Lạnh quá, sao lạnh quá vậy? Tính cả áo khoác nữa là cô đã mặc năm bộ đồ rồi, thật khó tin, những mùa đông trước đây, cho dù lạnh đến cỡ nào, nhiệt độ hạ thấp đến cỡ nào, cô cũng chỉ cần mặc hai hoặc ba bộ áo quần là được, thậm chí ngay cả chút lạnh cũng không cảm nhận được.
Thì ra béo cũng có chỗ tốt của nó, trước kia cô thật không biết thế nào mới là đủ.
Lắc đầu, khẽ cười nhạt, cô kéo khăn quàng cô lên cao hơn một chút, rồi chìm vào làn gió lạnh, đi đến “Tiệm hoa Nhân Nhân”, tiệm hoa của cô ở cách đó hai con đường.
“Nhân Nhân, ăn cơm thôi!”
Nghe thấy giọng của Phù Khiết, Quảng Nhân Nhân đang ngồi chồm hổm trên mặt đất để chăm sóc hoa vội đứng dậy tìm người, nhưng trong tiệm hoa vẫn chỉ có một mình cô, mãi đến giây tiếp theo người bạn tốt “Người chưa tới đã nghe thấy tiếng” này của cô mới bước vào trong cửa tiệm, trong tay giơ cao hai phần cơm hộp.
Đầu tiên cô tươi cười hoan nghênh, rồi kinh ngạc hỏi: “Sao bạn lại đến đây? Ăn xong bữa có kịp chạy về công ty làm không đó?”
Công ty của Phù Khiết cách chỗ này hơi xa, dù không có kẹt xe cũng phải mất mười mấy phút đồng hồ đi xe mới đến được, mà bây giờ là… cô đưa mắt liếc qua chiếc đồng hồ trên cổ tay, bây giờ đã là mười hai giờ bốn mươi phút rồi.
“Yên tâm đi, mình được nghỉ buổi chiều.” Phù Khiết ra vẻ bất cần mà xua xua tay, nói.
“Sao vậy?” Cô nhíu mày, quan tâm hỏi han.
“Mình cũng biết là không lừa được bạn, nhưng thà không lừa được bạn còn hơn không lừa được mẹ mình, cho nên trước mắt, chiều này mình sẽ ở trong tiệm để phụ cho bạn.” Phù Khiết trợn mắt nhìn cô.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Bạn lại gây ra họa gì hả?” Cô lo lắng hỏi.
“Đừng nói như thể mình luôn luôn gây ra họa vậy chứ.” Phù Khiết cau mày biện minh.
“Nhưng đúng là bạn gây ra họa gì rồi, phải không?”
“Mình chỉ dạy cho một tên cầm thú khốn kiếp một bài học nhỏ mà thôi.” Phù Khiết nghiến răng nghiến lợi nói.
Người khác đến công ty để làm ăn, vậy mà tên đó dám chòng ghẹo nữ nhân viên, đểu giả nhất chính là, cấp trên biết rõ tên đốn mạt kia giở trò với nữ nhân viên trong công ty nhưng lại vờ như không thấy, khiến Phù Khiết giận đến mức giội thẳng café lên người tên đốn mạt kia.
Đương nhiên, hậu quả là cô bị trách mắng một trận, còn muốn cô cúi đầu xin lỗi tên khốn kia, thế nên cô cảm thấy khó chịu vô cùng, xách cặp ra khỏi công ty, nghỉ sớm.
Nhìn bộ dạng đầy căm phẫn của Phù Khiết, Quảng Nhân Nhân không cần hỏi cũng biết cô ấy vừa gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.
“Quên đi, trời lạnh, cơm hộp chắc mau nguội lắm, chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi.” Cô dọn trống hai cái bàn để hai người có chỗ ngồi xuống ăn cơm hộp.
“Mình mua cơm gà bạn thích ăn nhất đó, lát nữa qua tiệm bên mua đồ uống. Mình mua cơm hộp, bạn mua đồ uống nha” Phù Khiết mỉm cười nói rồi lấy cơm hộp ra khỏi bịch, gà thì đưa đến trước mặt cô, còn sườn lợn để phần mình.
“Bạn muốn uống bây giờ, hay là ăn xong rồi uống?” Quảng Nhân Nhân mỉm cười, gật đầu hỏi.
“Ăn xong rồi uống.”
“Nhưng mà nói thật, tính bạn hơi nóng nảy, phải sửa lại một chút, phải biết nín nhịn một chút mới đuợc.” Quảng Nhân Nhân vừa ăn vừa nói.
“Đang yên đang lành tự nhiên thuyết giáo mình à, bạn sắp trở thành mẹ hai của mình luôn rồi đó.” Phù Khiết nhìn cô, bĩu môi nói.
“Gần đây xem tin tức, dường như số người thất nghiệp càng lúc càng nhiều, rất nhiều công ty đều đang cắt giảm biên chế.”
“Bạn lo mình bị giảm biên chế hả?”
“Đúng là có chút lo lắng, nếu như bạn cứ còn kích động mà xen vào chuyện của khác như vậy đó.” Quảng Nhân Nhân gật đầu, thành thật trả lời.
“Nếu quả thực vì thế mà bị cắt giảm biên chế thì mình cũng chấp nhận, dù sao đây cũng không phải lần đầu mình xen vào chuyện của người khác mà bị đuổi việc, quan trọng nhất là mình còn ở trong nhà, cho dù có thất nghiệp đi nữa cũng có bố mẹ nuôi rồi, không đói chết được!” Phù Khiết cười hì hì mà nói, một chút cũng chẳng bận tâm.
“Bạn thật rõ là...” Quảng Nhân Nhân cười cười, lắc đầu, hoàn toàn bại bởi Phù Khiết rồi.
“Nói đến chuyện đói chết...” Phù Khiết lôi túi xách đến, cúi đầu xuống lục lọi một lúc lâu rồi lấy từ trong túi ra một phong thư nhét vào tay cô. “Cái này cho bạn!” Phù Khiết nói.
“Cái gì thế?” Quảng Nhân Nhân hoài nghi hỏi rồi mở phong thư ra xem, chỉ thấy bên trong có một xấp tiền mệnh giá lớn thật dày, số tiền này ít nhất cũng hơn hai vạn đồng. “Bạn cho mình tiền làm gì?” Cô ngẩng đầu lên, kinh ngạc không thôi.
“Đầu tư đó.”
“Đầu tư cái gì?”
“Bạn có tiệm hoa nha. Mình vẫn rất hâm mộ bạn có thể làm bà chủ, có phúc thì phải cùng hưởng, bạn để cho mình góp chút tiền vào mua cổ phần, vậy là mình cũng được hưởng cảm giác sung sướng khi làm bà chủ rồi.” Phù Khiết mỉm cười giải thích.
Quảng Nhân Nhân cảm động đến đỏ cả hai mắt. Thì ra Phù Khiết biết vì bị ảnh hưởng bởi tình hình kinh tế ngưng trệ, tiệm hoa của cô kinh doanh càng ngày càng khó khăn nên mới dùng cách này để đưa tiền giúp cô giải quyết khó khăn.
Cô thiếu Phù Khiết, không, phải nói là thiếu cả nhà Phù Khiết một ân tình, đời này trả cách nào cũng không hết.
“Cám ơn bạn, Phù Khiết. Mình sẽ trả tiền lại cho bạn.” Cô nói lời cảm ơn với thanh âm khản đặc.
“Trả gì mà trả? Chẳng lẽ bạn không muốn cho mình làm cổ đông, muốn mình làm đối tác của bạn hả?” Phù Khiết nhướng cao chân mày, hỏi.
“Mình không có ý đó...”
“Vậy thì quyết định thế nha.” Phù Khiết nhanh chóng cắt đứt lời cô, “Nhưng mà bạn biết đó, mình cũng không có nhiều tiền, nên giờ góp trước một tháng rồi từ từ góp tiếp, tích tiểu thành đại, được không?”
“Phù Khiết...”
“Được rồi, mau ăn cơm, ăn cơm đi, cơm sắp nguội hết rồi đó. Mùa đông rõ là đáng ghét mà, bạn nói xem, có đúng không?”
“Ừ.” Cố gắng kìm nén nghẹn ngào trong họng cùng hơi nóng vây quanh viền mắt, Quảng Nhân Nhân cúi đầu, nhẹ giọng đáp một tiếng.
Lúc này đây cô cảm thấy ấm áp, thực sự.... rất ấm áp.
/10
|