Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
“Tổng Thống tiên sinh, không tốt rồi!” Vào giờ phút này cửa thư phòng bỗng dưng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Bên ngoài người hầu gấp đến nỗi giậm chân, tay chân luống cuống.
Hạ Thiên Tinh vội thanh tỉnh, con ngươi ý loạn tình mê nheo lại nhìn anh. Động tác tay của anh không có chút nào chậm chạp, chỉ là táo bạo nhìn ra cửa rống giận một câu: “Cút!”
Hiện tại là khi nào?! Sao có thể chịu được có người nửa đường quấy rầy?!
Bên ngoài người hầu thật sự không biết làm thế nào mới tốt, nhưng bên ngoài gần như chỉ là trầm mặc trong một cái chớp mắt, liền nghe được lão quản gia trầm giọng nói: “Tổng thống, tiểu thiếu gia phát bệnh, nếu ngài rất bận thì sẽ không quấy rầy. Chúng tôi sẽ liên hệ bác sĩ Phó.”
Đại Bạch phát bệnh?
Lão quản gia đã ở trong nhà này nhiều năm như vậy, đối với anh luôn rất thức thời, nếu không phải con trai bệnh tình nghiêm trọng, tuyệt đối sẽ không lựa chọn lúc này tới phá rối bọn họ.
Hạ Thiên Tinh lập tức thanh tỉnh, trong lòng tràn đầy các loại lo lắng sốt ruột. Bạch Dạ Kình bên kia đã đỡ lấy eo cô, tên đã lên dây, cô thở dốc một tiếng, bắt lấy một tia lý trí, đem tay anh ấn xuống, “Chờ một chút…… Đại Bạch bị bệnh, chúng ta đi trước xem nó……”
Đáng chết! Nhóc con này, nhất định là khắc tinh đời này của anh!
Bị tra tấn, Bạch Dạ Kình không thuận, oán hận tàn nhẫn cắn môi cô một cái, “Em có biết lúc này mà kêu dừng lại, đối với đàn ông mà nói, so với chết còn khó chịu hơn không? ” Thanh âm anh khàn khàn khiến cho trái tim cô run lên.
Hạ Thiên Tinh biết là anh thống khổ, nhưng trước mắt, con trai càng quan trọng hơn. Hốc mắt cô hiện lên một tầng hơi mỏng sương mù, điềm đạm đáng yêu nhìn anh, “Chúng ta không thể mặc kệ nó……”
Anh hừ ra một tiếng, “Lát nữa ra ngoài, tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt. Phát bệnh cũng thật biết chọn thời gian!”
Hạ Thiên Tinh đấm bả vai anh một cái, che chở cho nhóc con, “Tôi không cho phép anh giáo huấn nó, phát bệnh thôi đã rất đáng thương rồi.”
Bạch Dạ Kình trừng cô. Người phụ nữ này, con trai chính là bầu trời của cô, cái gì cũng đều che chở cho nhóc! Lại nói, hiện tại anh cũng rất thống khổ, sợ là so với người bệnh cũng không tốt hơn chỗ nào!
Tuy rằng trong lòng rất khó chịu, thân thể lại càng khó chịu hơn, nhưng mà anh cũng không thật sự tiếp tục. Rốt cuộc không biết hiện tại tình hình của Đại Bạch là như thế nào, nhưng mà anh cũng không lập tức buông cô ra, chỉ là ghé vào trên người cô, từng ngụm từng ngụm thở dốc, nỗ lực bình phục thân thể.
Mặt Hạ Thiên Tinh Thần vẫn còn hồng, thân thể cũng là một mảnh phấn hồng. Cô cũng mượn thời gian này làm mình tận lực bình tĩnh lại. Trong chốc lát sau, đem đôi tay đặt tới trước mặt anh, nhìn cà vạt trên cổ tay, mặt đỏ trừng anh, “Còn không giúp tôi cởi ra?”
Bạch Dạ Kình duỗi ngón tay thon dài ra, cà vạt liền rơi xuống. Hạ Thiên Tinh lập tức đem cà vạt giữ lấy, quyết định không cho anh nữa!
“Trả tôi!” anh nhìn thấu ý đồ của cô, cơ hồ là giọng ra lệnh.
“Không cho, bây giờ tôi hối hận vì cho anh cái này!” Nhớ tới lúc nãy, cô thật sự là vừa thẹn vừa bực. Người đàn ông này, thủ đoạn quá nhiều!
“Có cho hay không?” Bạch Dạ Kình đè cô xuống, tuy rằng không có thật sự xâm phạm cô, nhưng mà tia xúc cảm kia vẫn là khiến cô sợ tới mức run run, mặt đỏ bừng.
“Anh mau tránh ra, tôi muốn mặc quần áo!”
Anh cũng không nhúc nhích, chỉ là nhướng mày nhìn cà vạt trên tay cô. Hạ Thiên Tinh sợ hãi, cắn môi, đem cà vạt quấn lên trên cổ anh.
Lúc này anh mới vừa lòng, giảm uy hiếp. Bên ngoài tiếng bước chân loạn lên, Hạ Thiên Tinh lo lắng muốn chết, cùng Bạch Dạ Kình liếc nhau, hai người không còn có tâm tư tán tỉnh.
………………
Một phút đồng hồ sau.
Cửa thư phòng “Rầm” một tiếng bị đẩy ra.
“Người thế nào?” Bạch Dạ Kình một bên hỏi người hầu một bên bước nhanh, hướng phòng trẻ con đi đến.
Hạ Thiên Tinh nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau anh, hỏi: “Gọi điện thoại gọi bác sĩ Phó chưa?”
“Tiểu thiếu gia vừa nãy vẫn luôn nôn mửa, hiện tại có chút phát sốt. Bác sĩ Phó nói có thể là ăn nhằm đồ ăn bị hỏng dẫn đến ngộ độc thức ăn.”
“Ngộ độc thức ăn? Tại sao lại như vậy?” Hạ Thiên Tinh vừa nghe, gấp đến độ mặt mũi trắng bệch.
Cô chạy chậm đến phòng trẻ con.
Bạch Dạ Kình sắc mặt âm trầm, “Như thế nào lại xuất hiện ngộ độc thức ăn?!”
“Quản gia còn đang kiểm tra.”
“Bảo ông ấy lập tức điều tra rõ ràng cho tôi, nếu không, hết thảy cút xéo cho tôi!”
“Dạ, Tổng Thống tiên sinh!” Người hầu sợ tới mức hai chân nhũn ra.
Lúc Bạch Dạ Kình đến phòng trẻ con, Hạ Đại Bạch còn ở trong toilet nôn mửa, đứa nhỏ nôn đến nỗi trên mặt đã không còn một chút huyết sắc, bộ dáng như là tùy thời sẽ ngất xỉu.
Hạ Thiên Tinh ôm nhóc, đau lòng đến hốc mắt đỏ lên. Cô là mẹ nó, tự nhiên là hận không thể đem hết thống khổ chuyển sang trên người của mình.
Bạch Dạ Kình vừa thấy như vậy, sắc mặt lại lạnh vài phần, phân phó người chuẩn bị xe, vội vàng lấy áo khoác trên giá áo cho cô. Chờ nhóc con nôn sạch sẽ, anh lấy khăn lông lau khô cho nhóc, một tay đem nhóc con ôm vào trong lòng ngực, một tay đưa áo khoác cho cô, “Mặc vào, bên ngoài rất lạnh. Bây giờ chúng ta nhanh chóng đi đến bệnh viện!”
“Được!” Hạ Thiên Tinh kỳ thật đã có chút hoang mang lo sợ, nhưng là, may mắn có anh ở đây, tâm đang rối loạn thành một đoàn lại thoáng dễ chịu một chút.
………………
Nhóc con dựa vào trên vai của anh, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, thoạt nhìn rất thống khổ, nước mắt đáng thương chảy trên mặt.
Hạ Thiên Tinh chỉ yên lặng đi theo phía sau, giúp nhóc lau nước mắt, bản thân cũng rớt nước mắt theo.
Bạch Dạ Kình biết cô khó chịu, duỗi cánh tay ra phía sau. Hạ Thiên Tinh tâm vừa động, tự nhiên mà giao tay cho anh cầm lấy.
Lòng bàn tay anh dày rộng, ôn nhu, kéo cô đến sát bên người, một bên trấn an vỗ nhẹ lưng con trai, một bên nói với nhóc, “Nam tử hán, đổ máu không đổ lệ, không cho phép khóc! Có khó chịu cũng chịu đựng!”
Anh từ nhỏ cũng chính là chịu sự dạy bảo như vậy mà lớn lên. Hạ Thiên Tinh biết anh cũng đau lòng vì con trai, giáo dục như vậy có thể làm con trai kiên cường, tuy rằng cô đau lòng, nhưng cũng đồng tình, không phản bác lại anh.
Hạ Đại Bạch cũng là nhóc con quật cường hiếu thắng, vừa nghe ba ba nói như vậy, khẽ cắn môi, tay nhỏ lau nước mắt, thật sự liền chịu đựng không khóc.
……………………………………
Ngoại truyện về Hạ Đại Bạch
Một
Lúc Hạ Đại Bạch ba tuổi, ở vườn trẻ học làm sủi cảo.
Một ngày
Hạ Thiên Tinh trở về nhà, thấy nhóc con đạp lên trên băng ghế làm sủi cảo rất hăng hái. Trên mâm đã đầy sủi cảo. Tuy rằng hình dạng một cái so với một cái có hơi khó coi, nhưng hương vị có lẽ có thể chấp nhận.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh tràn đầy tư vị, há mồm muốn khen ngợi vài câu, nhưng mà vừa lơ đãng một chút, mấy cái sủi cảo trong mâm rớt xuống lăn trên mặt đất. Hạ Đại Bạch lập tức khom người nhặt lại tỉ mỉ phủi sạch đất cát. Hạ Thiên Tinh kinh hãi, “Bảo Bối, rơi xuống đất rất không sạch sẽ, không thể ăn được nữa.”
Nhóc con cười tủm tỉm, thần sắc tự nhiên, ” Không quan trọng, dù sao cái nào cũng đã lăn trên mặt đất rồi.”
“……”
Hai
Lúc ấy Hạ Đại Bạch đi học dương cầm, Bạch Dạ Kình vì muốn biểu hiện tình thương cha con cho nên tự mình đưa nhóc đi đến trường học dương cầm. Tuy rằng mỗi lần đều mang khẩu trang nhưng vẫn làm cho giáo viên dương cầm chết mê chết mệt.
Một ngày
Bạch Dạ Kình lại đích thân đưa Hạ Đại Bạch đến trường học, tự mình chào hỏi giáo viên. Giáo viên ngồi trước đàn dương cầm, tặng cho một lớn một nhỏ một khúc nhạc thật hay, hai mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào người nào đó mà phóng điện.
Chờ Bạch Dạ Kình đi, giáo viên liền hỏi Đại Bạch, “Vì sao luôn là ba con đưa con đến trường, cô chưa từng gặp qua mẹ con, ba mẹ con không ở bên nhau sao?”
“Dạ, tạm thời không có.”
“Kia…Đại Bạch, con có thể cho cô số điện thoại của ba con không? Cô sẽ dạy con bài nhạc hay nhất, được không?”
Hạ Đại Bạch đã sớm nhìn ra tâm tư của cô giáo, nhóc cười tủm tỉm, “Cô giáo, cô cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ba con không mang khẩu trang, bây giờ theo đuổi ba con sao?”
“Diện mạo không quan trọng, cô chính là nhìn trúng nội tâm.”
“Dạ, ba ba con nếu nghe được nhất định sẽ rất vui vẻ. Bất quá con phải cho cô xem qua ảnh chụp của ba con một chút!” Hạ Đại Bạch là có chuẩn bị mà đến, móc từ cặp sách ra một xấp ảnh đưa cho cô giáo. Trên ảnh chụp, chính xác là Bạch Dạ Kình. Người trong xấp ảnh kia trên mặt không có mang khẩu trang nhưng tất cả đều là vết sẹo dữ tợn, muốn bao nhiêu khủng bố có bấy nhiêu khủng bố!
Cô giáo sợ tới mức thiếu chút nữa đem ảnh chụp ném xuống đất, trong lòng tức khắc vỡ thành trăm ngàn mảnh.
Về sau, lúc Bạch Dạ Kình đưa Hạ Đại Bạch đến trường, giáo viên dương cầm thái độ luôn lãnh đạm, lại không thèm liếc anh thêm cái nào.
Ừ hừ! Một xấp ảnh Photoshop là đã có thể giúp Đại Bảo PK đánh rớt một tình địch, thật là SO EASY!
Beta: Quỳnh
“Tổng Thống tiên sinh, không tốt rồi!” Vào giờ phút này cửa thư phòng bỗng dưng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập. Bên ngoài người hầu gấp đến nỗi giậm chân, tay chân luống cuống.
Hạ Thiên Tinh vội thanh tỉnh, con ngươi ý loạn tình mê nheo lại nhìn anh. Động tác tay của anh không có chút nào chậm chạp, chỉ là táo bạo nhìn ra cửa rống giận một câu: “Cút!”
Hiện tại là khi nào?! Sao có thể chịu được có người nửa đường quấy rầy?!
Bên ngoài người hầu thật sự không biết làm thế nào mới tốt, nhưng bên ngoài gần như chỉ là trầm mặc trong một cái chớp mắt, liền nghe được lão quản gia trầm giọng nói: “Tổng thống, tiểu thiếu gia phát bệnh, nếu ngài rất bận thì sẽ không quấy rầy. Chúng tôi sẽ liên hệ bác sĩ Phó.”
Đại Bạch phát bệnh?
Lão quản gia đã ở trong nhà này nhiều năm như vậy, đối với anh luôn rất thức thời, nếu không phải con trai bệnh tình nghiêm trọng, tuyệt đối sẽ không lựa chọn lúc này tới phá rối bọn họ.
Hạ Thiên Tinh lập tức thanh tỉnh, trong lòng tràn đầy các loại lo lắng sốt ruột. Bạch Dạ Kình bên kia đã đỡ lấy eo cô, tên đã lên dây, cô thở dốc một tiếng, bắt lấy một tia lý trí, đem tay anh ấn xuống, “Chờ một chút…… Đại Bạch bị bệnh, chúng ta đi trước xem nó……”
Đáng chết! Nhóc con này, nhất định là khắc tinh đời này của anh!
Bị tra tấn, Bạch Dạ Kình không thuận, oán hận tàn nhẫn cắn môi cô một cái, “Em có biết lúc này mà kêu dừng lại, đối với đàn ông mà nói, so với chết còn khó chịu hơn không? ” Thanh âm anh khàn khàn khiến cho trái tim cô run lên.
Hạ Thiên Tinh biết là anh thống khổ, nhưng trước mắt, con trai càng quan trọng hơn. Hốc mắt cô hiện lên một tầng hơi mỏng sương mù, điềm đạm đáng yêu nhìn anh, “Chúng ta không thể mặc kệ nó……”
Anh hừ ra một tiếng, “Lát nữa ra ngoài, tôi sẽ dạy dỗ nó thật tốt. Phát bệnh cũng thật biết chọn thời gian!”
Hạ Thiên Tinh đấm bả vai anh một cái, che chở cho nhóc con, “Tôi không cho phép anh giáo huấn nó, phát bệnh thôi đã rất đáng thương rồi.”
Bạch Dạ Kình trừng cô. Người phụ nữ này, con trai chính là bầu trời của cô, cái gì cũng đều che chở cho nhóc! Lại nói, hiện tại anh cũng rất thống khổ, sợ là so với người bệnh cũng không tốt hơn chỗ nào!
Tuy rằng trong lòng rất khó chịu, thân thể lại càng khó chịu hơn, nhưng mà anh cũng không thật sự tiếp tục. Rốt cuộc không biết hiện tại tình hình của Đại Bạch là như thế nào, nhưng mà anh cũng không lập tức buông cô ra, chỉ là ghé vào trên người cô, từng ngụm từng ngụm thở dốc, nỗ lực bình phục thân thể.
Mặt Hạ Thiên Tinh Thần vẫn còn hồng, thân thể cũng là một mảnh phấn hồng. Cô cũng mượn thời gian này làm mình tận lực bình tĩnh lại. Trong chốc lát sau, đem đôi tay đặt tới trước mặt anh, nhìn cà vạt trên cổ tay, mặt đỏ trừng anh, “Còn không giúp tôi cởi ra?”
Bạch Dạ Kình duỗi ngón tay thon dài ra, cà vạt liền rơi xuống. Hạ Thiên Tinh lập tức đem cà vạt giữ lấy, quyết định không cho anh nữa!
“Trả tôi!” anh nhìn thấu ý đồ của cô, cơ hồ là giọng ra lệnh.
“Không cho, bây giờ tôi hối hận vì cho anh cái này!” Nhớ tới lúc nãy, cô thật sự là vừa thẹn vừa bực. Người đàn ông này, thủ đoạn quá nhiều!
“Có cho hay không?” Bạch Dạ Kình đè cô xuống, tuy rằng không có thật sự xâm phạm cô, nhưng mà tia xúc cảm kia vẫn là khiến cô sợ tới mức run run, mặt đỏ bừng.
“Anh mau tránh ra, tôi muốn mặc quần áo!”
Anh cũng không nhúc nhích, chỉ là nhướng mày nhìn cà vạt trên tay cô. Hạ Thiên Tinh sợ hãi, cắn môi, đem cà vạt quấn lên trên cổ anh.
Lúc này anh mới vừa lòng, giảm uy hiếp. Bên ngoài tiếng bước chân loạn lên, Hạ Thiên Tinh lo lắng muốn chết, cùng Bạch Dạ Kình liếc nhau, hai người không còn có tâm tư tán tỉnh.
………………
Một phút đồng hồ sau.
Cửa thư phòng “Rầm” một tiếng bị đẩy ra.
“Người thế nào?” Bạch Dạ Kình một bên hỏi người hầu một bên bước nhanh, hướng phòng trẻ con đi đến.
Hạ Thiên Tinh nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau anh, hỏi: “Gọi điện thoại gọi bác sĩ Phó chưa?”
“Tiểu thiếu gia vừa nãy vẫn luôn nôn mửa, hiện tại có chút phát sốt. Bác sĩ Phó nói có thể là ăn nhằm đồ ăn bị hỏng dẫn đến ngộ độc thức ăn.”
“Ngộ độc thức ăn? Tại sao lại như vậy?” Hạ Thiên Tinh vừa nghe, gấp đến độ mặt mũi trắng bệch.
Cô chạy chậm đến phòng trẻ con.
Bạch Dạ Kình sắc mặt âm trầm, “Như thế nào lại xuất hiện ngộ độc thức ăn?!”
“Quản gia còn đang kiểm tra.”
“Bảo ông ấy lập tức điều tra rõ ràng cho tôi, nếu không, hết thảy cút xéo cho tôi!”
“Dạ, Tổng Thống tiên sinh!” Người hầu sợ tới mức hai chân nhũn ra.
Lúc Bạch Dạ Kình đến phòng trẻ con, Hạ Đại Bạch còn ở trong toilet nôn mửa, đứa nhỏ nôn đến nỗi trên mặt đã không còn một chút huyết sắc, bộ dáng như là tùy thời sẽ ngất xỉu.
Hạ Thiên Tinh ôm nhóc, đau lòng đến hốc mắt đỏ lên. Cô là mẹ nó, tự nhiên là hận không thể đem hết thống khổ chuyển sang trên người của mình.
Bạch Dạ Kình vừa thấy như vậy, sắc mặt lại lạnh vài phần, phân phó người chuẩn bị xe, vội vàng lấy áo khoác trên giá áo cho cô. Chờ nhóc con nôn sạch sẽ, anh lấy khăn lông lau khô cho nhóc, một tay đem nhóc con ôm vào trong lòng ngực, một tay đưa áo khoác cho cô, “Mặc vào, bên ngoài rất lạnh. Bây giờ chúng ta nhanh chóng đi đến bệnh viện!”
“Được!” Hạ Thiên Tinh kỳ thật đã có chút hoang mang lo sợ, nhưng là, may mắn có anh ở đây, tâm đang rối loạn thành một đoàn lại thoáng dễ chịu một chút.
………………
Nhóc con dựa vào trên vai của anh, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, thoạt nhìn rất thống khổ, nước mắt đáng thương chảy trên mặt.
Hạ Thiên Tinh chỉ yên lặng đi theo phía sau, giúp nhóc lau nước mắt, bản thân cũng rớt nước mắt theo.
Bạch Dạ Kình biết cô khó chịu, duỗi cánh tay ra phía sau. Hạ Thiên Tinh tâm vừa động, tự nhiên mà giao tay cho anh cầm lấy.
Lòng bàn tay anh dày rộng, ôn nhu, kéo cô đến sát bên người, một bên trấn an vỗ nhẹ lưng con trai, một bên nói với nhóc, “Nam tử hán, đổ máu không đổ lệ, không cho phép khóc! Có khó chịu cũng chịu đựng!”
Anh từ nhỏ cũng chính là chịu sự dạy bảo như vậy mà lớn lên. Hạ Thiên Tinh biết anh cũng đau lòng vì con trai, giáo dục như vậy có thể làm con trai kiên cường, tuy rằng cô đau lòng, nhưng cũng đồng tình, không phản bác lại anh.
Hạ Đại Bạch cũng là nhóc con quật cường hiếu thắng, vừa nghe ba ba nói như vậy, khẽ cắn môi, tay nhỏ lau nước mắt, thật sự liền chịu đựng không khóc.
……………………………………
Ngoại truyện về Hạ Đại Bạch
Một
Lúc Hạ Đại Bạch ba tuổi, ở vườn trẻ học làm sủi cảo.
Một ngày
Hạ Thiên Tinh trở về nhà, thấy nhóc con đạp lên trên băng ghế làm sủi cảo rất hăng hái. Trên mâm đã đầy sủi cảo. Tuy rằng hình dạng một cái so với một cái có hơi khó coi, nhưng hương vị có lẽ có thể chấp nhận.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh tràn đầy tư vị, há mồm muốn khen ngợi vài câu, nhưng mà vừa lơ đãng một chút, mấy cái sủi cảo trong mâm rớt xuống lăn trên mặt đất. Hạ Đại Bạch lập tức khom người nhặt lại tỉ mỉ phủi sạch đất cát. Hạ Thiên Tinh kinh hãi, “Bảo Bối, rơi xuống đất rất không sạch sẽ, không thể ăn được nữa.”
Nhóc con cười tủm tỉm, thần sắc tự nhiên, ” Không quan trọng, dù sao cái nào cũng đã lăn trên mặt đất rồi.”
“……”
Hai
Lúc ấy Hạ Đại Bạch đi học dương cầm, Bạch Dạ Kình vì muốn biểu hiện tình thương cha con cho nên tự mình đưa nhóc đi đến trường học dương cầm. Tuy rằng mỗi lần đều mang khẩu trang nhưng vẫn làm cho giáo viên dương cầm chết mê chết mệt.
Một ngày
Bạch Dạ Kình lại đích thân đưa Hạ Đại Bạch đến trường học, tự mình chào hỏi giáo viên. Giáo viên ngồi trước đàn dương cầm, tặng cho một lớn một nhỏ một khúc nhạc thật hay, hai mắt vẫn luôn chăm chú nhìn vào người nào đó mà phóng điện.
Chờ Bạch Dạ Kình đi, giáo viên liền hỏi Đại Bạch, “Vì sao luôn là ba con đưa con đến trường, cô chưa từng gặp qua mẹ con, ba mẹ con không ở bên nhau sao?”
“Dạ, tạm thời không có.”
“Kia…Đại Bạch, con có thể cho cô số điện thoại của ba con không? Cô sẽ dạy con bài nhạc hay nhất, được không?”
Hạ Đại Bạch đã sớm nhìn ra tâm tư của cô giáo, nhóc cười tủm tỉm, “Cô giáo, cô cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ba con không mang khẩu trang, bây giờ theo đuổi ba con sao?”
“Diện mạo không quan trọng, cô chính là nhìn trúng nội tâm.”
“Dạ, ba ba con nếu nghe được nhất định sẽ rất vui vẻ. Bất quá con phải cho cô xem qua ảnh chụp của ba con một chút!” Hạ Đại Bạch là có chuẩn bị mà đến, móc từ cặp sách ra một xấp ảnh đưa cho cô giáo. Trên ảnh chụp, chính xác là Bạch Dạ Kình. Người trong xấp ảnh kia trên mặt không có mang khẩu trang nhưng tất cả đều là vết sẹo dữ tợn, muốn bao nhiêu khủng bố có bấy nhiêu khủng bố!
Cô giáo sợ tới mức thiếu chút nữa đem ảnh chụp ném xuống đất, trong lòng tức khắc vỡ thành trăm ngàn mảnh.
Về sau, lúc Bạch Dạ Kình đưa Hạ Đại Bạch đến trường, giáo viên dương cầm thái độ luôn lãnh đạm, lại không thèm liếc anh thêm cái nào.
Ừ hừ! Một xấp ảnh Photoshop là đã có thể giúp Đại Bảo PK đánh rớt một tình địch, thật là SO EASY!
/562
|