Edit: May22
Beta: Quỳnh
“Anh, Bạch Dạ Kình có phải bởi vì biết thân phận của cô ấy, cho nên hai người đó mới ở bên nhau?” Dư Trạch Nam nhớ tới loại khả năng này, ấn đường nhăn lại, “Nói như vậy, hắn ta căn bản là không yêu Hạ Thiên Tinh, chỉ là lợi dụng cô ấy?”
Tâm tư Dư Trạch Nghiêu thâm trầm, trầm ngâm một lúc, lắc đầu, “ Lúc ban đầu tôi cũng tưởng như vậy. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu hắn biết thân phận Hạ Thiên Tinh, lần trước ở tiệc sinh nhật của hắn, phó tổng thống Tống làm trò trước mặt nhiều người, tác hợp hắn cùng Tống Duy Nhất, ngay lúc đấy hắn có thể trực tiếp cự tuyệt. Hơn nữa, đã sớm liên hệ Lan Đình phu nhân, Lan Đình phu nhân tối hôm qua còn gọi điện hỏi anh chuyện này.”
Dư Trạch Nam vừa nghe, trong lòng càng ủ dột. Hắn thà tin rằng Bạch Dạ Kình ôm tâm tư khác cùng Hạ Thiên Tinh ở bên nhau.
“Vậy hiện tại anh tính toán làm như thế nào?” Dư Trạch Nam thử hỏi. Dư Trạch Nghiêu như suy tư gì đó, nhưng cũng không trả lời, chỉ là rũ mắt nhìn hắn, “ Bên Hạ Thiên Tinh, em không được thả lỏng. Chuyện khác, tôi sẽ tự làm.”
Dư Trạch Nam trầm ngâm nhìn anh trai mình, không biết vì cái gì, cảm thấy trong lòng có chút bất an. Hắn đem ảnh chụp bỏ vào trong túi, muốn mang đi. Kết quả lúc đi tới cửa, vẫn là bị người chặn lại, cầm đi.
Dư Trạch Nam vừa đi, Dư Trạch Nghiêu liền đem đồ vật giao cho Thủ tịch bí thư, phân phó: “Đem ảnh chụp này gửi ra ngoài.”
…………
Buổi chiều, Hạ Thiên Tinh với Trì Vị Ương lại cùng nhau đi mua chút đồ. Anh đối với món quà kia cánh trong lòng như vậy, Hạ Thiên Tinh vẫn nhớ kỹ. Vẫn là mua nhãn hiệu áo sơmi lần trước kia.
Hai người ở trong tiệm qua lại, nhìn áo sơmi. Anh kiêng kị Hứa Nham như vậy, Hạ Thiên Tinh không dám mua giống nhau. Chọn hồi lâu, nhưng không chọn được cái nào thích hợp, thời điểm đến khu cà vạt không khỏi ngừng bước.
“Tiểu thư, đây là đang chọn lễ vật cho bạn trai đi?” Người phục vụ cười tủm tỉm nói: “Nếu là cho bạn trai, đưa cà vạt là thích hợp nhất nha. Người ta đều nói tặng cà vạt ý nghĩa là muốn giữ chặt tâm đàn ông.”
Giữ chặt tâm đàn ông?
Hạ Thiên Tinh chớp mắt giật mình một cái, rồi sau đó lại tự giễu cười, cô cùng Bạch Dạ Kình không phải bạn bè ư? Làm sao buộc được tâm anh? Tuy rằng nghĩ như vậy, lại vẫn chỉ vào một cái cà vạt thâm sắc ở giữa, “Phiền cô giúp tôi lấy cái này nhìn xem.”
Đối phương nhiệt tình đem cà vạt từ trong lấy ra, giá cả là bốn chữ số, không sai biệt lắm một tháng tiền lương của cô. Cô nhìn cảm thấy rất thích, rất ổn, vô cùng thích hợp với anh. Hạ Thiên Tinh liền bảo phục vụ giúp cô đóng gói.
Thời điểm thanh toán, Trì Vị Ương liếc mắt nhìn, “Thật đúng là muốn buộc tâm anh ta sao?”
“Loại lời này cậu cũng tin? Nếu tâm đàn ông dựa vào một cái cà vạt mà có thể buộc, trên thế giới này sẽ không có nhiều kẻ thay lòng đổi dạ như vậy.”
Trì Vị Ương vui vẻ, “ Thủ đoạn buôn bán của người ta bị cậu nói như vậy, cái gì cũng huỷ hết rồi. Bất quá…… Cậu thật không trở về bên kia ở sao?”
Hạ Thiên Tinh lắc đầu.
Trì Vị Ương lại hỏi: “Anh ga cũng không kêu cậu trở về?”
Hạ Thiên Tinh lại lắc đầu.
Trì Vị Ương thở dài, “Cũng đúng, hiện tại xác thật không thể kêu cậu trở về, hôm nay mình nghe Phó Dật Trần nói việc anh ta cùng Tống Duy Nhất đính hôn rất nhanh sẽ thành. Hiện tại khả năng chỉ kém một trận gió Đông nữa thôi.”
Hô hấp Hạ Thiên Tinh hơi hơi buộc chặt một chút, lông mi đen dài rũ xuống. Trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trì Vị Ương, “Cậu cùng bác sĩ Phó khi nào thân nhau như vậy?”
Trong lòng Trì Vị Ương xẹt qua một tia gian nan, xoay người đi qua giá quần áo, nhìn như đang xem quần áo, thật lâu sau, mới nhàn nhạt nói: “Mười năm trước chúng mình đã quen nhau.”
“……” Hạ Thiên Tinh cảm thấy rất ngoài ý muốn. Trong lòng tò mò, nhưng thấy ánh mắt Trì Vị Ương, lại thức thời không hỏi nhiều. Một ngày nào đó, thời điểm cô ấy muốn nói, tự nhiên sẽ nói hết cho mình.
Mua xong cà vạt, hai người xách theo đồ ngồi xe điện ngầm trở về, một đường Hạ Thiên Tinh đều suy nghĩ làm sao đem cà vạt này cho anh. Nhưng thật ra có thể nhân ngày nào đó Hạ Đại Bạch lại đây, giúp mình mang qua.
………………
Hai mươi phút lộ trình, trở về nhà. Cô mới ra khỏi thang máy, liền thấy một người đàn ông đứng ở cửa nhà mình. Thân hình thon dài, dựa nghiêng ở trên khung cửa, cúi đầu, như cũ là bộ dáng không nghiêm chỉnh như vậy.
“ Sao lại là anh?” Đến gần, lập tức nhận ra. Không phải ai khác, thế nhưng là Dư Trạch Nam. “Anh thế nào ở nơi này?”
“Tôi chờ em đã lâu. Không phải đã sớm tan tầm sao, như thế nào bây giờ mới trở về?”
“Tôi ra ngoài đi dạo một chút. Anh đến sao không gọi điện thoại cho tôi?” Hạ Thiên Tinh hỏi.
“Cho rằng em hết giờ làm liền về luôn.”
Hạ Thiên Tinh cầm chìa khóa, mở cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì đó không thích hợp, quay đầu nhìn hắn, “Anh như thế nào biết tôi ở đây?”
“Em nói đi?” Dư Trạch Nam cũng không giấu, “Muốn tra địa chỉ của em còn không phải quá đơn giản sao?”
Hắn cởi giày, tùy tiện đi vào, hết thảy vô cùng tự nhiên, giống như đã tới nơi này cả trăm ngàn lần, quen thuộc như vậy.
“Anh không sao chứ, vô duyên vô cớ điều tra tôi làm gì? Muốn biết tôi ở đâu, một cuộc điện thoại là được rồi.” Hạ Thiên Tinh đối với tính tình đại thiếu gia của hắn có phần không thích.
Hôm nay Dư Trạch Nam thoạt nhìn rất không có tinh thần. Ánh mắt hắn liếc qua chiếc túi cô đang cầm, không nhịn được liền nói: “Mua cho Bạch Dạ Kình?”
Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nhìn Dư Trạch Nam, ý thức được cái gì, trong mắt nhiều hơn mấy phần cảnh giác, “Anh còn điều tra thêm cái gì?”
Kỳ thật sinh hoạt cá nhân của cô, cô luôn luôn thản nhiên, cũng không có gì không thể để cho người khác biết. Nhưng là, Bạch Dạ Kình cùng cô không giống nhau. Dư Trạch Nam hiển nhiên là điều tra cả Bạch Dạ Kình, cho nên mới biết chút ít về cô. Giữa bọn họ những chuyện chính quyền đó, cô không có ý tham dự, cũng hoàn toàn không hiểu, nhưng cô cũng không muốn Bạch Dạ Kình gặp nguy hiểm. Anh đã từng nói, bảo cô cùng Dư Trạch Nam bảo trì khoảng cách.
“Em không cần khẩn trương như vậy, tôi không muốn điều tra chuyện của hai người.” Dư Trạch Nam nhìn Hạ Thiên Tinh, bỗng nhiên tiến đến gần cô hơn một bước, con ngươi sâu thẳm từ trên nhìn xuống, nghiêm túc hỏi: “ Thiên Tinh, em xem tôi là bạn bè sao?”
“Đương nhiên.” Hạ Thiên Tinh gật đầu. Bạn bè của cô rất ít, Dư Trạch Nam này không có gì xấu, hai người quen biết một thời gian, tự nhiên là bạn.
“Anh đứng ở lập trường bạn bè, nói cho em biết, em đừng có ngốc nữa.”
Cô ngẩn ra.
Dư Trạch Nam hỏi: “Bạch Dạ Kình là người như thế nào, em biết rõ không?”
Hạ Thiên Tinh không nói gì, hắn tiếp tục nói: “Hắn tuổi còn trẻ, làm thế nào ngồi trên vị trí này, em không biết. Vì vị trí trên vạn người hiện tại này, trên tay hắn dính nhiều hay ít máu người, dưới chân dẫm bao nhiêu mạng người, em cũng không rõ ràng lắm. Thiên Tinh, em biết không, hắn cùng anh của anh, bọn họ là những người đùa bỡn chính quyền giang sơn, cùng những kẻ quan lớn phú hào bình thường không giống nhau! Giống như ba của em, ở trong mắt bọn họ, bất quá chỉ là một con rối gỗ, bọn họ thao túng ba em mới là chính khách thực sự. Bọn họ ở vị trí hiện tại, chỉ có không từ thủ đoạn bò lên trên hoặc là củng cố nó, nếu không, kẻ chết tiếp theo chính là chính mình, hoặc là người thân bên cạnh mình!”
Beta: Quỳnh
“Anh, Bạch Dạ Kình có phải bởi vì biết thân phận của cô ấy, cho nên hai người đó mới ở bên nhau?” Dư Trạch Nam nhớ tới loại khả năng này, ấn đường nhăn lại, “Nói như vậy, hắn ta căn bản là không yêu Hạ Thiên Tinh, chỉ là lợi dụng cô ấy?”
Tâm tư Dư Trạch Nghiêu thâm trầm, trầm ngâm một lúc, lắc đầu, “ Lúc ban đầu tôi cũng tưởng như vậy. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu hắn biết thân phận Hạ Thiên Tinh, lần trước ở tiệc sinh nhật của hắn, phó tổng thống Tống làm trò trước mặt nhiều người, tác hợp hắn cùng Tống Duy Nhất, ngay lúc đấy hắn có thể trực tiếp cự tuyệt. Hơn nữa, đã sớm liên hệ Lan Đình phu nhân, Lan Đình phu nhân tối hôm qua còn gọi điện hỏi anh chuyện này.”
Dư Trạch Nam vừa nghe, trong lòng càng ủ dột. Hắn thà tin rằng Bạch Dạ Kình ôm tâm tư khác cùng Hạ Thiên Tinh ở bên nhau.
“Vậy hiện tại anh tính toán làm như thế nào?” Dư Trạch Nam thử hỏi. Dư Trạch Nghiêu như suy tư gì đó, nhưng cũng không trả lời, chỉ là rũ mắt nhìn hắn, “ Bên Hạ Thiên Tinh, em không được thả lỏng. Chuyện khác, tôi sẽ tự làm.”
Dư Trạch Nam trầm ngâm nhìn anh trai mình, không biết vì cái gì, cảm thấy trong lòng có chút bất an. Hắn đem ảnh chụp bỏ vào trong túi, muốn mang đi. Kết quả lúc đi tới cửa, vẫn là bị người chặn lại, cầm đi.
Dư Trạch Nam vừa đi, Dư Trạch Nghiêu liền đem đồ vật giao cho Thủ tịch bí thư, phân phó: “Đem ảnh chụp này gửi ra ngoài.”
…………
Buổi chiều, Hạ Thiên Tinh với Trì Vị Ương lại cùng nhau đi mua chút đồ. Anh đối với món quà kia cánh trong lòng như vậy, Hạ Thiên Tinh vẫn nhớ kỹ. Vẫn là mua nhãn hiệu áo sơmi lần trước kia.
Hai người ở trong tiệm qua lại, nhìn áo sơmi. Anh kiêng kị Hứa Nham như vậy, Hạ Thiên Tinh không dám mua giống nhau. Chọn hồi lâu, nhưng không chọn được cái nào thích hợp, thời điểm đến khu cà vạt không khỏi ngừng bước.
“Tiểu thư, đây là đang chọn lễ vật cho bạn trai đi?” Người phục vụ cười tủm tỉm nói: “Nếu là cho bạn trai, đưa cà vạt là thích hợp nhất nha. Người ta đều nói tặng cà vạt ý nghĩa là muốn giữ chặt tâm đàn ông.”
Giữ chặt tâm đàn ông?
Hạ Thiên Tinh chớp mắt giật mình một cái, rồi sau đó lại tự giễu cười, cô cùng Bạch Dạ Kình không phải bạn bè ư? Làm sao buộc được tâm anh? Tuy rằng nghĩ như vậy, lại vẫn chỉ vào một cái cà vạt thâm sắc ở giữa, “Phiền cô giúp tôi lấy cái này nhìn xem.”
Đối phương nhiệt tình đem cà vạt từ trong lấy ra, giá cả là bốn chữ số, không sai biệt lắm một tháng tiền lương của cô. Cô nhìn cảm thấy rất thích, rất ổn, vô cùng thích hợp với anh. Hạ Thiên Tinh liền bảo phục vụ giúp cô đóng gói.
Thời điểm thanh toán, Trì Vị Ương liếc mắt nhìn, “Thật đúng là muốn buộc tâm anh ta sao?”
“Loại lời này cậu cũng tin? Nếu tâm đàn ông dựa vào một cái cà vạt mà có thể buộc, trên thế giới này sẽ không có nhiều kẻ thay lòng đổi dạ như vậy.”
Trì Vị Ương vui vẻ, “ Thủ đoạn buôn bán của người ta bị cậu nói như vậy, cái gì cũng huỷ hết rồi. Bất quá…… Cậu thật không trở về bên kia ở sao?”
Hạ Thiên Tinh lắc đầu.
Trì Vị Ương lại hỏi: “Anh ga cũng không kêu cậu trở về?”
Hạ Thiên Tinh lại lắc đầu.
Trì Vị Ương thở dài, “Cũng đúng, hiện tại xác thật không thể kêu cậu trở về, hôm nay mình nghe Phó Dật Trần nói việc anh ta cùng Tống Duy Nhất đính hôn rất nhanh sẽ thành. Hiện tại khả năng chỉ kém một trận gió Đông nữa thôi.”
Hô hấp Hạ Thiên Tinh hơi hơi buộc chặt một chút, lông mi đen dài rũ xuống. Trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trì Vị Ương, “Cậu cùng bác sĩ Phó khi nào thân nhau như vậy?”
Trong lòng Trì Vị Ương xẹt qua một tia gian nan, xoay người đi qua giá quần áo, nhìn như đang xem quần áo, thật lâu sau, mới nhàn nhạt nói: “Mười năm trước chúng mình đã quen nhau.”
“……” Hạ Thiên Tinh cảm thấy rất ngoài ý muốn. Trong lòng tò mò, nhưng thấy ánh mắt Trì Vị Ương, lại thức thời không hỏi nhiều. Một ngày nào đó, thời điểm cô ấy muốn nói, tự nhiên sẽ nói hết cho mình.
Mua xong cà vạt, hai người xách theo đồ ngồi xe điện ngầm trở về, một đường Hạ Thiên Tinh đều suy nghĩ làm sao đem cà vạt này cho anh. Nhưng thật ra có thể nhân ngày nào đó Hạ Đại Bạch lại đây, giúp mình mang qua.
………………
Hai mươi phút lộ trình, trở về nhà. Cô mới ra khỏi thang máy, liền thấy một người đàn ông đứng ở cửa nhà mình. Thân hình thon dài, dựa nghiêng ở trên khung cửa, cúi đầu, như cũ là bộ dáng không nghiêm chỉnh như vậy.
“ Sao lại là anh?” Đến gần, lập tức nhận ra. Không phải ai khác, thế nhưng là Dư Trạch Nam. “Anh thế nào ở nơi này?”
“Tôi chờ em đã lâu. Không phải đã sớm tan tầm sao, như thế nào bây giờ mới trở về?”
“Tôi ra ngoài đi dạo một chút. Anh đến sao không gọi điện thoại cho tôi?” Hạ Thiên Tinh hỏi.
“Cho rằng em hết giờ làm liền về luôn.”
Hạ Thiên Tinh cầm chìa khóa, mở cửa, đột nhiên nhớ tới cái gì đó không thích hợp, quay đầu nhìn hắn, “Anh như thế nào biết tôi ở đây?”
“Em nói đi?” Dư Trạch Nam cũng không giấu, “Muốn tra địa chỉ của em còn không phải quá đơn giản sao?”
Hắn cởi giày, tùy tiện đi vào, hết thảy vô cùng tự nhiên, giống như đã tới nơi này cả trăm ngàn lần, quen thuộc như vậy.
“Anh không sao chứ, vô duyên vô cớ điều tra tôi làm gì? Muốn biết tôi ở đâu, một cuộc điện thoại là được rồi.” Hạ Thiên Tinh đối với tính tình đại thiếu gia của hắn có phần không thích.
Hôm nay Dư Trạch Nam thoạt nhìn rất không có tinh thần. Ánh mắt hắn liếc qua chiếc túi cô đang cầm, không nhịn được liền nói: “Mua cho Bạch Dạ Kình?”
Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nhìn Dư Trạch Nam, ý thức được cái gì, trong mắt nhiều hơn mấy phần cảnh giác, “Anh còn điều tra thêm cái gì?”
Kỳ thật sinh hoạt cá nhân của cô, cô luôn luôn thản nhiên, cũng không có gì không thể để cho người khác biết. Nhưng là, Bạch Dạ Kình cùng cô không giống nhau. Dư Trạch Nam hiển nhiên là điều tra cả Bạch Dạ Kình, cho nên mới biết chút ít về cô. Giữa bọn họ những chuyện chính quyền đó, cô không có ý tham dự, cũng hoàn toàn không hiểu, nhưng cô cũng không muốn Bạch Dạ Kình gặp nguy hiểm. Anh đã từng nói, bảo cô cùng Dư Trạch Nam bảo trì khoảng cách.
“Em không cần khẩn trương như vậy, tôi không muốn điều tra chuyện của hai người.” Dư Trạch Nam nhìn Hạ Thiên Tinh, bỗng nhiên tiến đến gần cô hơn một bước, con ngươi sâu thẳm từ trên nhìn xuống, nghiêm túc hỏi: “ Thiên Tinh, em xem tôi là bạn bè sao?”
“Đương nhiên.” Hạ Thiên Tinh gật đầu. Bạn bè của cô rất ít, Dư Trạch Nam này không có gì xấu, hai người quen biết một thời gian, tự nhiên là bạn.
“Anh đứng ở lập trường bạn bè, nói cho em biết, em đừng có ngốc nữa.”
Cô ngẩn ra.
Dư Trạch Nam hỏi: “Bạch Dạ Kình là người như thế nào, em biết rõ không?”
Hạ Thiên Tinh không nói gì, hắn tiếp tục nói: “Hắn tuổi còn trẻ, làm thế nào ngồi trên vị trí này, em không biết. Vì vị trí trên vạn người hiện tại này, trên tay hắn dính nhiều hay ít máu người, dưới chân dẫm bao nhiêu mạng người, em cũng không rõ ràng lắm. Thiên Tinh, em biết không, hắn cùng anh của anh, bọn họ là những người đùa bỡn chính quyền giang sơn, cùng những kẻ quan lớn phú hào bình thường không giống nhau! Giống như ba của em, ở trong mắt bọn họ, bất quá chỉ là một con rối gỗ, bọn họ thao túng ba em mới là chính khách thực sự. Bọn họ ở vị trí hiện tại, chỉ có không từ thủ đoạn bò lên trên hoặc là củng cố nó, nếu không, kẻ chết tiếp theo chính là chính mình, hoặc là người thân bên cạnh mình!”
/562
|