Cả ngày Dụ Thiên Tuyết cứ ngây ngô mơ hồ, đi đến phòng làm việc của quản lý Chương đưa tài liệu, nhưng lại đưa sai năm lần bảy lượt.
Xin lỗi, không phải phần này, thật xin lỗi do tôi sơ sót, tôi đi lấy bản chính xác! Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt luống cuống, vội vàng nói.
Thiên Tuyết, cô chờ một chút. Quản lý Chương nhẹ nhàng gõ gõ hai cái trên mặt bàn kêu cô lại, nhìn mặt cô nhớ lại một màn vừa rồi của cô cùng với Nam Cung Kình Hiên, rung động trong lòng đã sớm vượt ra khỏi tưởng tượng, rốt cuộc cô gái này theo chân ông chủ của bọn họ có quan hệ gì?
Chuyện hồi sáng nói với cô, suy tính như thế nào rồi?
Đầu óc Dụ Thiên Tuyết vẫn chưa thanh tỉnh, nhớ tới sự kiện kia, càng cảm thấy trong lòng rối như bòng bong.
Tôi….. Dụ Thiên Tuyết do dự, không thể đưa ra quyết định.
Không sao, công việc này không muốn làm thì không cần miễn cưỡng, tôi thấy những việc khác cô làm cũng tốt vô cùng. Quản lý Chương tiến thêm một bước nói.
Dụ Thiên Tuyết suy nghĩ thật nhanh, nhẹ nhàng hít một hơi nói: Không, tôi quyết định tiếp nhận, khi nào bắt đầu thì quản lý Chương nói cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ sớm sắp xếp thời gian biểu.
Cô đã suy nghĩ rất kỹ, không biết tại sao Nam Cung Kình Hiên lại biết nơi làm việc của cô, thật sự là cô rất sợ sớm muộn gì người đàn ông này cũng tới quấy rầy nữa, dù cô có lý trí có tuyệt tình như thế nào cũng không chống đỡ được sự vô lại cùng kiên trì của anh, quyết định lựa chọn phần công việc này là để có thể thường xuyên không cần ở công ty, ít nhất cô có thể tránh mặt người mà mình không muốn gặp.
Mí mắt quản lý Chương giựt giựt, ngay sau đó cười yếu ớt đứng lên: Rất tốt, tôi sẽ sắp xếp giúp cô, mau chóng thôi.
Đợi đến khi bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp của Dụ Thiên Tuyết biến mất ở cửa ra vào, quản lý Chương cầm điện thoại lên gọi một cú điện thoại, nhẹ giọng nói: Cô ấy đã tiếp nhận.
*****
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng tút….. quen thuộc, dài thật dài, chờ đợi hồi lâu cũng không có người bắt máy.
La Tình Uyển cắt đứt điện thoại di động, hàng mi dài nhắm lại, bên dưới lắc lư xích đu, biệt thự Nam Cung to lớn như một cung điện đứng lặng im tại chỗ, dưới ánh mặt trời, cô nhắm mắt lại nhẹ nhàng lắc lắc dây thừng xích đu, khuôn mặt xinh đẹp ủ rũ như một bóng ma nhàn nhạt.
Anh nghe được tiếng chuông điện thoại, chẳng qua là không muốn bắt máy mà thôi!
La Tình Uyển, mày sao vậy, làm cho chính mình chật vật đến nông nỗi này?
Chị Tình Uyển! Chị rất lợi hại nha! Nam Cung Dạ Hi như một chú chim nhỏ bay đến bên người cô, cười vô cùng vui vẻ.
Dây thừng xích đu bị người ta kéo, La Tình Uyển mở mắt
Xin lỗi, không phải phần này, thật xin lỗi do tôi sơ sót, tôi đi lấy bản chính xác! Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt luống cuống, vội vàng nói.
Thiên Tuyết, cô chờ một chút. Quản lý Chương nhẹ nhàng gõ gõ hai cái trên mặt bàn kêu cô lại, nhìn mặt cô nhớ lại một màn vừa rồi của cô cùng với Nam Cung Kình Hiên, rung động trong lòng đã sớm vượt ra khỏi tưởng tượng, rốt cuộc cô gái này theo chân ông chủ của bọn họ có quan hệ gì?
Chuyện hồi sáng nói với cô, suy tính như thế nào rồi?
Đầu óc Dụ Thiên Tuyết vẫn chưa thanh tỉnh, nhớ tới sự kiện kia, càng cảm thấy trong lòng rối như bòng bong.
Tôi….. Dụ Thiên Tuyết do dự, không thể đưa ra quyết định.
Không sao, công việc này không muốn làm thì không cần miễn cưỡng, tôi thấy những việc khác cô làm cũng tốt vô cùng. Quản lý Chương tiến thêm một bước nói.
Dụ Thiên Tuyết suy nghĩ thật nhanh, nhẹ nhàng hít một hơi nói: Không, tôi quyết định tiếp nhận, khi nào bắt đầu thì quản lý Chương nói cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ sớm sắp xếp thời gian biểu.
Cô đã suy nghĩ rất kỹ, không biết tại sao Nam Cung Kình Hiên lại biết nơi làm việc của cô, thật sự là cô rất sợ sớm muộn gì người đàn ông này cũng tới quấy rầy nữa, dù cô có lý trí có tuyệt tình như thế nào cũng không chống đỡ được sự vô lại cùng kiên trì của anh, quyết định lựa chọn phần công việc này là để có thể thường xuyên không cần ở công ty, ít nhất cô có thể tránh mặt người mà mình không muốn gặp.
Mí mắt quản lý Chương giựt giựt, ngay sau đó cười yếu ớt đứng lên: Rất tốt, tôi sẽ sắp xếp giúp cô, mau chóng thôi.
Đợi đến khi bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp của Dụ Thiên Tuyết biến mất ở cửa ra vào, quản lý Chương cầm điện thoại lên gọi một cú điện thoại, nhẹ giọng nói: Cô ấy đã tiếp nhận.
*****
Trong điện thoại di động truyền đến tiếng tút….. quen thuộc, dài thật dài, chờ đợi hồi lâu cũng không có người bắt máy.
La Tình Uyển cắt đứt điện thoại di động, hàng mi dài nhắm lại, bên dưới lắc lư xích đu, biệt thự Nam Cung to lớn như một cung điện đứng lặng im tại chỗ, dưới ánh mặt trời, cô nhắm mắt lại nhẹ nhàng lắc lắc dây thừng xích đu, khuôn mặt xinh đẹp ủ rũ như một bóng ma nhàn nhạt.
Anh nghe được tiếng chuông điện thoại, chẳng qua là không muốn bắt máy mà thôi!
La Tình Uyển, mày sao vậy, làm cho chính mình chật vật đến nông nỗi này?
Chị Tình Uyển! Chị rất lợi hại nha! Nam Cung Dạ Hi như một chú chim nhỏ bay đến bên người cô, cười vô cùng vui vẻ.
Dây thừng xích đu bị người ta kéo, La Tình Uyển mở mắt
/359
|