Giang Thần Hy ngồi trong một cái đình nghỉ mát bên sân gofl, uống một ngụm nước ngọt, không có bộ dạng vội vã quay về, anh cầm điện thoại nhìn thời gian, hơi thất thần một chút rồi lại vứt điện thoại qua một bên.
Tối hôm qua, Tô Lê hẹn anh ăn cơm, thực tế là anh không có bận như anh nói, mà sự thực là anh cảm thấy mình cần yên tĩnh một chút.
Anh dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Lục Cảnh Niên đánh bóng xong quay lại, bên cạnh có người đưa cho anh một chai nước, vặn nắp uống một ngụm, liếc Giang Thần Hy một cái, cười nói: “ Mình nói này Giang đại thiếu gia, hôm nay cậu hẹn mình đi đánh bóng, kết quả là cậu ở đây không động tý gì, sao, đùa mình à?”
Giang Thần Hy hít sâu một hơi, bình thản nói: “Có phải cậu cảm thấy mình và cô ấy… căn bản không có kết quả?”
“ Cô ấy? Ai?” Lục Cảnh Niên uống một ngụm nước khoáng, ánh mắt lướt về phía Giang Thần Hy, cười cười, biết rồi còn cố ý hỏi: “ Tô Lê?”
Giang Thần Hy không trả lời.
Lục Cảnh Niên trầm mặc một lát, cười khẽ nói: “ Nói thật?”
Giang Thần Hy không quan tâm anh.
Lục Cảnh Niên cười khẽ, nói: “ Tôn Hàm từng cảnh cáo mình, không được nói xấu Tô Lê trước mặt cậu. Làm anh em, chúng mình nên ủng hộ quyết định của cậu, cho nên bất luận mình có thành kiến gì với cô ấy, cũng đều hy vọng cậu và cô ấy có kết quả.”
“ Cô ấy tệ hại đến nỗi làm cậu không chấp nhận được sao?” Giang Thần Hy trầm giọng hỏi.
Lục Cảnh Niên nhìn anh, ho nhẹ một cái, nói: “Là cậu muốn mình nói nhé, đừng trách mình.”
Giang Thần Hy trầm mặc không nói, Lục Cảnh Niên bình thản nói: “ Nói thật, mình chỉ cảm thấy cô ấy ngoài mang cho cậu một đống rắc rồi, thì mình thấy cô ấy không có điểm nào tốt. Thần Hy, mình nói thật đấy, từ sau chuyện đó, hiện tại cậu phải đối mặt với tình trạng như thế nào, cậu cho rằng cậu không nói thì mình không biết sao? Hôn nhân của cậu, không có một ai coi trọng, vốn dĩ là cho dù có chút chuyện nhỏ, cũng có thể tạo lên phong ba, bây giờ thì hay rồi, không nói đến phong ba gió lớn, vốn chỉ là một cái tin tức vô vị, nhưng bị người lợi dụng, kết quả là tạo thành nhân tố bất lợi cho cậu. Nói đơn giản, hôn nhân của cậu bị nghi ngờ, bản thân cậu cũng rõ ràng tình cảnh hiện tại của cậu rắc rối thế nào? Hơn nữa, nói một cách khó nghe, cậu tin rằng Tô Lê không có tác dụng, bởi vì trong mắt mình, Tô Lê hoặc Trần Miễn cố tình đặt trước mắt cậu một trái bom hẹn giờ, tất cả mọi việc chứng minh, tâm cơ của Trần Miễn không thể coi thường, Tô Lê và Trần Miễn quen biết nhau nhiều năm như vậy, cậu có thể tin Tô Lê hoàn toàn không biết gì về thân phận của Trần Miễn không? Hơn nữa, không phải cậu cũng biết, lão gia nhà cậu hơn 10 năm trước đã tiếp xúc với Trần Miễn, cậu có thể tin là giữa bọn họ chưa từng cắt đứt liên lạc không? Chúng ta là người lăn lộn trên thương trường, chưa bao giờ nghĩ một chuyện một cách đơn giản.”
Lục Cảnh Niên dứt lời, cau mày, ngừng lại một chút, nói: “ Thần Hy, thực ra những cái này không cần mình nói cậu cũng biết, không phải sao? Cậu càng rõ ràng hơn, hiện tại hoặc là Trần Miễn đãng sắp đặt một bàn cờ, lợi dụng Tô Lê không biết chút gì, hoặc là Trần Miễn vì Tô Lê mà trở lại tranh giành Giang thị với cậu, hoặc cũng có thể Tô Lê vốn dĩ chính là người của Trần Miễn, cô ấy vẫn luôn tính toán cậu…nói thực, mình không biết tại sao cậu cứ nhất quyết phải lấy Tô Lê, nhưng mà Tô Lê với cậu mà nói không phải là một sự tồn tại có lợi. Mình không cảm thấy cô ấy có lợi gì cho cậu, mà ngược lại, cô ta chỉ biết hại cậu. Cô ta chi phối tất cả các quyết định của cậu. Cậu thậm chí vì cô ta mà từ bỏ rất nhiều cơ hội xử lý Trần Miễn. Thần Hy, mình đã ở bên cậu bao nhiêu năm, tác phong làm việc của cậu mình còn không hiểu sao? Nếu không phải vì cậu có cố kỵ, thì Trần Miễn sao có thể có nhiều cơ hội cùng với lão già đó làm ra nhiều chuyện như vậy? cậu đang cố kỵ Tô Lê đúng không, bởi vì cậu biết, Trần Miễn là ân nhân cứu mạng của Tô Lê.”
Nhưng mà, lời vừa dứt, Tôn Hàm đã ngồi xe golf đi đến.
Có lẽ là lại nghe thấy Lục Cảnh Niên nói gì đó Tô Lê, vừa đi đến liền sầm mặt, cau mày nói: “ Cảnh Niên, Tô Lê người ta rốt cuộc đã làm gì đắc tội anh, mà anh phải nói xấu sau lưng cô ấy? cô ấy chỗ nào không tốt? thiếu nợ anh hay là đắc tội tổ tông nhà anh. Danh tiếng cô ấy không tốt, nhưng có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là bị người ta thêu dệt ra, người khác không biết, chẳng lẽ anh cũng không biết sao? Cô ấy có không tốt thế nào đi chăng nữa, cũng tốt hơn, sạch sẽ hơn đám minh tinh người mẫu bề ngoài xinh đẹp ngây thơ nhưng thực chất giả tạo, đầy thủ đoạn. Một cô gái, trong giới giải trí này mà có thể làm được như cô ấy, đã là không dễ dàng rồi. Mặc dù cô ấy có chỗ dựa, nhưng anh nhìn xem những năm gần đây cô ấy đã phải lăn lộn thế nào? Còn không sướng bằng mấy cô minh tinh nhỏ không có tài cán gì.”
Lục Cảnh Niên nhìn cô một cách vô tội: “ Anh…”
Tôn Hàm cắt đứt lời anh: “ Anh cái gì? Chuyện công là chuyện công, không phải nói với anh bao nhiêu lần rồi sao, đừng có mà ngày nào cũng nói xấu Tô Lê trước mặt Giang thiếu? Tại sao anh cứ nhìn cô ấy không tốt như vậy?”
Lục Cảnh Niên không còn gì để nói, ấm ức hít sâu một hơi, im lặng uống nước ngồi một bên.
Tôn Hàm nhìn Giang Thần Hy, cụp mắt than nhẹ một tiếng, nói: “ Giang thiếu, có mấy lời mình nghĩ mình phải nói, dù sao người ngoài cuộc vẫn nhìn rõ nhất. Hy vọng anh không lẫn lộn tình cảm và thương trường. Em nghĩ Giang thiếu không phải là người đánh giá người khác vì mấy cái tin đồn chứ? Bất luận việc gì, hoặc là suy nghĩ của phụ nữ khác với suy nghĩ của đàn ông, một người phụ nữ phóng khoáng như vậy, tại sao phải lựa chọn lừa dối anh? Giang thiếu, thực ra trong lòng anh không thông là bởi vì cô ấy quan tâm Trần Miễn một cách thái quá đúng không? Vậy được, bây giờ em hỏi anh, nếu như anh là Tô Lê, Trần Miễn là Nhan Nhan, nếu Nhan Nhan có ơn cứu mạng với anh, anh sẽ làm thế nào?”
Lục Cảnh Niên ngồi một bên lầm bầm: “ Sao có thể nói lẫn lộn như vậy?”
Tôn Hàm nhìn Lục Cảnh Niên nói: “ Sao lại không thể? Bản chất là giống nhau. Đấy là ít nhất Giang thiếu và Nhan Nhan đích thực là có một khoảng thời gian bên nhau, Tô Lê và Trần Miễn đều là bắt gió bắt bóng không xác thực, thực tế là không có gì chứng minh, không phải sao? Không ai là không có quá khứ, tại sao cứ phải vì mấy chuyện đã qua mà làm khó bản thân và làm khó người khác chứ. Tô Lê có thể vì Trần Miễn mà lừa Giang thiếu, nhưng mà Giang thiếu, tại sao anh không thể nghĩ rằng, nếu như cô ấy không quan tâm anh, thì tại sao cần phải tốn công phí sức đi lừa anh? Tô Lê là một người như thế nào, cô ấy luôn là một người không quan tâm đến ai hết, chưa bao giờ cố kỵ cảm nhận của người khác, ít nhất không bao giờ làm bản thân chịu thiệt, nhưng lại làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn bảo vệ Trần Miễn, không phải cũng là vì cố kỵ nghĩ đến anh sao?” Dứt lời, Tôn Hàm hít sâu một hơi, vô cùng bình tĩnh nói: “Hai người căn bản không hiểu phụ nữ. Nếu như cô ấy tư lợi, vậy thì hoàn toàn không cần thiết phải ép bản thân đến bức đường này, tự làm khó mình.”
Tôn Hàm cụp mắt, than nhẹ một tiếng, bình thản nói: “ Em không cần biết là cô ấy bị ai lợi dụng hay là có mục đích gì, ít nhất Tô Lê mà em thấy, lúc cô ấy nhìn anh thì hai mắt sang ngời. Phụ nữ chỉ khi nhìn thấy người mình thích mới có biểu cảm như vậy. Nếu như không quan tâm, cô ấy hoàn toàn có thể dung lời ngon ngọt nhất đi ứng phó anh, không phải sao?”
Giang Thần Hy trầm mặc một lúc sau mới bình thản nói: “ Có lẽ, em đúng.”
“ Cái gì?” Lục Cảnh Niên nhìn anh một cách kỳ quái. “ Cậu đang nói ai đúng vậy? Này…”
Giang Thần Hy hít sâu một hơi, bình thản nhìn Lục Cảnh Niên, nói: “Lần ký hợp đồng này mình đích thân đi, cậu giúp mình coi công ty.”
“ Cái gì? Ai, sao cậu nói làm là làm thế?”
Giang Thần Hy không quan tâm cậu ta, đứng dậy, đi thẳng về phía xe golf, sau khi ngồi liền bảo người lái đi.
Lục Cảnh Niên càng bực bội hơn, xông theo Giang Thần Hy hét: “ Này, cậu có ý gì hả? mình vì cái hợp đồng đó mà đã trả về ba cái hợp đồng quan trọng. Bây giờ cậu lại nói cho mình là không cần đi, vậy cậu trả hợp đồng cho mình. Này! Giang Thần Hy, cậu là người không có lương tâm, kêu mình đến, bản thân lại rời đi là sao? Này….”
Nhìn bóng lưng Giang Thần Hy rời đi, Lục Cảnh Niên nghiêng đầu nhìn Tôn Hàm: “ Này, em vừa nói là phụ nữ nhìn thấy người mình thích thì hai mắt sẽ sang lên, thật hay giả vậy?”
Tôn Hàm nhìn anh ừm một tiếng, dứt lời liền đi về phía trước, gọi một người nhặt bóng, cô chuẩn bị đi đánh mấy gậy.
Lục Cảnh Niên đuổi theo, nói: “Vậy rốt cục có đồng ý ở bên anh không?”
Tôn Hàm cười cười, bình thản nói: “ Lục Cảnh Niên, em thật sự không hiểu, tại sao anh cứ phải làm khó Tô Lê?”
Lục Cảnh Niên cau mày nói: “Em thì hiểu cái gì, em có biết tình hình của Giang Thần Hy, chính là ông chủ của em hiện tại có bao nhiêu cam go không? Đều là nhờ có cô Tô Lê đó tặng cho đấy? đều vì cô ta, giờ thì cô ta có tình có nghĩa rồi. Nhưng mà em có biết, cô ấy có thể huỷ hoại đi tâm huyết kinh doanh bao nhiêu năm của Giang Thần Hy đó.”
Tôn Hàm nghe vậy, ngừng bước chân lại nhìn anh…
Giang Thần Hy không về công ty, đi thẳng đến sân bay…
Tô Lê ở trong phòng tổng giám đốc đợi một buổi chiều, cho đến khi A Hào trở lại, Tô Lê mới được biết Giang Thần Hy đã đi Hải thành, bên đó có một lễ khởi công và một hợp đồng quan trọng cần ký.
Tô Lê nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là cầm điện thoại lên nhìn, vừa rồi cô sơ ý ngủ mất, lo là Giang Thần Hy đột nhiên thay đổi hành trình thông báo cho cô nhưng cô không nhận điện thoại. Nhưng mà, Giang Thần Hy không nói một chút gì cho cô.
Cô cụp mắt hít sâu một hơi, hỏi A Hào: “ Vậy tổng giám đốc có nói là bao giờ về không?”
A Hào cung kính nói: “ Không có thời gian cụ thể. Sự việc khá phức tạp, cho nên e là cần chút thời gian.”
Tô Lê hít sâu một hơi ừm một tiếng, quay người cầm túi xác, bình thản nói: “ Vậy tôi về đây.” Dứt lời cô liền đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Ngày trước, Giang Thần Hy cũng đối xử với cô như vậy, không nói gì liền đi công tác, cô cũng không cảm thấy gì. Nhưng lần này, cô lại có cảm giác chua xót trào lên trong lòng.
Đứng trong thang máy, có mấy lần cô muốn khóc.
Cô cố gắng chớp mắt, muốn xoá đi nước mắt trào lên.
Tối hôm qua, Tô Lê hẹn anh ăn cơm, thực tế là anh không có bận như anh nói, mà sự thực là anh cảm thấy mình cần yên tĩnh một chút.
Anh dựa vào ghế, nhắm mắt lại.
Lục Cảnh Niên đánh bóng xong quay lại, bên cạnh có người đưa cho anh một chai nước, vặn nắp uống một ngụm, liếc Giang Thần Hy một cái, cười nói: “ Mình nói này Giang đại thiếu gia, hôm nay cậu hẹn mình đi đánh bóng, kết quả là cậu ở đây không động tý gì, sao, đùa mình à?”
Giang Thần Hy hít sâu một hơi, bình thản nói: “Có phải cậu cảm thấy mình và cô ấy… căn bản không có kết quả?”
“ Cô ấy? Ai?” Lục Cảnh Niên uống một ngụm nước khoáng, ánh mắt lướt về phía Giang Thần Hy, cười cười, biết rồi còn cố ý hỏi: “ Tô Lê?”
Giang Thần Hy không trả lời.
Lục Cảnh Niên trầm mặc một lát, cười khẽ nói: “ Nói thật?”
Giang Thần Hy không quan tâm anh.
Lục Cảnh Niên cười khẽ, nói: “ Tôn Hàm từng cảnh cáo mình, không được nói xấu Tô Lê trước mặt cậu. Làm anh em, chúng mình nên ủng hộ quyết định của cậu, cho nên bất luận mình có thành kiến gì với cô ấy, cũng đều hy vọng cậu và cô ấy có kết quả.”
“ Cô ấy tệ hại đến nỗi làm cậu không chấp nhận được sao?” Giang Thần Hy trầm giọng hỏi.
Lục Cảnh Niên nhìn anh, ho nhẹ một cái, nói: “Là cậu muốn mình nói nhé, đừng trách mình.”
Giang Thần Hy trầm mặc không nói, Lục Cảnh Niên bình thản nói: “ Nói thật, mình chỉ cảm thấy cô ấy ngoài mang cho cậu một đống rắc rồi, thì mình thấy cô ấy không có điểm nào tốt. Thần Hy, mình nói thật đấy, từ sau chuyện đó, hiện tại cậu phải đối mặt với tình trạng như thế nào, cậu cho rằng cậu không nói thì mình không biết sao? Hôn nhân của cậu, không có một ai coi trọng, vốn dĩ là cho dù có chút chuyện nhỏ, cũng có thể tạo lên phong ba, bây giờ thì hay rồi, không nói đến phong ba gió lớn, vốn chỉ là một cái tin tức vô vị, nhưng bị người lợi dụng, kết quả là tạo thành nhân tố bất lợi cho cậu. Nói đơn giản, hôn nhân của cậu bị nghi ngờ, bản thân cậu cũng rõ ràng tình cảnh hiện tại của cậu rắc rối thế nào? Hơn nữa, nói một cách khó nghe, cậu tin rằng Tô Lê không có tác dụng, bởi vì trong mắt mình, Tô Lê hoặc Trần Miễn cố tình đặt trước mắt cậu một trái bom hẹn giờ, tất cả mọi việc chứng minh, tâm cơ của Trần Miễn không thể coi thường, Tô Lê và Trần Miễn quen biết nhau nhiều năm như vậy, cậu có thể tin Tô Lê hoàn toàn không biết gì về thân phận của Trần Miễn không? Hơn nữa, không phải cậu cũng biết, lão gia nhà cậu hơn 10 năm trước đã tiếp xúc với Trần Miễn, cậu có thể tin là giữa bọn họ chưa từng cắt đứt liên lạc không? Chúng ta là người lăn lộn trên thương trường, chưa bao giờ nghĩ một chuyện một cách đơn giản.”
Lục Cảnh Niên dứt lời, cau mày, ngừng lại một chút, nói: “ Thần Hy, thực ra những cái này không cần mình nói cậu cũng biết, không phải sao? Cậu càng rõ ràng hơn, hiện tại hoặc là Trần Miễn đãng sắp đặt một bàn cờ, lợi dụng Tô Lê không biết chút gì, hoặc là Trần Miễn vì Tô Lê mà trở lại tranh giành Giang thị với cậu, hoặc cũng có thể Tô Lê vốn dĩ chính là người của Trần Miễn, cô ấy vẫn luôn tính toán cậu…nói thực, mình không biết tại sao cậu cứ nhất quyết phải lấy Tô Lê, nhưng mà Tô Lê với cậu mà nói không phải là một sự tồn tại có lợi. Mình không cảm thấy cô ấy có lợi gì cho cậu, mà ngược lại, cô ta chỉ biết hại cậu. Cô ta chi phối tất cả các quyết định của cậu. Cậu thậm chí vì cô ta mà từ bỏ rất nhiều cơ hội xử lý Trần Miễn. Thần Hy, mình đã ở bên cậu bao nhiêu năm, tác phong làm việc của cậu mình còn không hiểu sao? Nếu không phải vì cậu có cố kỵ, thì Trần Miễn sao có thể có nhiều cơ hội cùng với lão già đó làm ra nhiều chuyện như vậy? cậu đang cố kỵ Tô Lê đúng không, bởi vì cậu biết, Trần Miễn là ân nhân cứu mạng của Tô Lê.”
Nhưng mà, lời vừa dứt, Tôn Hàm đã ngồi xe golf đi đến.
Có lẽ là lại nghe thấy Lục Cảnh Niên nói gì đó Tô Lê, vừa đi đến liền sầm mặt, cau mày nói: “ Cảnh Niên, Tô Lê người ta rốt cuộc đã làm gì đắc tội anh, mà anh phải nói xấu sau lưng cô ấy? cô ấy chỗ nào không tốt? thiếu nợ anh hay là đắc tội tổ tông nhà anh. Danh tiếng cô ấy không tốt, nhưng có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là bị người ta thêu dệt ra, người khác không biết, chẳng lẽ anh cũng không biết sao? Cô ấy có không tốt thế nào đi chăng nữa, cũng tốt hơn, sạch sẽ hơn đám minh tinh người mẫu bề ngoài xinh đẹp ngây thơ nhưng thực chất giả tạo, đầy thủ đoạn. Một cô gái, trong giới giải trí này mà có thể làm được như cô ấy, đã là không dễ dàng rồi. Mặc dù cô ấy có chỗ dựa, nhưng anh nhìn xem những năm gần đây cô ấy đã phải lăn lộn thế nào? Còn không sướng bằng mấy cô minh tinh nhỏ không có tài cán gì.”
Lục Cảnh Niên nhìn cô một cách vô tội: “ Anh…”
Tôn Hàm cắt đứt lời anh: “ Anh cái gì? Chuyện công là chuyện công, không phải nói với anh bao nhiêu lần rồi sao, đừng có mà ngày nào cũng nói xấu Tô Lê trước mặt Giang thiếu? Tại sao anh cứ nhìn cô ấy không tốt như vậy?”
Lục Cảnh Niên không còn gì để nói, ấm ức hít sâu một hơi, im lặng uống nước ngồi một bên.
Tôn Hàm nhìn Giang Thần Hy, cụp mắt than nhẹ một tiếng, nói: “ Giang thiếu, có mấy lời mình nghĩ mình phải nói, dù sao người ngoài cuộc vẫn nhìn rõ nhất. Hy vọng anh không lẫn lộn tình cảm và thương trường. Em nghĩ Giang thiếu không phải là người đánh giá người khác vì mấy cái tin đồn chứ? Bất luận việc gì, hoặc là suy nghĩ của phụ nữ khác với suy nghĩ của đàn ông, một người phụ nữ phóng khoáng như vậy, tại sao phải lựa chọn lừa dối anh? Giang thiếu, thực ra trong lòng anh không thông là bởi vì cô ấy quan tâm Trần Miễn một cách thái quá đúng không? Vậy được, bây giờ em hỏi anh, nếu như anh là Tô Lê, Trần Miễn là Nhan Nhan, nếu Nhan Nhan có ơn cứu mạng với anh, anh sẽ làm thế nào?”
Lục Cảnh Niên ngồi một bên lầm bầm: “ Sao có thể nói lẫn lộn như vậy?”
Tôn Hàm nhìn Lục Cảnh Niên nói: “ Sao lại không thể? Bản chất là giống nhau. Đấy là ít nhất Giang thiếu và Nhan Nhan đích thực là có một khoảng thời gian bên nhau, Tô Lê và Trần Miễn đều là bắt gió bắt bóng không xác thực, thực tế là không có gì chứng minh, không phải sao? Không ai là không có quá khứ, tại sao cứ phải vì mấy chuyện đã qua mà làm khó bản thân và làm khó người khác chứ. Tô Lê có thể vì Trần Miễn mà lừa Giang thiếu, nhưng mà Giang thiếu, tại sao anh không thể nghĩ rằng, nếu như cô ấy không quan tâm anh, thì tại sao cần phải tốn công phí sức đi lừa anh? Tô Lê là một người như thế nào, cô ấy luôn là một người không quan tâm đến ai hết, chưa bao giờ cố kỵ cảm nhận của người khác, ít nhất không bao giờ làm bản thân chịu thiệt, nhưng lại làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ chỉ vì muốn bảo vệ Trần Miễn, không phải cũng là vì cố kỵ nghĩ đến anh sao?” Dứt lời, Tôn Hàm hít sâu một hơi, vô cùng bình tĩnh nói: “Hai người căn bản không hiểu phụ nữ. Nếu như cô ấy tư lợi, vậy thì hoàn toàn không cần thiết phải ép bản thân đến bức đường này, tự làm khó mình.”
Tôn Hàm cụp mắt, than nhẹ một tiếng, bình thản nói: “ Em không cần biết là cô ấy bị ai lợi dụng hay là có mục đích gì, ít nhất Tô Lê mà em thấy, lúc cô ấy nhìn anh thì hai mắt sang ngời. Phụ nữ chỉ khi nhìn thấy người mình thích mới có biểu cảm như vậy. Nếu như không quan tâm, cô ấy hoàn toàn có thể dung lời ngon ngọt nhất đi ứng phó anh, không phải sao?”
Giang Thần Hy trầm mặc một lúc sau mới bình thản nói: “ Có lẽ, em đúng.”
“ Cái gì?” Lục Cảnh Niên nhìn anh một cách kỳ quái. “ Cậu đang nói ai đúng vậy? Này…”
Giang Thần Hy hít sâu một hơi, bình thản nhìn Lục Cảnh Niên, nói: “Lần ký hợp đồng này mình đích thân đi, cậu giúp mình coi công ty.”
“ Cái gì? Ai, sao cậu nói làm là làm thế?”
Giang Thần Hy không quan tâm cậu ta, đứng dậy, đi thẳng về phía xe golf, sau khi ngồi liền bảo người lái đi.
Lục Cảnh Niên càng bực bội hơn, xông theo Giang Thần Hy hét: “ Này, cậu có ý gì hả? mình vì cái hợp đồng đó mà đã trả về ba cái hợp đồng quan trọng. Bây giờ cậu lại nói cho mình là không cần đi, vậy cậu trả hợp đồng cho mình. Này! Giang Thần Hy, cậu là người không có lương tâm, kêu mình đến, bản thân lại rời đi là sao? Này….”
Nhìn bóng lưng Giang Thần Hy rời đi, Lục Cảnh Niên nghiêng đầu nhìn Tôn Hàm: “ Này, em vừa nói là phụ nữ nhìn thấy người mình thích thì hai mắt sẽ sang lên, thật hay giả vậy?”
Tôn Hàm nhìn anh ừm một tiếng, dứt lời liền đi về phía trước, gọi một người nhặt bóng, cô chuẩn bị đi đánh mấy gậy.
Lục Cảnh Niên đuổi theo, nói: “Vậy rốt cục có đồng ý ở bên anh không?”
Tôn Hàm cười cười, bình thản nói: “ Lục Cảnh Niên, em thật sự không hiểu, tại sao anh cứ phải làm khó Tô Lê?”
Lục Cảnh Niên cau mày nói: “Em thì hiểu cái gì, em có biết tình hình của Giang Thần Hy, chính là ông chủ của em hiện tại có bao nhiêu cam go không? Đều là nhờ có cô Tô Lê đó tặng cho đấy? đều vì cô ta, giờ thì cô ta có tình có nghĩa rồi. Nhưng mà em có biết, cô ấy có thể huỷ hoại đi tâm huyết kinh doanh bao nhiêu năm của Giang Thần Hy đó.”
Tôn Hàm nghe vậy, ngừng bước chân lại nhìn anh…
Giang Thần Hy không về công ty, đi thẳng đến sân bay…
Tô Lê ở trong phòng tổng giám đốc đợi một buổi chiều, cho đến khi A Hào trở lại, Tô Lê mới được biết Giang Thần Hy đã đi Hải thành, bên đó có một lễ khởi công và một hợp đồng quan trọng cần ký.
Tô Lê nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là cầm điện thoại lên nhìn, vừa rồi cô sơ ý ngủ mất, lo là Giang Thần Hy đột nhiên thay đổi hành trình thông báo cho cô nhưng cô không nhận điện thoại. Nhưng mà, Giang Thần Hy không nói một chút gì cho cô.
Cô cụp mắt hít sâu một hơi, hỏi A Hào: “ Vậy tổng giám đốc có nói là bao giờ về không?”
A Hào cung kính nói: “ Không có thời gian cụ thể. Sự việc khá phức tạp, cho nên e là cần chút thời gian.”
Tô Lê hít sâu một hơi ừm một tiếng, quay người cầm túi xác, bình thản nói: “ Vậy tôi về đây.” Dứt lời cô liền đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Ngày trước, Giang Thần Hy cũng đối xử với cô như vậy, không nói gì liền đi công tác, cô cũng không cảm thấy gì. Nhưng lần này, cô lại có cảm giác chua xót trào lên trong lòng.
Đứng trong thang máy, có mấy lần cô muốn khóc.
Cô cố gắng chớp mắt, muốn xoá đi nước mắt trào lên.
/343
|