“Em không cần xanh mặt nổi nóng với chị như vậy.” Lan Đình vẫn không nhanh không chậm như cũ, ngồi ngay ngắn ở đó: “Nếu hôm nay Thiên Tinh làm chuyện này, chị sẽ dùng lời nói khuyên nó. Ví dụ như vì người đàn ông không yêu mình, ở nơi này muốn sống muốn chết, con làm vậy thì Dạ Kình sẽ thay đổi chủ ý sao, buông tha Thiên Tinh mà lựa chọn ở bên con? Đó không phải ngây thơ mà là ngu ngốc. Con làm vậy có thể lợi dụng điểm yếu uy hiếm người khác, chỉ uy hiếp được ba mẹ con, còn Dạ Kình sẽ càng xem thường con thêm thôi.”
Những lời cuối cùng là nói với Lan Diệp.
Mỗi một chữ đều nói rất nặng.
Lan Diệp vốn đang đè nén nước mắt, bị lời giáo huấn này mà rơi xuống. Cô ta yếu ớt ngồi dậy, nước mắt lã chã cầm tay ba: “Ba, con muốn gặp anh ấy, con muốn gặp anh ấu, con cầu ba.”
Mặc dù Lan Chiến đang tức giận nhưng đau lòng con gái ở trong tâm khảm.
Vừa thấy nước mắt, trong lòng liền bị nhéo đau. Vươn tay áo lau nước mắt cho cô ta, nói: “Con đừng nghe cô con nói càn, nếu cậu ta xem thường con, chính là xem thường toàn bộ Lan gia chúng ta, hôm qua Bạch lão gia nói, hôm nay ông ấy nhất định sẽ đến, con chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.”
Lời này Lan Diệp tin.
Trong lòng cô ta cũng rõ ràng, với giao tình giữa Lan gia và Bạch gia, anh tất nhiên không thoát được quan hệ đó.
Lan Diệp thật sự tự sát? Thật ra không phải. Hôm qua quả thật rất thương tâm, nằm trong bồn tắm khóc thật lâu, kết quả, khóc mệt mỏi, lại xông hương an thần, vô tri vô giác ngủ trong bồn tắm, cô ta cũng không rõ lắm.
Lúc tỉnh lại, người đã đến bệnh viện.
Nửa đêm cấp cứu, có chút ý thức. Mơ mơ màng màng nghe ba gọi điện thoại cho Bạch gia, vì vậy, không giải thích gì, vừa tỉnh lại liền trước tiếp để sai lầm.
Cô ta không tin mình vì anh tự sát, anh còn có thể an an tâm tâm cùng Hạ Thiên Tinh anh anh em em. Lan Diệp cũng là đánh cược, hy vọng người đàn ông này không nhẫn tâm quá mức.
Đang suy nghĩ, cửa phòng bệnh được gõ.
Trầm Minh đẩy cửa đi vào: “Lan tiên sinh, người Bạch gia đến.”
“Dạ Kình.” Lan Diệp vui mừng nở nụ cười.
Lan Chiến và Vân Tưởng đều không hẹn mà cùng thở phào. Con gái bảo bối của mình có thể vui vẻ rồi.
“Cho vào đi.” Lan Chiến mở miệng.
Lúc này Lan Diệp thả tay Lan Chiến, vội vàng chui vào trong chăn. Kéo cao chăn, đắp cả người, lại khôi phục dáng vẻ suy yếu. Chẳng qua là, so với vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút huyết sắc đã có mấy phần hào quang.
Vân Tưởng cảm thấy lòng chua xót.
Người yêu, rõ ràng chính là linh đan diệu dược.
Nếu tương lai Dạ Kình thật sự quyết tâm không muốn cô ta, cô ta thật sự làm chuyện như vậy nữa, tim bà ta không thể chịu nổi kinh sợ thêm một lần.
Đang suy nghĩ, cửa phòng được đẩy ra.
Hai người đi vào, trong phòng bệnh, bầu không khí trong nháy mắt giống như lớp băng. Sắc mặt ba người Lan gia đều biến đổi, nhất là Lan Diệp, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ.
Một giây sau.
Cô ta từ trên giường ngồi dậy: “Trầm Minh, đuổi người này ra ngoài cho tôi.”
Trầm Minh đi vào, muốn mời Hạ Thiên Tinh đi theo Bạch Túc Diệp ra ngoài.
Nhưng còn chưa mở miệng, Lan Đình phu nhân đã xụ mặt, lòng che chở con gái trổi dậy, đi đến Hạ Thiên Tinh.
Nhưng không đợi bà nói gì, bên kia, Bạch Túc Diệp lạnh lùng trợn mắt nhìn Trầm Minh: “Người đến là khách. Chủ tịch Lan, đây chính là cách Lan gia các người tiếp khách? Huống chi, người Bạch gia chúng tôi là chính ngài hôm qua gọi điện mời đến.”
Ở trước mặt Lan Chiến, khí thế cô cũng không hề yếu chút nào.
Lời nói rất nặng, thậm chí ngay cả một tiếng bác trai thường ngày cũng không gọi.
Một câu người Bạch gia đã phân biệt Hạ Thiên Tinh là người nhà bọn họ. Ý tứ trong đó không thể rõ ràng hơn.
Sắc mặt Lan Chiến tái xanh.
Đôi mắt sắc bén liếc Hạ Thiên Tinh, nhìn về Bạch Túc Diệp, nhẫn nhịn không lập tức nổi giận: “Bác muốn hỏi người Bạch gia các cháu là ý gì? Cháu gái Túc Diệp hãy cho bác một lời giải thích thật tốt đi. Chẳng lẽ cháu đang đến cười nhạo Lan gia chúng tôi sao?”
“Bác hiểu lầm rồi.” Lan Chiến không nổi giận, xé rách mặt với cô, Bạch Túc Diệp đương nhiên sẽ không nói lời nặng nề với ông ta. Ưu nhã cười một tiếng, mở miệng, thanh âm nhu hòa rất nhiều: “Nghe nói Lan Diệp xảy ra chuyện, người nhà chúng cháu rất lo lắng, Dạ Kình cũng lo lắng. Nhưng gần đầy em ấy bận rộn từ chức, chuyện trong tay quá nhiều, trong lúc nhất thời không đi được. Còn hy vọng bác trai đừng tìm em ấy so đo. Em ấy có lòng, cố ý kính nhờ Thiên Tinh đi cùng cháu đến thăm Diệp Diệp.”
Bạch Túc Diệp quay đầu nháy mắt với Hạ Thiên Tinh.
Hạ Thiên Tinh đem giỏ trái cây và hoa đến đầu giường. Toàn bộ quá trình, cô không nói gì, thậm chí không liếc mắt nhìn Lan Diệp. Nói thật ra, Lan gia không hoan nghênh cô, cô cũng không muốn ở chỗ này lâu. Chẳng qua, đây xem như chia sẻ với Dạ Kình, cô có thể làm thay anh đương nhiên phải làm cho tốt.
“Lan tiểu thư, Dạ Kình cho tôi thay anh ấy chuyển đạt lời thăm hỏi, anh ấy nói tôi dặn dò cô nghỉ ngơi cho khỏe.”
Đặt đồ xuống, Hạ Thiên Tinh mới lãnh đạm mở miệng. Vẻ mặt từ đầu đến cuối trong trẻo lạnh lùng.
Những lời này vào tai Lan Diệp, không thể nghi ngờ là còn vang dội hơn bạt tai.
Dù sao mấy ngày trước bọn họ mới gặp nhau, cô ta từng chế giễu cô. Nhưng trước mắt, tiết mục tự sát này, ở trong mắt cô, không biết ngu ngốc và tức cười bao nhiêu.
“Tôi không cần cô ở chỗ này làm bộ hảo tâm.” Lan Diệp đưa tay hất giỏ trái cây và hoa xuống đất, cả phòng bệnh lập tức hỗn độn.
Hạ Thiên Tinh ngước mắt nhìn cô ta, không nhanh không chậm ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nhặt lên từng trái cây. Sau đó, đứng lên nhìn cô ta từ trên cao.
Vào giờ phút này, cô càng bình tĩnh, Lan Diệp càng hừng hực lửa giận, vô cùng chật vật.
“Lan tiểu thư, cô không cần cảm thấy giận dữ bất bình, cho đến nay tôi không phải là người thứ ba giữa cô và Dạ Kình. Ngược lại, cô tự sát không phải là muốn biến mình thành người thứ ba giữa tôi và Dạ Kình sao? Chẳng qua, cô uổng phí tâm tư rồi. Tình cảm của chúng tôi rất vững chắc, ngay cả nửa người cũng không thể xen vào. Cho nên, xin Lan tiểu thư yêu quý bản thân thật tốt. Bất luận là thân thể mình hay là tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình.”
Lời nói của Hạ Thiên Tinh làm Lan Diệp trố mắt nghẹn họng.
Cô đặt giỏ trái cây và hoa lại vị trí cũ, vẫn nhàn nhạt, không có nhiều ưu tư phập phồng: “Đây là Dạ Kình muốn tôi đưa cho cô. Cô nghỉ ngơi cho khỏe.”
Dứt lời, xoay người đi ra phòng bệnh.
Bạch Túc Diệp chào hỏi Lan gia, cũng đi ra theo. Cùng đi ra ngoài còn có Lan Đình phu nhân.
&
Những lời cuối cùng là nói với Lan Diệp.
Mỗi một chữ đều nói rất nặng.
Lan Diệp vốn đang đè nén nước mắt, bị lời giáo huấn này mà rơi xuống. Cô ta yếu ớt ngồi dậy, nước mắt lã chã cầm tay ba: “Ba, con muốn gặp anh ấy, con muốn gặp anh ấu, con cầu ba.”
Mặc dù Lan Chiến đang tức giận nhưng đau lòng con gái ở trong tâm khảm.
Vừa thấy nước mắt, trong lòng liền bị nhéo đau. Vươn tay áo lau nước mắt cho cô ta, nói: “Con đừng nghe cô con nói càn, nếu cậu ta xem thường con, chính là xem thường toàn bộ Lan gia chúng ta, hôm qua Bạch lão gia nói, hôm nay ông ấy nhất định sẽ đến, con chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.”
Lời này Lan Diệp tin.
Trong lòng cô ta cũng rõ ràng, với giao tình giữa Lan gia và Bạch gia, anh tất nhiên không thoát được quan hệ đó.
Lan Diệp thật sự tự sát? Thật ra không phải. Hôm qua quả thật rất thương tâm, nằm trong bồn tắm khóc thật lâu, kết quả, khóc mệt mỏi, lại xông hương an thần, vô tri vô giác ngủ trong bồn tắm, cô ta cũng không rõ lắm.
Lúc tỉnh lại, người đã đến bệnh viện.
Nửa đêm cấp cứu, có chút ý thức. Mơ mơ màng màng nghe ba gọi điện thoại cho Bạch gia, vì vậy, không giải thích gì, vừa tỉnh lại liền trước tiếp để sai lầm.
Cô ta không tin mình vì anh tự sát, anh còn có thể an an tâm tâm cùng Hạ Thiên Tinh anh anh em em. Lan Diệp cũng là đánh cược, hy vọng người đàn ông này không nhẫn tâm quá mức.
Đang suy nghĩ, cửa phòng bệnh được gõ.
Trầm Minh đẩy cửa đi vào: “Lan tiên sinh, người Bạch gia đến.”
“Dạ Kình.” Lan Diệp vui mừng nở nụ cười.
Lan Chiến và Vân Tưởng đều không hẹn mà cùng thở phào. Con gái bảo bối của mình có thể vui vẻ rồi.
“Cho vào đi.” Lan Chiến mở miệng.
Lúc này Lan Diệp thả tay Lan Chiến, vội vàng chui vào trong chăn. Kéo cao chăn, đắp cả người, lại khôi phục dáng vẻ suy yếu. Chẳng qua là, so với vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút huyết sắc đã có mấy phần hào quang.
Vân Tưởng cảm thấy lòng chua xót.
Người yêu, rõ ràng chính là linh đan diệu dược.
Nếu tương lai Dạ Kình thật sự quyết tâm không muốn cô ta, cô ta thật sự làm chuyện như vậy nữa, tim bà ta không thể chịu nổi kinh sợ thêm một lần.
Đang suy nghĩ, cửa phòng được đẩy ra.
Hai người đi vào, trong phòng bệnh, bầu không khí trong nháy mắt giống như lớp băng. Sắc mặt ba người Lan gia đều biến đổi, nhất là Lan Diệp, nụ cười trên mặt nhất thời cứng đờ.
Một giây sau.
Cô ta từ trên giường ngồi dậy: “Trầm Minh, đuổi người này ra ngoài cho tôi.”
Trầm Minh đi vào, muốn mời Hạ Thiên Tinh đi theo Bạch Túc Diệp ra ngoài.
Nhưng còn chưa mở miệng, Lan Đình phu nhân đã xụ mặt, lòng che chở con gái trổi dậy, đi đến Hạ Thiên Tinh.
Nhưng không đợi bà nói gì, bên kia, Bạch Túc Diệp lạnh lùng trợn mắt nhìn Trầm Minh: “Người đến là khách. Chủ tịch Lan, đây chính là cách Lan gia các người tiếp khách? Huống chi, người Bạch gia chúng tôi là chính ngài hôm qua gọi điện mời đến.”
Ở trước mặt Lan Chiến, khí thế cô cũng không hề yếu chút nào.
Lời nói rất nặng, thậm chí ngay cả một tiếng bác trai thường ngày cũng không gọi.
Một câu người Bạch gia đã phân biệt Hạ Thiên Tinh là người nhà bọn họ. Ý tứ trong đó không thể rõ ràng hơn.
Sắc mặt Lan Chiến tái xanh.
Đôi mắt sắc bén liếc Hạ Thiên Tinh, nhìn về Bạch Túc Diệp, nhẫn nhịn không lập tức nổi giận: “Bác muốn hỏi người Bạch gia các cháu là ý gì? Cháu gái Túc Diệp hãy cho bác một lời giải thích thật tốt đi. Chẳng lẽ cháu đang đến cười nhạo Lan gia chúng tôi sao?”
“Bác hiểu lầm rồi.” Lan Chiến không nổi giận, xé rách mặt với cô, Bạch Túc Diệp đương nhiên sẽ không nói lời nặng nề với ông ta. Ưu nhã cười một tiếng, mở miệng, thanh âm nhu hòa rất nhiều: “Nghe nói Lan Diệp xảy ra chuyện, người nhà chúng cháu rất lo lắng, Dạ Kình cũng lo lắng. Nhưng gần đầy em ấy bận rộn từ chức, chuyện trong tay quá nhiều, trong lúc nhất thời không đi được. Còn hy vọng bác trai đừng tìm em ấy so đo. Em ấy có lòng, cố ý kính nhờ Thiên Tinh đi cùng cháu đến thăm Diệp Diệp.”
Bạch Túc Diệp quay đầu nháy mắt với Hạ Thiên Tinh.
Hạ Thiên Tinh đem giỏ trái cây và hoa đến đầu giường. Toàn bộ quá trình, cô không nói gì, thậm chí không liếc mắt nhìn Lan Diệp. Nói thật ra, Lan gia không hoan nghênh cô, cô cũng không muốn ở chỗ này lâu. Chẳng qua, đây xem như chia sẻ với Dạ Kình, cô có thể làm thay anh đương nhiên phải làm cho tốt.
“Lan tiểu thư, Dạ Kình cho tôi thay anh ấy chuyển đạt lời thăm hỏi, anh ấy nói tôi dặn dò cô nghỉ ngơi cho khỏe.”
Đặt đồ xuống, Hạ Thiên Tinh mới lãnh đạm mở miệng. Vẻ mặt từ đầu đến cuối trong trẻo lạnh lùng.
Những lời này vào tai Lan Diệp, không thể nghi ngờ là còn vang dội hơn bạt tai.
Dù sao mấy ngày trước bọn họ mới gặp nhau, cô ta từng chế giễu cô. Nhưng trước mắt, tiết mục tự sát này, ở trong mắt cô, không biết ngu ngốc và tức cười bao nhiêu.
“Tôi không cần cô ở chỗ này làm bộ hảo tâm.” Lan Diệp đưa tay hất giỏ trái cây và hoa xuống đất, cả phòng bệnh lập tức hỗn độn.
Hạ Thiên Tinh ngước mắt nhìn cô ta, không nhanh không chậm ngồi xổm xuống, kiên nhẫn nhặt lên từng trái cây. Sau đó, đứng lên nhìn cô ta từ trên cao.
Vào giờ phút này, cô càng bình tĩnh, Lan Diệp càng hừng hực lửa giận, vô cùng chật vật.
“Lan tiểu thư, cô không cần cảm thấy giận dữ bất bình, cho đến nay tôi không phải là người thứ ba giữa cô và Dạ Kình. Ngược lại, cô tự sát không phải là muốn biến mình thành người thứ ba giữa tôi và Dạ Kình sao? Chẳng qua, cô uổng phí tâm tư rồi. Tình cảm của chúng tôi rất vững chắc, ngay cả nửa người cũng không thể xen vào. Cho nên, xin Lan tiểu thư yêu quý bản thân thật tốt. Bất luận là thân thể mình hay là tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình.”
Lời nói của Hạ Thiên Tinh làm Lan Diệp trố mắt nghẹn họng.
Cô đặt giỏ trái cây và hoa lại vị trí cũ, vẫn nhàn nhạt, không có nhiều ưu tư phập phồng: “Đây là Dạ Kình muốn tôi đưa cho cô. Cô nghỉ ngơi cho khỏe.”
Dứt lời, xoay người đi ra phòng bệnh.
Bạch Túc Diệp chào hỏi Lan gia, cũng đi ra theo. Cùng đi ra ngoài còn có Lan Đình phu nhân.
&
/562
|