Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lan Đình nói: “ Mẹ biết con lo lắng, nhưng mà nhà chính nhiều người, ba nó cũng ở đây đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng mà ba con…”
Bà dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Một mình ở nơi này tóm lại vẫn khiến người ta lo lắng.”
Hạ Thiên Tinh nhìn bà: “Mẹ không ở lại sao?”
“Mẹ sao?” Lan Đình bật cười: “Đứa nhỏ này, mọi người ở nơi này đều là người Bạch gia, ngoại trừ mẹ ra. Buổi tối đương nhiên mẹ phải về Lan gia, Lan Chiến đã phái xe qua, một lát nữa mẹ phải đi rồi.”
Cũng đúng. Hiện tại mẹ và ba không phải là quan hệ như trước.
“Được, vậy con sẽ ở lại chăm sóc cho ba.” Hạ Thiên Tinh không nghĩ gì nhiều liền gật đầu.
“Buổi tối nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho mẹ.” ít hiều Lan Đình vẫn cảm thấy không yên lòng.
“Vâng ạ.”
“Còn việc này nữa.” giọng điệu của Lan Đình như muốn thương lượng: “Người lớn bên Lan gia con cũng phải gặp mặt một lần, cho nên đợi sau này đứa bé khỏe một chút thì cùng mẹ về một chuyến, mong ước nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tìm được con, bọn họ cũng mừng cho mẹ, rất muốn gặp con.”
Hạ Thiên Tinh biết, việc này là không thể nào tránh được, suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý.
Cho Bạch Thanh Nhượng ăn mấy thứ, Lan Đình phu nhân được lái xe đón về Lan gia. Dù sao tuổi tác của Bạch Thanh Nhượng cũng đã cao, lúc này mổ xuống một dao tổn thương sức khỏe rất lớn, vô tri vô giác ăn tối xong liền đi ngủ, thời gian tỉnh táo rất ít.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh cảm tháy lo lắng, hỏi bác sĩ chăm sóc cho ông, được bảo đảm không có chuyện gì, lúc này mới có thể yên tâm đóng cửa về phòng ngủ.
“Hạ tiểu thư, nhị tiểu thư tới.” Vừa xuống lầu liền nghe thấy âm thanh của người hầu.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bạch Túc Diệp mang theo mấy túi lớn đi vào.
“Đây là cái gì?” Hạ Thiên Tinh hỏi.
“Mẹ nói lần trước mua cho em quần áo mà em vẫn để đó chưa mang đi, đưa tới cho em để còn có cái thay.” Bạch Túc Diệp giao hết đồ vào tay cô.
Hạ Thiên Tinh cúi đầu nhìn, trong lòng không biết là cảm giác gì. Lần trước cùng lão phu nhân đi dạo phố, mới ngắn ngủi mấy ngày mà thôi, lúc đó còn vui vẻ như vậy, nhưng mà hiện tại lại khác rồi.
Bạch Túc Diệp nhìn cô liền biết trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì chỉ hỏi: “Chú của chị thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói không có vấn đề gì, chẳng qua lớn tuổi, khả năng khôi phục hơi chậm một chút.”
Bạch Túc Diệp gật dầu: “Hiện tại đã có em ở đây, tâm tình vui vẻ lên thì thân thể dù có không khỏe c ũng sẽ chống đỡ được.”
“Chỉ mong là như vậy.”
Bạch Túc Diệp thở dài: “Sau này cũng không biết gọi em một tiếng em họ hay là…”
Nói đến đây cô dừng lại, không nói hết lời. Hạ Thiên Tinh cúi đầu, đôi môi mím chặt cũng không nói gì. Ngọn đèn nơi phòng khách chiếu xuống, nhìn rõ được khuôn mặt tái nhợt thống khổ của cô.
Bạch Túc Diệp biết tâm trạng của cô không tốt cũng không tiếp tục đề tài này nữa mà nỏi: “Buổi tối em ở lại đây cũng không cần quan tâm người lớn, đêm nay chị cũng ở lại Chung sơn, sẽ giúp em chăm sóc cho Đại Bạch.”
Hạ Thiên Tinh gật đầu, cực kì cảm kích. Tiễn Bạch Túc Diệp rời đi, rất lâu sau cả người vẫn đứng ngây ngốc trong gió lạnh. Thật ra thì không suy nghĩ gì nhưng mà không hiểu sao trong lòng chộn rộn.
Tắm rửa xong, lại chuẩn bị tốt cho ba thì đã hơn 10h rồi.
Nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ.
Bưng ly trà nóng đứng trên hành lang dài, đứng xa xa nhìn tòa nhà chính. Lúc này nhà chính vẫn đèn đuốc sáng trưng, cực kì náo nhiệt.
Anh đã ngủ rồi sao?
Miệng vết thương của con có còn đau không?
Trong lòng Hạ Thiên Tinh cảm thấy cực kì lo lắng, một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ, nhưng hơn nửa đêm lại không dám đi qua sợ chọc cho lão tiên sinh không vui.
Đang lúc suy nghĩ miên man thì điện thoại di động cô đặt trong phòng rung lên. Vốn tưởng rằng là anh gọi tới nhưng mà nhìn qua lại thấy dãy số xa lạ.
Cô chần chờ sau đó vẫn nghe máy.
“Alo xin chào.”
“Là tôi.”
Giọng nói này
Là Hạ Tinh Không.
Hạ Thiên Tinh xác nhận xong, sắc mặt hơi chần chờ.
“Hạ Thiên Tinh, cô phải rút đơn kiện, nếu không cô sẽ phải hối hận vì đã đối với tôi như vậy.”
“Cô vi phạm án hình sự, là cơ quan tư pháp truy tố cô, không phải do tôi rút đơn kiện.” Hạ Thiên Tinh lạnh lùng cắt ngang lời cô ta: “Cho dù tôi có thể rút đơn kiện thì cũng sẽ không làm. Hiện tại rơi vào cảnh tù ngục cũng là do cô gieo gió gặt bão.”
“Cô!”
“Còn nữa, sau này không cần gọi điện thoại cho tôi.” Cô cắt đứt lời Hạ Tinh Không.
“Hạ Thiên Tinh, cô sẽ hối hận vì không dùng cơ hội cuối cùng tôi cho cô.” Hạ Tinh Không cao giọng, gằn từng chữ một, vào lúc nửa đêm nghe thật thâm vào người.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh cảm thấy lo lắng không thôi, lại càng không muốn nói nhiều vơi Hạ Tinh Không. Lần trước suýt chút nữa thì bị cô ta tổn thương, lần dạy dỗ đó nếu cô còn không lo lắng thì quá chủ quan. Cô không nói gì mà cắt đứt cuộc gọi, dãy sỗ xa lạ này gọi đi gọi lại nhiều lần làm cho lòng cô không yên nên chỉ có thể tắt máy.
Cuối cùng không biết là Hạ Tinh Không hết hy vọng hay là đã hết giờ gọi điện thoại cở trại tạm giam cho nên không gọi qua nữa.
Hạ Thiên Tinh nắm di động trong tay, trái tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn màu đen bên ngoài, đột nhiên không hiểu sao lại rất nhớ anh.
Rất nhớ, rất nhớ.
Giống như chỉ cần nhớ tới anh thì cảm xúc phức tạp trong lòng mới vơi đi.
Cô cầm điện thoại ấn dãy số quen thuộc.
Qua mấy tiếng tút thì điện thoại có người nhận.
Bạch Dạ Kình đang đứng trong phòng ngủ, anh vừa mới tắm xong, cả người khoác áo tắm, ánh mắt lại nhìn về phía tiểu lâu.
“Muộn như vậy còn chưa ngủ sao?”
Hạ Thiên Tinh dựa vào khung cửa, trái tim đập loạn nhìn trời đêm không một chút ánh sáng, nhẹ nhàng nói: “Em không ngủ được.”
“Nhớ anh sao?”
Cô quẫn bách, một câu nói nói toạc ra suy nghĩ của cô, cho dù cách nhau qua di động nhưng gương mặt vẫn nóng lên. Tuy nhiên vẫn mạnh miệng: “Là nhớ tới một người nhưng mà người đó là con trai bảo bối của em. Đại Bạch vẫn khỏe chứ? Con đã ngủ chưa?”
“Ừ, Túc Diệp ngủ cùng nó, em không cần quan tâm.”
“Vậy thì tốt rồi” Có người ở cùng con, cuối cùng Hạ Thiên Tinh vẫn yên tâm hơn.
“Đi ngủ đi, ngày mai lại bận rọn, em sẽ mệt mỏi.” Bạch Dạ Kình dặn dò cô.
Tuy đã xin nghỉ không cần đi làm nữa nhưng mà nhìn tình hình trước mắt xem ra còn chẳng thoải mái bằng đi làm.
“Vâng.” Âm thanh của cô hơi kéo dài, mềm nhũn, trong lòng có gì đó không ngừng lan tỏa. Không biết từ lúc nào thì cô đã có thói quen buổi tối có người đàn ông này ở bên người, có nhiệt độ của cơ thể anh, có cái ôm của anh để dựa vào.
Bạch Dạ Kình nghe hiểu tâm tư trong từng lời của cô, đôi mắt sáng lên.
Lan Đình nói: “ Mẹ biết con lo lắng, nhưng mà nhà chính nhiều người, ba nó cũng ở đây đương nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng mà ba con…”
Bà dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Một mình ở nơi này tóm lại vẫn khiến người ta lo lắng.”
Hạ Thiên Tinh nhìn bà: “Mẹ không ở lại sao?”
“Mẹ sao?” Lan Đình bật cười: “Đứa nhỏ này, mọi người ở nơi này đều là người Bạch gia, ngoại trừ mẹ ra. Buổi tối đương nhiên mẹ phải về Lan gia, Lan Chiến đã phái xe qua, một lát nữa mẹ phải đi rồi.”
Cũng đúng. Hiện tại mẹ và ba không phải là quan hệ như trước.
“Được, vậy con sẽ ở lại chăm sóc cho ba.” Hạ Thiên Tinh không nghĩ gì nhiều liền gật đầu.
“Buổi tối nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho mẹ.” ít hiều Lan Đình vẫn cảm thấy không yên lòng.
“Vâng ạ.”
“Còn việc này nữa.” giọng điệu của Lan Đình như muốn thương lượng: “Người lớn bên Lan gia con cũng phải gặp mặt một lần, cho nên đợi sau này đứa bé khỏe một chút thì cùng mẹ về một chuyến, mong ước nhiều năm như vậy cuối cùng cũng tìm được con, bọn họ cũng mừng cho mẹ, rất muốn gặp con.”
Hạ Thiên Tinh biết, việc này là không thể nào tránh được, suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý.
Cho Bạch Thanh Nhượng ăn mấy thứ, Lan Đình phu nhân được lái xe đón về Lan gia. Dù sao tuổi tác của Bạch Thanh Nhượng cũng đã cao, lúc này mổ xuống một dao tổn thương sức khỏe rất lớn, vô tri vô giác ăn tối xong liền đi ngủ, thời gian tỉnh táo rất ít.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh cảm tháy lo lắng, hỏi bác sĩ chăm sóc cho ông, được bảo đảm không có chuyện gì, lúc này mới có thể yên tâm đóng cửa về phòng ngủ.
“Hạ tiểu thư, nhị tiểu thư tới.” Vừa xuống lầu liền nghe thấy âm thanh của người hầu.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bạch Túc Diệp mang theo mấy túi lớn đi vào.
“Đây là cái gì?” Hạ Thiên Tinh hỏi.
“Mẹ nói lần trước mua cho em quần áo mà em vẫn để đó chưa mang đi, đưa tới cho em để còn có cái thay.” Bạch Túc Diệp giao hết đồ vào tay cô.
Hạ Thiên Tinh cúi đầu nhìn, trong lòng không biết là cảm giác gì. Lần trước cùng lão phu nhân đi dạo phố, mới ngắn ngủi mấy ngày mà thôi, lúc đó còn vui vẻ như vậy, nhưng mà hiện tại lại khác rồi.
Bạch Túc Diệp nhìn cô liền biết trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì chỉ hỏi: “Chú của chị thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói không có vấn đề gì, chẳng qua lớn tuổi, khả năng khôi phục hơi chậm một chút.”
Bạch Túc Diệp gật dầu: “Hiện tại đã có em ở đây, tâm tình vui vẻ lên thì thân thể dù có không khỏe c ũng sẽ chống đỡ được.”
“Chỉ mong là như vậy.”
Bạch Túc Diệp thở dài: “Sau này cũng không biết gọi em một tiếng em họ hay là…”
Nói đến đây cô dừng lại, không nói hết lời. Hạ Thiên Tinh cúi đầu, đôi môi mím chặt cũng không nói gì. Ngọn đèn nơi phòng khách chiếu xuống, nhìn rõ được khuôn mặt tái nhợt thống khổ của cô.
Bạch Túc Diệp biết tâm trạng của cô không tốt cũng không tiếp tục đề tài này nữa mà nỏi: “Buổi tối em ở lại đây cũng không cần quan tâm người lớn, đêm nay chị cũng ở lại Chung sơn, sẽ giúp em chăm sóc cho Đại Bạch.”
Hạ Thiên Tinh gật đầu, cực kì cảm kích. Tiễn Bạch Túc Diệp rời đi, rất lâu sau cả người vẫn đứng ngây ngốc trong gió lạnh. Thật ra thì không suy nghĩ gì nhưng mà không hiểu sao trong lòng chộn rộn.
Tắm rửa xong, lại chuẩn bị tốt cho ba thì đã hơn 10h rồi.
Nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ.
Bưng ly trà nóng đứng trên hành lang dài, đứng xa xa nhìn tòa nhà chính. Lúc này nhà chính vẫn đèn đuốc sáng trưng, cực kì náo nhiệt.
Anh đã ngủ rồi sao?
Miệng vết thương của con có còn đau không?
Trong lòng Hạ Thiên Tinh cảm thấy cực kì lo lắng, một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ, nhưng hơn nửa đêm lại không dám đi qua sợ chọc cho lão tiên sinh không vui.
Đang lúc suy nghĩ miên man thì điện thoại di động cô đặt trong phòng rung lên. Vốn tưởng rằng là anh gọi tới nhưng mà nhìn qua lại thấy dãy số xa lạ.
Cô chần chờ sau đó vẫn nghe máy.
“Alo xin chào.”
“Là tôi.”
Giọng nói này
Là Hạ Tinh Không.
Hạ Thiên Tinh xác nhận xong, sắc mặt hơi chần chờ.
“Hạ Thiên Tinh, cô phải rút đơn kiện, nếu không cô sẽ phải hối hận vì đã đối với tôi như vậy.”
“Cô vi phạm án hình sự, là cơ quan tư pháp truy tố cô, không phải do tôi rút đơn kiện.” Hạ Thiên Tinh lạnh lùng cắt ngang lời cô ta: “Cho dù tôi có thể rút đơn kiện thì cũng sẽ không làm. Hiện tại rơi vào cảnh tù ngục cũng là do cô gieo gió gặt bão.”
“Cô!”
“Còn nữa, sau này không cần gọi điện thoại cho tôi.” Cô cắt đứt lời Hạ Tinh Không.
“Hạ Thiên Tinh, cô sẽ hối hận vì không dùng cơ hội cuối cùng tôi cho cô.” Hạ Tinh Không cao giọng, gằn từng chữ một, vào lúc nửa đêm nghe thật thâm vào người.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh cảm thấy lo lắng không thôi, lại càng không muốn nói nhiều vơi Hạ Tinh Không. Lần trước suýt chút nữa thì bị cô ta tổn thương, lần dạy dỗ đó nếu cô còn không lo lắng thì quá chủ quan. Cô không nói gì mà cắt đứt cuộc gọi, dãy sỗ xa lạ này gọi đi gọi lại nhiều lần làm cho lòng cô không yên nên chỉ có thể tắt máy.
Cuối cùng không biết là Hạ Tinh Không hết hy vọng hay là đã hết giờ gọi điện thoại cở trại tạm giam cho nên không gọi qua nữa.
Hạ Thiên Tinh nắm di động trong tay, trái tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn màu đen bên ngoài, đột nhiên không hiểu sao lại rất nhớ anh.
Rất nhớ, rất nhớ.
Giống như chỉ cần nhớ tới anh thì cảm xúc phức tạp trong lòng mới vơi đi.
Cô cầm điện thoại ấn dãy số quen thuộc.
Qua mấy tiếng tút thì điện thoại có người nhận.
Bạch Dạ Kình đang đứng trong phòng ngủ, anh vừa mới tắm xong, cả người khoác áo tắm, ánh mắt lại nhìn về phía tiểu lâu.
“Muộn như vậy còn chưa ngủ sao?”
Hạ Thiên Tinh dựa vào khung cửa, trái tim đập loạn nhìn trời đêm không một chút ánh sáng, nhẹ nhàng nói: “Em không ngủ được.”
“Nhớ anh sao?”
Cô quẫn bách, một câu nói nói toạc ra suy nghĩ của cô, cho dù cách nhau qua di động nhưng gương mặt vẫn nóng lên. Tuy nhiên vẫn mạnh miệng: “Là nhớ tới một người nhưng mà người đó là con trai bảo bối của em. Đại Bạch vẫn khỏe chứ? Con đã ngủ chưa?”
“Ừ, Túc Diệp ngủ cùng nó, em không cần quan tâm.”
“Vậy thì tốt rồi” Có người ở cùng con, cuối cùng Hạ Thiên Tinh vẫn yên tâm hơn.
“Đi ngủ đi, ngày mai lại bận rọn, em sẽ mệt mỏi.” Bạch Dạ Kình dặn dò cô.
Tuy đã xin nghỉ không cần đi làm nữa nhưng mà nhìn tình hình trước mắt xem ra còn chẳng thoải mái bằng đi làm.
“Vâng.” Âm thanh của cô hơi kéo dài, mềm nhũn, trong lòng có gì đó không ngừng lan tỏa. Không biết từ lúc nào thì cô đã có thói quen buổi tối có người đàn ông này ở bên người, có nhiệt độ của cơ thể anh, có cái ôm của anh để dựa vào.
Bạch Dạ Kình nghe hiểu tâm tư trong từng lời của cô, đôi mắt sáng lên.
/562
|