Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô nhìn anh khó hiểu: “Là câu nào?”
Bàn tay Bạch Dạ Kình đặt ngang hông cô chậm rãi vuốt ve: “Em thật sự cảm thấy giữa chúng ta sạch sẽ sao? Sao anh lại có cảm giác, từ trước đến nay chúng ta chưa từng sạch sẽ nhỉ?”
Hạ Thiên Tinh hiểu ý liền đấm anh một cái, hờn dỗi nói: “Thật sự bị anh chọc tức chết mà, đã là lúc nào rồi, anh còn có tâm trạng đùa giỡn với em?”
Nhìn sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều, khóe môi Bạch Dạ Kình nở nụ cười nhàn nhạt, vỗ vỗ lưng cô: “Đi rửa mặt đi, nghỉ ngơi sớm chút.”
Chuyện của lão gia và chú, cuối cùng anh vẫn không nói đến. Trước khi chưa chắc chắn kết quả, anh không muốn cho cô hy vọng rồi đến cuối cùng lại thất vọng.
Hạ Thiên Tinh tắm xong đi ra, trong phòng bệnh nho nhỏ, Hạ Đại Bạch đã ngủ, cánh tay nhỏ bé lúc này vẫn còn cắm ống tiêm. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc, hai mắt sưng vù, còn đâu dáng vẻ hoạt thường ngày?
Cô nhìn bộ dạng này của con trai, cảm thấy lòng đau như cắt, áy náy không dứt. Nếu cô phát hiện sớm, có lẽ đứa nhỏ đã không phải chịu sự hành hạ như vậy.
“Đi ngủ, đừng đứng đây nữa.” Anh thúc giục cô rồi nhẹ phòng tắt đèn, sau đó khẽ cài cửa lại.
Hạ Thiên Tinh quyến luyến không thôi: “Em ngủ với con bên trong, có được không?”
“Không được, giường nhỏ như vậy, làm sao ngủ?”
“Em có thể nằm ở mép giường.”
Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm cô, cô liền ngượng ngùng im lặng, không nói gì thêm nữa.
Nhóc con ngủ bên trong, hai người lớn ngủ trên giường bên ngoài. Hạ Thiên Tinh tâm sự nặng nề, trong lòng khó yên ổn được. Lúc là dáng vẻ khó chịu của Đại Bạch, lúc lại là Bạch Thanh Nhượng.
“Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, em hãy tin vào y thuật của bác sĩ Phó.”
Bạch Dạ Kình kéo cô qua, ôm vào trong ngực.
Nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực của anh, sự bất an trong lòng Hạ Thiên Tinh mới vơi đi chút ít. Hai tay cô quấn lấy cổ anh, lông mi khẽ run: “Một người nhỏ như vậy, một người tuổi tác đã cao, em sợ lỡ như họ không chịu đựng được....”
“Sẽ không có lỡ như! Tin tưởng anh.” Bạch Dạ Kình cầm tay cô, giống như đang truyền năng lượng cho cô.
Hạ Thiên Tinh nhìn vào mắt anh, thương lượng: “Sau khi phẫu thuật thuận lợi, hai người họ xuất viện, khoảng thời gian nghỉ ngơi em muốn đến Chung Sơn chăm sóc họ.”
“Họ?”
Hạ Thiên Tinh cắn cắn môi, nói: “Chú anh.”
“Đại Bạch thì sao?”
“Để cho Đại Bạch cùng đến Chung Sơn đi. Lão phu nhân đau lòng con như vậy, để con ở phủ Tổng thống, chỉ sợ lão phu nhân sẽ không an lòng.”
Quả thật là như thế.
Hai người bọn họ đều ở Chung Sơn, đối với những trưởng bối mà nói là một việc vô cùng vui vẻ.
Chỉ có điều...
Dường như, không có ai lo lắng cho anh.
Dưới ánh mắt của các vị trưởng bối, hai người bọn họ, hiển nhiên là đừng hòng được giống như bây giờ, có lẽ sẽ bị nhắc nhở đến phiền phức!
Hôm sau.
Ca phẫu thuật được sắp xếp vào buổi chiều.
Vốn dĩ Hạ Đại Bạch tưởng rằng dạ dày mình có vấn đề, thế nhưng, hiện tại lại phải làm phẫu thuật, tự nhiên cũng biết bệnh của mình không nhẹ.
Mặc dù suốt ngày được ông nội nói mình là nam tử hán, thế nhưng, vừa nghĩ tới phải làm phẫu thuật, lưỡi dao sẽ rạch trên bụng mình, trong lòng vẫn có chút sợ hãi nho nhỏ.
Cậu bé mặc đồng phục bệnh nhân nhỏ nhắn, chân mang dép nhỏ, thừa dịp mọi người không chú ý liền chạy đi. Thật ra cậu bé không đi đâu cả, chỉ đứng ở vườn hoa nhỏ của bệnh viện lau nước mắt.
“Người bạn nhỏ, sao lại trốn ở đây khóc một mình thế?”
Hạ Đại Bạch đã lạnh đến lỗ mũi hơi hồng, nghe được một giọng nói mềm mại liền ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một chị xinh đẹp, cái mũi nhỏ nhắn hít hít. Nhưng ngoài miệng lại quật cường nói: “Em không khóc, em là nam tử hán, sẽ không khóc.”
Cảnh Dự cảm thấy đứa nhỏ này đặc biệt đáng yêu, cô ấy liền móc một cây kẹo từ trong túi ra đưa cho cậu bé: “Nếu không khóc, vậy chị thưởng cho em một cây kẹo. Đến đây, cầm lấy đi.”
Hạ Đại Bạch thấy kẹo, khuôn mặt mới vừa rồi còn khóc thút thít lúc này đã sáng bừng. Cậu bé đứng dậy, nhận lấy kẹo, ngọt ngào nở nụ cười: “Chị, chị thật là xinh đẹp. Sau này khi Đại Bạch trưởng thành, chị làm vợ của em, có được không?” Dù sao mười người vợ của cậu vẫn còn chỗ trống.
Cảnh Dự dở khóc dở cười.
Vừa định nói “được” thì đã nghe thấy một giọng nói của đàn ông xen vào: “Đứa nhỏ của nhà nào đây, lại học cách đào chân tường nha người khác nhưng mà ánh mắt ngược lại không tệ.”
Thân hình Cảnh Dự cứng đờ, cánh tay của đàn ông đã đặt ngang hông cô ấy. Nụ cười vừa rồi khi nhìn cậu bé đã tiêu tan.
Cô vô thức muốn đẩy tay Dư Trạch Nghiêu ra, thế nhưng, Dư Trạch Nghiêu lại dùng lực, kéo cô gần hơn chút nữa.
Cảnh Dự hơi không được tự nhiên: “Anh buông tay ra, nơi này là bệnh viện!”
“Chị xinh đẹp không thích bị ôm.” Hạ Đại Bạch cảm thấy người này bắt nạt chị xinh đẹp, lập tức nhảy cẩng lên bắt lấy tay anh ta. Dư Trạch Nghiêu không phòng bị, hơn nữa, dù sao đây cũng là một đứa nhỏ, có phòng bị cũng không thể làm khó dễ cho cậu bé.
Cảnh Dự thừa dịp này giãy ra khỏi Dư Trạch Nghiêu, trao cho đứa nhỏ một ánh mắt cảm kích. Hạ Đại Bạch lập tức cảm thấy được cổ vũ, đặc biệt kiêu ngạo và đắc ý, ưỡn khuôn ngực nhỏ nhắn, cánh tay nhỏ bé dang ngang, che chắn cho Cảnh Dự: “Chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị. Không để cho chú xấu xa này bắt nạt chị nữa.”
Chú xấu xa?
Cảnh Dự liếc nhìn người đàn ông trước mặt, đầu anh ta đầy hắc tuyến, tâm trạng cô hiếm khi vui vẻ như bây giờ. Cô ấy nở nụ cười đứng sau lưng cậu bé: “Vậy chị dựa cả vào sự bảo vệ của em, anh ta là một tên xấu xa, chỉ biết bắt nạt chị thôi. Em phải bảo vệ chị thật tốt nhé ~”
Dư Trạch Nghiêu nhìn Cảnh Dự thế này có, cả người có chút dao động.
Lúc cô cùng đứa nhỏ nói chuyện, dịu dàng như vậy, trong nụ cười có mấy phần trẻ con. Cho dù là lúc nói anh ta xấu xa, giọng nói kia cũng mềm mại êm ái giống như kẹo đường vậy, giọng điệu ngây thơ thuần khiết.
Đẹp mắt đến nỗi khiến anh không kiềm được mà si mê trong đó.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt anh ta rơi vào khuôn mặt xinh đẹp kia không dời ra được.
Thoáng chốc, đột nhiên anh ta cũng rất hy vọng, thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ngay tại đây!
Cảnh Dự nói với đứa nhỏ xong, liền ngẩng đầu nhìn anh ta, nụ cười của cô ấy còn chưa kịp thu lại. Nhưng không ngờ rằng tầm mắt của anh cũng đang hướng về phía cô ấy, hơn nữa, ánh mắt kia chút kín đáo cũng không có, nóng bỏng và trực tiếp, cứ như vậy đối mắt với cô ấy, anh ta không có chút gì gọi là che giấu ý nghĩ.
Tim cô ấy đập hỗn loạn, lông mi run run, sau đó lập tức cúi đầu.
“Chú, chú đừng nhìn nữa ạ!” Hạ Đại Bạch cất giọng, cắt đứt bầu không khí giữa hai người, đối với chiều cao của Dư Trạch Nghiêu mà nói, cậu bé còn quá lùn, chỉ đành phải gắng sức vẫy cánh tay nhỏ bé: “Chú dùng ánh mắt nóng bỏng đó nhìn chị xinh đẹp, mặt chị ấy đã đỏ rần cả rồi!”
Nóng bỏng!
Cảnh Dự càng lúng túng hơn!&
Cô nhìn anh khó hiểu: “Là câu nào?”
Bàn tay Bạch Dạ Kình đặt ngang hông cô chậm rãi vuốt ve: “Em thật sự cảm thấy giữa chúng ta sạch sẽ sao? Sao anh lại có cảm giác, từ trước đến nay chúng ta chưa từng sạch sẽ nhỉ?”
Hạ Thiên Tinh hiểu ý liền đấm anh một cái, hờn dỗi nói: “Thật sự bị anh chọc tức chết mà, đã là lúc nào rồi, anh còn có tâm trạng đùa giỡn với em?”
Nhìn sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều, khóe môi Bạch Dạ Kình nở nụ cười nhàn nhạt, vỗ vỗ lưng cô: “Đi rửa mặt đi, nghỉ ngơi sớm chút.”
Chuyện của lão gia và chú, cuối cùng anh vẫn không nói đến. Trước khi chưa chắc chắn kết quả, anh không muốn cho cô hy vọng rồi đến cuối cùng lại thất vọng.
Hạ Thiên Tinh tắm xong đi ra, trong phòng bệnh nho nhỏ, Hạ Đại Bạch đã ngủ, cánh tay nhỏ bé lúc này vẫn còn cắm ống tiêm. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc, hai mắt sưng vù, còn đâu dáng vẻ hoạt thường ngày?
Cô nhìn bộ dạng này của con trai, cảm thấy lòng đau như cắt, áy náy không dứt. Nếu cô phát hiện sớm, có lẽ đứa nhỏ đã không phải chịu sự hành hạ như vậy.
“Đi ngủ, đừng đứng đây nữa.” Anh thúc giục cô rồi nhẹ phòng tắt đèn, sau đó khẽ cài cửa lại.
Hạ Thiên Tinh quyến luyến không thôi: “Em ngủ với con bên trong, có được không?”
“Không được, giường nhỏ như vậy, làm sao ngủ?”
“Em có thể nằm ở mép giường.”
Bạch Dạ Kình nhìn chằm chằm cô, cô liền ngượng ngùng im lặng, không nói gì thêm nữa.
Nhóc con ngủ bên trong, hai người lớn ngủ trên giường bên ngoài. Hạ Thiên Tinh tâm sự nặng nề, trong lòng khó yên ổn được. Lúc là dáng vẻ khó chịu của Đại Bạch, lúc lại là Bạch Thanh Nhượng.
“Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, em hãy tin vào y thuật của bác sĩ Phó.”
Bạch Dạ Kình kéo cô qua, ôm vào trong ngực.
Nghe tiếng tim đập trầm ổn có lực của anh, sự bất an trong lòng Hạ Thiên Tinh mới vơi đi chút ít. Hai tay cô quấn lấy cổ anh, lông mi khẽ run: “Một người nhỏ như vậy, một người tuổi tác đã cao, em sợ lỡ như họ không chịu đựng được....”
“Sẽ không có lỡ như! Tin tưởng anh.” Bạch Dạ Kình cầm tay cô, giống như đang truyền năng lượng cho cô.
Hạ Thiên Tinh nhìn vào mắt anh, thương lượng: “Sau khi phẫu thuật thuận lợi, hai người họ xuất viện, khoảng thời gian nghỉ ngơi em muốn đến Chung Sơn chăm sóc họ.”
“Họ?”
Hạ Thiên Tinh cắn cắn môi, nói: “Chú anh.”
“Đại Bạch thì sao?”
“Để cho Đại Bạch cùng đến Chung Sơn đi. Lão phu nhân đau lòng con như vậy, để con ở phủ Tổng thống, chỉ sợ lão phu nhân sẽ không an lòng.”
Quả thật là như thế.
Hai người bọn họ đều ở Chung Sơn, đối với những trưởng bối mà nói là một việc vô cùng vui vẻ.
Chỉ có điều...
Dường như, không có ai lo lắng cho anh.
Dưới ánh mắt của các vị trưởng bối, hai người bọn họ, hiển nhiên là đừng hòng được giống như bây giờ, có lẽ sẽ bị nhắc nhở đến phiền phức!
Hôm sau.
Ca phẫu thuật được sắp xếp vào buổi chiều.
Vốn dĩ Hạ Đại Bạch tưởng rằng dạ dày mình có vấn đề, thế nhưng, hiện tại lại phải làm phẫu thuật, tự nhiên cũng biết bệnh của mình không nhẹ.
Mặc dù suốt ngày được ông nội nói mình là nam tử hán, thế nhưng, vừa nghĩ tới phải làm phẫu thuật, lưỡi dao sẽ rạch trên bụng mình, trong lòng vẫn có chút sợ hãi nho nhỏ.
Cậu bé mặc đồng phục bệnh nhân nhỏ nhắn, chân mang dép nhỏ, thừa dịp mọi người không chú ý liền chạy đi. Thật ra cậu bé không đi đâu cả, chỉ đứng ở vườn hoa nhỏ của bệnh viện lau nước mắt.
“Người bạn nhỏ, sao lại trốn ở đây khóc một mình thế?”
Hạ Đại Bạch đã lạnh đến lỗ mũi hơi hồng, nghe được một giọng nói mềm mại liền ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một chị xinh đẹp, cái mũi nhỏ nhắn hít hít. Nhưng ngoài miệng lại quật cường nói: “Em không khóc, em là nam tử hán, sẽ không khóc.”
Cảnh Dự cảm thấy đứa nhỏ này đặc biệt đáng yêu, cô ấy liền móc một cây kẹo từ trong túi ra đưa cho cậu bé: “Nếu không khóc, vậy chị thưởng cho em một cây kẹo. Đến đây, cầm lấy đi.”
Hạ Đại Bạch thấy kẹo, khuôn mặt mới vừa rồi còn khóc thút thít lúc này đã sáng bừng. Cậu bé đứng dậy, nhận lấy kẹo, ngọt ngào nở nụ cười: “Chị, chị thật là xinh đẹp. Sau này khi Đại Bạch trưởng thành, chị làm vợ của em, có được không?” Dù sao mười người vợ của cậu vẫn còn chỗ trống.
Cảnh Dự dở khóc dở cười.
Vừa định nói “được” thì đã nghe thấy một giọng nói của đàn ông xen vào: “Đứa nhỏ của nhà nào đây, lại học cách đào chân tường nha người khác nhưng mà ánh mắt ngược lại không tệ.”
Thân hình Cảnh Dự cứng đờ, cánh tay của đàn ông đã đặt ngang hông cô ấy. Nụ cười vừa rồi khi nhìn cậu bé đã tiêu tan.
Cô vô thức muốn đẩy tay Dư Trạch Nghiêu ra, thế nhưng, Dư Trạch Nghiêu lại dùng lực, kéo cô gần hơn chút nữa.
Cảnh Dự hơi không được tự nhiên: “Anh buông tay ra, nơi này là bệnh viện!”
“Chị xinh đẹp không thích bị ôm.” Hạ Đại Bạch cảm thấy người này bắt nạt chị xinh đẹp, lập tức nhảy cẩng lên bắt lấy tay anh ta. Dư Trạch Nghiêu không phòng bị, hơn nữa, dù sao đây cũng là một đứa nhỏ, có phòng bị cũng không thể làm khó dễ cho cậu bé.
Cảnh Dự thừa dịp này giãy ra khỏi Dư Trạch Nghiêu, trao cho đứa nhỏ một ánh mắt cảm kích. Hạ Đại Bạch lập tức cảm thấy được cổ vũ, đặc biệt kiêu ngạo và đắc ý, ưỡn khuôn ngực nhỏ nhắn, cánh tay nhỏ bé dang ngang, che chắn cho Cảnh Dự: “Chị đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị. Không để cho chú xấu xa này bắt nạt chị nữa.”
Chú xấu xa?
Cảnh Dự liếc nhìn người đàn ông trước mặt, đầu anh ta đầy hắc tuyến, tâm trạng cô hiếm khi vui vẻ như bây giờ. Cô ấy nở nụ cười đứng sau lưng cậu bé: “Vậy chị dựa cả vào sự bảo vệ của em, anh ta là một tên xấu xa, chỉ biết bắt nạt chị thôi. Em phải bảo vệ chị thật tốt nhé ~”
Dư Trạch Nghiêu nhìn Cảnh Dự thế này có, cả người có chút dao động.
Lúc cô cùng đứa nhỏ nói chuyện, dịu dàng như vậy, trong nụ cười có mấy phần trẻ con. Cho dù là lúc nói anh ta xấu xa, giọng nói kia cũng mềm mại êm ái giống như kẹo đường vậy, giọng điệu ngây thơ thuần khiết.
Đẹp mắt đến nỗi khiến anh không kiềm được mà si mê trong đó.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt anh ta rơi vào khuôn mặt xinh đẹp kia không dời ra được.
Thoáng chốc, đột nhiên anh ta cũng rất hy vọng, thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ngay tại đây!
Cảnh Dự nói với đứa nhỏ xong, liền ngẩng đầu nhìn anh ta, nụ cười của cô ấy còn chưa kịp thu lại. Nhưng không ngờ rằng tầm mắt của anh cũng đang hướng về phía cô ấy, hơn nữa, ánh mắt kia chút kín đáo cũng không có, nóng bỏng và trực tiếp, cứ như vậy đối mắt với cô ấy, anh ta không có chút gì gọi là che giấu ý nghĩ.
Tim cô ấy đập hỗn loạn, lông mi run run, sau đó lập tức cúi đầu.
“Chú, chú đừng nhìn nữa ạ!” Hạ Đại Bạch cất giọng, cắt đứt bầu không khí giữa hai người, đối với chiều cao của Dư Trạch Nghiêu mà nói, cậu bé còn quá lùn, chỉ đành phải gắng sức vẫy cánh tay nhỏ bé: “Chú dùng ánh mắt nóng bỏng đó nhìn chị xinh đẹp, mặt chị ấy đã đỏ rần cả rồi!”
Nóng bỏng!
Cảnh Dự càng lúng túng hơn!&
/562
|