Vợ của Dật Trần, mấy chữ này cô ta nói rất rõ ràng.
Không biết là cố ý hay là vô tình, thế nhưng, Trì Vị Ương nghe vào tai lại cảm thấy màng nhĩ đang rất đau.
Cô ấy rất cố gắng muốn nặn ra một nụ cười với cô ta, vậy mà đành bất lực, ngủ quan của cô ấy đều cứng đờ, thật sự không cười nổi. Ngay cả miễn cưỡng, cũng rất khó khăn.
Rốt cuộc, cô ấy vẫn không thể thản nhiên như đối phương.
Buông tạp chí xuống, đứng dậy. Cảm thấy trước mắt mình mơ hồ, lảo đảo mấy cái, dường như vài giây nữa sẽ ngã xuống.
Tô Tố Vân nhanh tay lẹ mắt đỡ cô ấy, ân cần hỏi: “Trì tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Không sao.” Trì Vị Ương lắc đầu, rũ mắt liếc nhìn tay cô ta, bình tỉnh rút ra, miễn cưỡng kéo kéo môi: “Cám ơn.”
“Sắc mặt cô rất kém. Hiện giờ cô là phụ nữ có thai, bình thường cũng không có ai chăm sóc sao?”
Trì Vị Ương còn chưa lên tiếng, Tô Tố Vân lại mở miệng: “Tôi cũng mới vừa sinh xong đứa nhỏ, biết phụ nữ có thai cực khổ thế nào. Bây giờ trong nhà trừ Dật Trần chăm sóc tôi và đứa nhỏ, còn có mấy bà vú nữa. Nếu không, Trì tiểu thư, tôi cho một người qua chăm sóc cô, giúp cô bồi bổ thân thể, thế nào?”
Lời này Tô Tố Vân nói ra, đơn giản là đâm vào tim Trì Vị Ương.
Trong đầu cô ấy lại lóe lên hình ảnh hôm đó cùng Thiên Tinh ở trên đường nhìn thấy cô ta cùng Phó Dật Trần nắm tay nhau cùng đi dạo siêu thị. Cách xa như vậy, cô ấy vẫn cảm nhận được sự hạnh phúc của một người phụ nữ, chính xác là một người mẹ.
Hoàn toàn không giống với cô ta lúc này.
“Trì tiểu thư!” Tô Tố Vân không thấy cô ấy đáp, lại hỏi lần nữa.
“Không cần.” Trì Vị Ương lấy lại Thiên Tinh, trong lòng cô ấy có trăm ngàn con sóng ngầm mãnh liệt, thế nhưng, trên mặt cố gắng duy trì bình tĩnh: “Hết năm tôi sẽ trở về. Huống chi Tô tiểu thư lại là Phó phu nhân, tôi muốn chúng ta đừng nên thân thiết quá. Hy vọng hôm nay cô xem như chưa từng gặp tôi.”
Tô Tố Vân nhìn Trì Vị Ương hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Trì Vị Ương nhấp một hớp nước trái cây, rời khỏi phòng nghỉ. Ra khỏi cánh cửa kia, mới hít thở thật sâu, hô hấp thông thuận hơn nhiều.
Hạ Thiên Tinh thử chiếc áo cưới đơn giản. Vóc người cô vốn đã rất đẹp, mặc vào khiến cho trợ lý bên cạnh cũng kinh động.
“Hạ tiểu thư, hẳn là cô nên để Tổng thống tiên sinh đi cùng mình. Nếu như ngài ấy nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nhất định sẽ càng yêu cô hơn.”
Cô khẽ nở nụ cười.
Bạch tiên sinh cũng không phải người nông cạn chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Chỉ có điều.
Cô thật sự muốn biết sau khi Bạch tiên sinh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại, sẽ có phản ứng gì. Đối với hôn lễ sau này, lại thêm mấy phần mong mỏi.
“Thiên Tinh.” Trì Vị Ương kéo rèm tiến vào.
Hạ Thiên Tinh xoay một vòng: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Trì Vị Ương nhìn cô, hốc mắt có chút ửng đỏ, gật đầu: “Rất đẹp!”
“Cậu sao vậy?” Hạ Thiên Tinh lập tức nhìn ra sự khác thường, thuận tay rút khăn giấy bên cạnh lau nước mắt cho cô ấy. Trì Vị Ương chỉ lắc đầu, cho dù trong mắt đang ngấn lệ, trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười: “Mình chỉ vui mừng thay cậu.”
“Vui mừng vì cậu gặp được người đàn ông yêu cậu nhất thế giới này, mà vừa vặn cậu cũng yêu anh ta như thế!”
Thế gian này chuyện đau khổ nhất, không gì sánh bằng cầu mà không được, chuyện hạnh phúc nhất, không gì sánh bằng mình yêu người đó, vừa vặn người đó cũng yêu mình.
Mà giờ phút này, hai người phụ nữ, đồng thời trải qua đỉnh điểm của hạnh phúc nhất và đau khổ nhất.
Hạ Thiên Tinh càng khó chịu trong lòng hơn khi nghe cô ấy nói thế, muốn an ủi, nhưng chuyện tình cảm, có an ủi hơn nữa cũng chỉ vô ích.
Nếu như có thể, cô càng hy vọng truyền một ít hạnh phúc của mình cho cô ấy, để ít nhất cô ấy không còn đau khổ như hiện tại.
Hít sâu một hơi, giang hai cánh tay, ôm lấy cô ấy.
Cái ôm của cô, giống như lập tức chạm đến nơi yếu mềm nhất của Trì Vị Ương. Trong đầu, lăn qua lộn lại những lời Tô Tố Vân vừa nói, nước mắt cố kìm nén, lập tức tuôn ra.
Thật ra thì.
Cô ấy không thản nhiên được giống như Tô Tố Vân, là bởi vì, cô ấy ghen tỵ
Cực kỳ ghen tị.
Ghen tị lúc cô ta mang thai, có anh ấy bên cạnh, ghen tị lúc cô ta khó chịu, có anh ấy trấn an, càng ghen tị con cô ta sinh ra, có anh ấy làm ba.
Thế nhưng, xét kĩ lại, ngay cả người thứ ba cô ấy cũng không phải, đến tư cách ghen tị cũng không có.
Tất cả, cho đến bây giờ, cũng chỉ là mình tự “gieo gió gặt bão” mà thôi.
Không biết qua bao lâu, Trì Vị Ương mới rút khăn giấy lau nước mắt.
“Cậu mà còn khóc nữa, sau này sinh đứa nhỏ ra sẽ giống như cậu. Đến lúc đó, sẽ giày vò cậu.”
Cô ấy cố gắng cười: “Đừng dọa mình, lúc đó mình sẽ điên mất.”
“Nếu cậu sợ cực, mình cảm thấy sang năm cậu cứ dứt khoát trở về nước đi. Đến lúc đó, nói không chừng mình cũng có em bé, chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.” Hạ Thiên Tinh đã cởi áo cưới ra, trợ lý đang lấy số đo của cô.
Trì Vị Ương trên dưới quan sát cô thật lâu: “Cậu không nói mình cũng không để ý, mình thật sự cảm thấy cậu mập ra không ít đó. Có phải đã mang thai rồi không?”
Hạ Thiên Tinh cười, lắc đầu: “Vẫn chưa xác định, hiện tại cũng kiểm tra không ra. Chỉ có điều, hiện tại bị cũng đang bị thúc giục sinh đứa thứ hai đây. Nếu quả thật có thai, cũng là chuyện tốt. Mình rất muốn sinh thêm một đứa!”
“Đời người có thể nói là người thắng cuộc đó chính là khi 24 tuổi là có thể khi hai đứa bé.”
“Cậu đừng trêu chọc mình. Chúng ta nói chuyện chính, sang năm cậu trở về nước đi. Cậu một mình ở bên đó mình cũng không yên tâm.”
Trì Vị Ương chỉ nói cho qua chuyện: “Chuyện sang năm, sang năm rồi hãy nói.”
Mới về ngày thứ nhất đã gặp Tô Tố Vân, nếu thật sự ở trong nước, không biết sau này sẽ thế nào. Sau này nếu như dẫn theo đứa nhỏ, cô ấy thật sự không biết nên giải thích mối quan hệ như thế nào cho con mình.
Cho nên, cứ ở nước ngoài có vẻ tốt hơn.
Hạ Thiên Tinh lấy số đo, đặt kiểu xong, Bạch Dạ Kình liền gọi điện thoại đến.
Tối hôm qua bị anh chơi đùa đến chết đi sống lại, trong lòng cô hiện tại vẫn còn giận dỗi, điện thoại đổ chuông, cũng không nghe.
Bạch Dạ Kình liên tiếp gọi hai lần, cô không dám thật sự không nghe, chọc đến con sư tử là anh đây, đến cuối cùng người thua thiệt nhất định là cô.
Cho nên, lần sau cô lập tức ngoan ngoãn nhận điện thoại.
“Bạch tiên sinh, có chuyện gì?”
Chỉ có điều, thái độ vẫn là không lạnh không nóng, phải khiến cho Bạch tiên sinh biết mình đang giận dỗi.
“Còn đang tức giận?” Anh không phải là người hoàn toàn không tinh ý.
“Không dám.”
“Thái độ gì đây. Quái gở!”
Hạ Thiên Tinh cắn môi, dứt khoát không phản ứng lại anh.
“Buổi tối chừa thời gian, cùng nhau ăn cơm tối.”
“Không được, tối nay không rảnh.” Cô lập tức từ chối.&
Không biết là cố ý hay là vô tình, thế nhưng, Trì Vị Ương nghe vào tai lại cảm thấy màng nhĩ đang rất đau.
Cô ấy rất cố gắng muốn nặn ra một nụ cười với cô ta, vậy mà đành bất lực, ngủ quan của cô ấy đều cứng đờ, thật sự không cười nổi. Ngay cả miễn cưỡng, cũng rất khó khăn.
Rốt cuộc, cô ấy vẫn không thể thản nhiên như đối phương.
Buông tạp chí xuống, đứng dậy. Cảm thấy trước mắt mình mơ hồ, lảo đảo mấy cái, dường như vài giây nữa sẽ ngã xuống.
Tô Tố Vân nhanh tay lẹ mắt đỡ cô ấy, ân cần hỏi: “Trì tiểu thư, cô không sao chứ?”
“Không sao.” Trì Vị Ương lắc đầu, rũ mắt liếc nhìn tay cô ta, bình tỉnh rút ra, miễn cưỡng kéo kéo môi: “Cám ơn.”
“Sắc mặt cô rất kém. Hiện giờ cô là phụ nữ có thai, bình thường cũng không có ai chăm sóc sao?”
Trì Vị Ương còn chưa lên tiếng, Tô Tố Vân lại mở miệng: “Tôi cũng mới vừa sinh xong đứa nhỏ, biết phụ nữ có thai cực khổ thế nào. Bây giờ trong nhà trừ Dật Trần chăm sóc tôi và đứa nhỏ, còn có mấy bà vú nữa. Nếu không, Trì tiểu thư, tôi cho một người qua chăm sóc cô, giúp cô bồi bổ thân thể, thế nào?”
Lời này Tô Tố Vân nói ra, đơn giản là đâm vào tim Trì Vị Ương.
Trong đầu cô ấy lại lóe lên hình ảnh hôm đó cùng Thiên Tinh ở trên đường nhìn thấy cô ta cùng Phó Dật Trần nắm tay nhau cùng đi dạo siêu thị. Cách xa như vậy, cô ấy vẫn cảm nhận được sự hạnh phúc của một người phụ nữ, chính xác là một người mẹ.
Hoàn toàn không giống với cô ta lúc này.
“Trì tiểu thư!” Tô Tố Vân không thấy cô ấy đáp, lại hỏi lần nữa.
“Không cần.” Trì Vị Ương lấy lại Thiên Tinh, trong lòng cô ấy có trăm ngàn con sóng ngầm mãnh liệt, thế nhưng, trên mặt cố gắng duy trì bình tĩnh: “Hết năm tôi sẽ trở về. Huống chi Tô tiểu thư lại là Phó phu nhân, tôi muốn chúng ta đừng nên thân thiết quá. Hy vọng hôm nay cô xem như chưa từng gặp tôi.”
Tô Tố Vân nhìn Trì Vị Ương hồi lâu, cuối cùng khẽ thở dài, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Trì Vị Ương nhấp một hớp nước trái cây, rời khỏi phòng nghỉ. Ra khỏi cánh cửa kia, mới hít thở thật sâu, hô hấp thông thuận hơn nhiều.
Hạ Thiên Tinh thử chiếc áo cưới đơn giản. Vóc người cô vốn đã rất đẹp, mặc vào khiến cho trợ lý bên cạnh cũng kinh động.
“Hạ tiểu thư, hẳn là cô nên để Tổng thống tiên sinh đi cùng mình. Nếu như ngài ấy nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nhất định sẽ càng yêu cô hơn.”
Cô khẽ nở nụ cười.
Bạch tiên sinh cũng không phải người nông cạn chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Chỉ có điều.
Cô thật sự muốn biết sau khi Bạch tiên sinh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại, sẽ có phản ứng gì. Đối với hôn lễ sau này, lại thêm mấy phần mong mỏi.
“Thiên Tinh.” Trì Vị Ương kéo rèm tiến vào.
Hạ Thiên Tinh xoay một vòng: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Trì Vị Ương nhìn cô, hốc mắt có chút ửng đỏ, gật đầu: “Rất đẹp!”
“Cậu sao vậy?” Hạ Thiên Tinh lập tức nhìn ra sự khác thường, thuận tay rút khăn giấy bên cạnh lau nước mắt cho cô ấy. Trì Vị Ương chỉ lắc đầu, cho dù trong mắt đang ngấn lệ, trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười: “Mình chỉ vui mừng thay cậu.”
“Vui mừng vì cậu gặp được người đàn ông yêu cậu nhất thế giới này, mà vừa vặn cậu cũng yêu anh ta như thế!”
Thế gian này chuyện đau khổ nhất, không gì sánh bằng cầu mà không được, chuyện hạnh phúc nhất, không gì sánh bằng mình yêu người đó, vừa vặn người đó cũng yêu mình.
Mà giờ phút này, hai người phụ nữ, đồng thời trải qua đỉnh điểm của hạnh phúc nhất và đau khổ nhất.
Hạ Thiên Tinh càng khó chịu trong lòng hơn khi nghe cô ấy nói thế, muốn an ủi, nhưng chuyện tình cảm, có an ủi hơn nữa cũng chỉ vô ích.
Nếu như có thể, cô càng hy vọng truyền một ít hạnh phúc của mình cho cô ấy, để ít nhất cô ấy không còn đau khổ như hiện tại.
Hít sâu một hơi, giang hai cánh tay, ôm lấy cô ấy.
Cái ôm của cô, giống như lập tức chạm đến nơi yếu mềm nhất của Trì Vị Ương. Trong đầu, lăn qua lộn lại những lời Tô Tố Vân vừa nói, nước mắt cố kìm nén, lập tức tuôn ra.
Thật ra thì.
Cô ấy không thản nhiên được giống như Tô Tố Vân, là bởi vì, cô ấy ghen tỵ
Cực kỳ ghen tị.
Ghen tị lúc cô ta mang thai, có anh ấy bên cạnh, ghen tị lúc cô ta khó chịu, có anh ấy trấn an, càng ghen tị con cô ta sinh ra, có anh ấy làm ba.
Thế nhưng, xét kĩ lại, ngay cả người thứ ba cô ấy cũng không phải, đến tư cách ghen tị cũng không có.
Tất cả, cho đến bây giờ, cũng chỉ là mình tự “gieo gió gặt bão” mà thôi.
Không biết qua bao lâu, Trì Vị Ương mới rút khăn giấy lau nước mắt.
“Cậu mà còn khóc nữa, sau này sinh đứa nhỏ ra sẽ giống như cậu. Đến lúc đó, sẽ giày vò cậu.”
Cô ấy cố gắng cười: “Đừng dọa mình, lúc đó mình sẽ điên mất.”
“Nếu cậu sợ cực, mình cảm thấy sang năm cậu cứ dứt khoát trở về nước đi. Đến lúc đó, nói không chừng mình cũng có em bé, chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau.” Hạ Thiên Tinh đã cởi áo cưới ra, trợ lý đang lấy số đo của cô.
Trì Vị Ương trên dưới quan sát cô thật lâu: “Cậu không nói mình cũng không để ý, mình thật sự cảm thấy cậu mập ra không ít đó. Có phải đã mang thai rồi không?”
Hạ Thiên Tinh cười, lắc đầu: “Vẫn chưa xác định, hiện tại cũng kiểm tra không ra. Chỉ có điều, hiện tại bị cũng đang bị thúc giục sinh đứa thứ hai đây. Nếu quả thật có thai, cũng là chuyện tốt. Mình rất muốn sinh thêm một đứa!”
“Đời người có thể nói là người thắng cuộc đó chính là khi 24 tuổi là có thể khi hai đứa bé.”
“Cậu đừng trêu chọc mình. Chúng ta nói chuyện chính, sang năm cậu trở về nước đi. Cậu một mình ở bên đó mình cũng không yên tâm.”
Trì Vị Ương chỉ nói cho qua chuyện: “Chuyện sang năm, sang năm rồi hãy nói.”
Mới về ngày thứ nhất đã gặp Tô Tố Vân, nếu thật sự ở trong nước, không biết sau này sẽ thế nào. Sau này nếu như dẫn theo đứa nhỏ, cô ấy thật sự không biết nên giải thích mối quan hệ như thế nào cho con mình.
Cho nên, cứ ở nước ngoài có vẻ tốt hơn.
Hạ Thiên Tinh lấy số đo, đặt kiểu xong, Bạch Dạ Kình liền gọi điện thoại đến.
Tối hôm qua bị anh chơi đùa đến chết đi sống lại, trong lòng cô hiện tại vẫn còn giận dỗi, điện thoại đổ chuông, cũng không nghe.
Bạch Dạ Kình liên tiếp gọi hai lần, cô không dám thật sự không nghe, chọc đến con sư tử là anh đây, đến cuối cùng người thua thiệt nhất định là cô.
Cho nên, lần sau cô lập tức ngoan ngoãn nhận điện thoại.
“Bạch tiên sinh, có chuyện gì?”
Chỉ có điều, thái độ vẫn là không lạnh không nóng, phải khiến cho Bạch tiên sinh biết mình đang giận dỗi.
“Còn đang tức giận?” Anh không phải là người hoàn toàn không tinh ý.
“Không dám.”
“Thái độ gì đây. Quái gở!”
Hạ Thiên Tinh cắn môi, dứt khoát không phản ứng lại anh.
“Buổi tối chừa thời gian, cùng nhau ăn cơm tối.”
“Không được, tối nay không rảnh.” Cô lập tức từ chối.&
/562
|