Edit: May22
Beta: Quỳnh
Đài truyền hình, che trời lấp đất đều là tin tức của anh và Tống Duy Nhất, Hạ Thiên Tinh cũng không buồn xem TV nữa.
Bộ lễ phục và trang sức kia quá quý trọng, đặt ở nơi này, tóm lại là gánh nặng. Sau đó cô nhờ người liên hệ một nhà triển lãm danh tiếng, tạm thời đem lễ phục và trang sức gửi lại ở phòng triển lãm.
Mấy ngày nay, Hạ Đại Bạch mỗi ngày đều sẽ tới nơi này tìm cô. Nhóc tựa hồ biết tâm tình cô không tốt, cho nên chưa bao giờ ở trước mặt cô đề cập đến “ba ba” hoặc là “Tiểu Bạch”. Chỉ là, buổi tối lúc đi ngủ, nhóc sẽ ôm cô đến gắt gao, một bên nhỏ giọng an ủi, “Đại bảo, mẹ đừng thương tâm, về sau đều có con ở bên cạnh mẹ……”
Hạ Thiên Tinh nghe được lời nói tri kỷ này của con trai, vừa nghe, mũi liền cay cay. Nhưng là, sao có thể ở trước mặt con trai khóc? Cô chỉ cười, giả bộ mạnh mẽ như không có việc gì vậy, thổi mạnh cái mũi nhỏ của nó, “Đây chính là con nói nha, chờ con lớn lên, cưới vợ rồi, không thể quên mất mẹ.”
Hạ Đại Bạch liều mạng lắc đầu, chui vào trong lòng ngực cô, thanh âm rầu rĩ: “Đại bảo, con không muốn lớn lên, con cũng không muốn cưới vợ, chỉ muốn mẹ thôi…… Cả đời ở bên cạnh mẹ, nơi nào cũng không đi.”
Hạ Thiên Tinh nghe, lòng tràn đầy an ủi. Khổ sở trong lòng, bị quét vào trong một góc. Cô đem con trai ôm sát, khẽ hôn đỉnh đầu nhóc, “Thật tốt, vậy mẹ sẽ nuôi con cả đời.”
“Đại bảo, mẹ tái hôn đi, được không?”
“…… Con nghĩa khí như vậy, cả đời cũng không cưới vợ, mẹ mà đi bước nữa thì thật có lỗi với con.”
“Con không ngại a!”
“Ngủ đi, đừng nhọc lòng. Mẹ của con còn chưa già tới mức không ai muốn, không cần phải lo lắng. Biết chưa?”
Hạ Đại Bạch niết niết miệng, trong lòng đã bắt đầu tính toán chuyện tìm cha kế cho mình
.…………………………….
Vốn tưởng rằng, khả năng cùng anh gặp mặt rất khó khăn. Dù sao một người bình thường muốn thấy tổng thống cũng không phải dễ dàng như vậy, đặc biệt là người kia cũng không muốn thấy mình. Nhưng là, cô không nghĩ tới, năm ngày sau, bọn họ thế nhưng lại gặp mặt……
Thứ Bảy, sáng sớm, Hạ Thiên Tinh còn chưa tỉnh, liền nhận được một cuộc điện thoại. Là lão thái thái gọi tới.
“Thiên Tinh, hôm nay bệnh viện tới báo, ba con đã hoàn toàn hồi phục, có thể xuất viện, hôm nay con không có việc gì, liền cùng ta đi đón nó xuất viện đi.”
Hạ Thiên Tinh tự nhiên bằng lòng. Trước tiên bảo Hạ Đại Bạch gọi điện cho tài xế, để nhóc về Phủ tổng thống, cô mới đơn giản thu dọn một chút rồi vội vội vàng vàng ra cửa. Thời điểm cô đến, lão thái thái cùng tài xế của cha đã tới rồi.
“Hai người kia không tới sao?” Hạ Thiên Tinh hỏi. Hai người đó chính là chỉ Hạ Tinh Không và Lý Linh. Hai người đó không tới, cô thật ra lại càng thanh tịnh.
“Họ ở nhà chuẩn bị cơm chiều, đêm nay một nhà đoàn viên, mặc kệ thế nào, con cũng phải trở về một chuyến. Hứa Nham đến lúc đó cũng tới.” Lão thái thái vừa nói, một bên cùng Hạ Thiên Tinh đi về hướng bệnh viện, “Nghe Tinh Không nói, lần trước Hứa Nham bị tai nạn xe cộ, đứa nhỏ kia ngày thường cũng rất ổn trọng, cũng không biết như thế nào liền không cẩn thận như vậy. Còn may hiện tại người không sao, cũng là tổ tiên phù hộ.”
Hạ Thiên Tinh không lập tức đáp, trong lòng suy nghĩ trong chốc lát, mới không dấu vết nói: “Hai người bọn họ đã đính hôn thời gian dài như vậy, không đề cập qua chuyện kết hôn sao?”
Không đề cập tới chuyện này còn tốt, nhắc tới, lão thái thái thật ra có chút không vui, “Theo lý mà nói, cũng nên nói đến chuyện kết hôn rồi, chính là, Hứa gia bên kia một chút động tĩnh cũng không có, thật ra hôm nay thừa dịp Hứa Nham lại đây, ta còn phải hỏi cậu ta việc này một chút.”
Hạ Thiên Tinh liền không hỏi nữa. Đến bệnh viện, cửa bị ngăn lại. Lão thái thái đưa ra thẻ người nhà lúc trước phát, họ mới cho đi vào. Hạ Thiên Tinh lúc này mới chú ý tới, toàn bộ bệnh viện hiện tại vẫn đề phòng nghiêm ngặt như cũ.
Chính thời điểm hồ nghi khó hiểu, bên ngoài, cảnh giới tuyến đột nhiên kéo lên. Chung quanh dân chúng liền chen chúc qua bên này, lại bị cảnh giới tuyến ngăn cách.
Hình ảnh này, có chút quen mắt.Hạ Thiên Tinh giật mình ở bậc thang bệnh viện thật dài, tầm mắt phóng ra xa. Quả nhiên, đoàn xe quen thuộc kia chậm rãi tiến vào trong tầm mắt cô. Chờ đến khi cô hoàn hồn, người đàn ông được mọi người chiêm ngưỡng, đã bước xuống xe.
Náo nhiệt vang trời. Dân chúng nhiệt tình.
Anh xưa nay là người có tính cảnh giác cực cao, dường như cảm nhận được ánh mắt kia, bỗng dưng ngẩng đầu lên. Hai người, tầm mắt đột nhiên đối nhau, Hạ Thiên Tinh nhìn chăm chú không kịp rút ra.
Năm ngày không thấy, kỳ thật cũng không khác đi. Chính là, tựa hồ tất cả đã thay đổi. Ánh mắt anh thâm trầm, như cũ sâu không thấy đáy.
Hạ Thiên Tinh nắm chặt bao trong tay, hướng về phía anh hơi hơi cong môi, gật đầu, tính chào hỏi. Giống như người xa lạ chào nhau. Ít nhất, không cần cố tình lơ đi như vậy.
Không nhìn vẻ mặt của anh, cô ngược lại cùng lão thái thái nói: “Bà, chúng ta vào đi thôi.”
Cô cực lực xem nhẹ tầm mắt phía sau, chính là, như cũ cảm thấy như bị mũi nhọn đâm. Hôm nay, anh như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Lão thái thái liếc nhìn cô một cái, quay lại nhìn tổng thống đại nhân ở phía xa, gật đầu, xoay người. Một đường đi, một đường nói: “Tổng thống sắp đính hôn, con hẳn là biết rồi?”
Hạ Thiên Tinh không hé răng, lông mi hơi hơi rũ, nhìn mũi chân. Lão thái thái nhìn cô một cái, “Nhiều năm như vậy, ta không thích mẹ kế của con, con cũng biết nguyên nhân. Kẻ thứ ba này, có bao nhiêu đáng giận, con so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng minh bạch hơn. Nếu không phải mẹ kế của con năm đó chen chân, cũng không đến mức đem một gia đình nguyên vẹn nháo đến vỡ thành mảnh nhỏ.”
Cô gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Lòng con biết rõ”
……………………
Bạch Dạ Kình xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì tình hình bệnh dịch đã hoàn toàn tiêu trừ, cố ý tới chúc mừng người bệnh thuận lợi xuất viện. Cánh truyền thông đều ở bên ngoài, nhón chân mong chờ.Chỉ có phóng viên kênh quốc gia là đi theo anh cùng nhau vào.
Hạ Thiên Tinh cùng lão thái thái chờ ở ngoài phòng bệnh. Xuyên thấu qua cửa pha lê, cô có thể nhìn thấy anh cùng người bệnh sắp xuất viện bắt tay. Dưới ánh đèn flash, phong thái lỗi lạc. Hạ Thiên Tinh phát hiện mình cũng giống như những y tá trẻ tuổi cùng nữ bác sĩ trong bệnh viện này, ánh mắt không tự chủ được đều rơi xuống trên người anh. Anh đứng ở kia, giống như một vật phát sáng, làm người ta không dời mắt được.
Thật vất vả, chờ đến khi anh ra khỏi phòng bệnh, Hạ Thiên Tinh đỡ lão thái thái đứng dậy. Hai người, cơ hồ gặp thoáng qua, anh không hề liếc nhìn cô một cái, được mọi người vây quanh, cao quý, tiêu sái, xoải bước rời đi.
Nhưng thật ra Lãnh Phi lặng yên hơi hơi gật đầu với cô, xem như chào hỏi. Nhìn bóng dáng có chút tuyệt tình kia, Hạ Thiên Tinh cười chua chát, nhưng lại cảm thấy như vậy mới tốt. Nếu đã muốn cắt đứt, nên cắt đến sạch sẽ hoàn toàn như thế.……
Hạ Quốc Bằng tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng so với lúc trước, rõ ràng là gầy đi một vòng. Hành lý Hạ Thiên Tinh cầm, một hàng ba người đi ra ngoài. Mới ra đến cửa bệnh viện, liền nghe được thanh âm náo nhiệt.
Beta: Quỳnh
Đài truyền hình, che trời lấp đất đều là tin tức của anh và Tống Duy Nhất, Hạ Thiên Tinh cũng không buồn xem TV nữa.
Bộ lễ phục và trang sức kia quá quý trọng, đặt ở nơi này, tóm lại là gánh nặng. Sau đó cô nhờ người liên hệ một nhà triển lãm danh tiếng, tạm thời đem lễ phục và trang sức gửi lại ở phòng triển lãm.
Mấy ngày nay, Hạ Đại Bạch mỗi ngày đều sẽ tới nơi này tìm cô. Nhóc tựa hồ biết tâm tình cô không tốt, cho nên chưa bao giờ ở trước mặt cô đề cập đến “ba ba” hoặc là “Tiểu Bạch”. Chỉ là, buổi tối lúc đi ngủ, nhóc sẽ ôm cô đến gắt gao, một bên nhỏ giọng an ủi, “Đại bảo, mẹ đừng thương tâm, về sau đều có con ở bên cạnh mẹ……”
Hạ Thiên Tinh nghe được lời nói tri kỷ này của con trai, vừa nghe, mũi liền cay cay. Nhưng là, sao có thể ở trước mặt con trai khóc? Cô chỉ cười, giả bộ mạnh mẽ như không có việc gì vậy, thổi mạnh cái mũi nhỏ của nó, “Đây chính là con nói nha, chờ con lớn lên, cưới vợ rồi, không thể quên mất mẹ.”
Hạ Đại Bạch liều mạng lắc đầu, chui vào trong lòng ngực cô, thanh âm rầu rĩ: “Đại bảo, con không muốn lớn lên, con cũng không muốn cưới vợ, chỉ muốn mẹ thôi…… Cả đời ở bên cạnh mẹ, nơi nào cũng không đi.”
Hạ Thiên Tinh nghe, lòng tràn đầy an ủi. Khổ sở trong lòng, bị quét vào trong một góc. Cô đem con trai ôm sát, khẽ hôn đỉnh đầu nhóc, “Thật tốt, vậy mẹ sẽ nuôi con cả đời.”
“Đại bảo, mẹ tái hôn đi, được không?”
“…… Con nghĩa khí như vậy, cả đời cũng không cưới vợ, mẹ mà đi bước nữa thì thật có lỗi với con.”
“Con không ngại a!”
“Ngủ đi, đừng nhọc lòng. Mẹ của con còn chưa già tới mức không ai muốn, không cần phải lo lắng. Biết chưa?”
Hạ Đại Bạch niết niết miệng, trong lòng đã bắt đầu tính toán chuyện tìm cha kế cho mình
.…………………………….
Vốn tưởng rằng, khả năng cùng anh gặp mặt rất khó khăn. Dù sao một người bình thường muốn thấy tổng thống cũng không phải dễ dàng như vậy, đặc biệt là người kia cũng không muốn thấy mình. Nhưng là, cô không nghĩ tới, năm ngày sau, bọn họ thế nhưng lại gặp mặt……
Thứ Bảy, sáng sớm, Hạ Thiên Tinh còn chưa tỉnh, liền nhận được một cuộc điện thoại. Là lão thái thái gọi tới.
“Thiên Tinh, hôm nay bệnh viện tới báo, ba con đã hoàn toàn hồi phục, có thể xuất viện, hôm nay con không có việc gì, liền cùng ta đi đón nó xuất viện đi.”
Hạ Thiên Tinh tự nhiên bằng lòng. Trước tiên bảo Hạ Đại Bạch gọi điện cho tài xế, để nhóc về Phủ tổng thống, cô mới đơn giản thu dọn một chút rồi vội vội vàng vàng ra cửa. Thời điểm cô đến, lão thái thái cùng tài xế của cha đã tới rồi.
“Hai người kia không tới sao?” Hạ Thiên Tinh hỏi. Hai người đó chính là chỉ Hạ Tinh Không và Lý Linh. Hai người đó không tới, cô thật ra lại càng thanh tịnh.
“Họ ở nhà chuẩn bị cơm chiều, đêm nay một nhà đoàn viên, mặc kệ thế nào, con cũng phải trở về một chuyến. Hứa Nham đến lúc đó cũng tới.” Lão thái thái vừa nói, một bên cùng Hạ Thiên Tinh đi về hướng bệnh viện, “Nghe Tinh Không nói, lần trước Hứa Nham bị tai nạn xe cộ, đứa nhỏ kia ngày thường cũng rất ổn trọng, cũng không biết như thế nào liền không cẩn thận như vậy. Còn may hiện tại người không sao, cũng là tổ tiên phù hộ.”
Hạ Thiên Tinh không lập tức đáp, trong lòng suy nghĩ trong chốc lát, mới không dấu vết nói: “Hai người bọn họ đã đính hôn thời gian dài như vậy, không đề cập qua chuyện kết hôn sao?”
Không đề cập tới chuyện này còn tốt, nhắc tới, lão thái thái thật ra có chút không vui, “Theo lý mà nói, cũng nên nói đến chuyện kết hôn rồi, chính là, Hứa gia bên kia một chút động tĩnh cũng không có, thật ra hôm nay thừa dịp Hứa Nham lại đây, ta còn phải hỏi cậu ta việc này một chút.”
Hạ Thiên Tinh liền không hỏi nữa. Đến bệnh viện, cửa bị ngăn lại. Lão thái thái đưa ra thẻ người nhà lúc trước phát, họ mới cho đi vào. Hạ Thiên Tinh lúc này mới chú ý tới, toàn bộ bệnh viện hiện tại vẫn đề phòng nghiêm ngặt như cũ.
Chính thời điểm hồ nghi khó hiểu, bên ngoài, cảnh giới tuyến đột nhiên kéo lên. Chung quanh dân chúng liền chen chúc qua bên này, lại bị cảnh giới tuyến ngăn cách.
Hình ảnh này, có chút quen mắt.Hạ Thiên Tinh giật mình ở bậc thang bệnh viện thật dài, tầm mắt phóng ra xa. Quả nhiên, đoàn xe quen thuộc kia chậm rãi tiến vào trong tầm mắt cô. Chờ đến khi cô hoàn hồn, người đàn ông được mọi người chiêm ngưỡng, đã bước xuống xe.
Náo nhiệt vang trời. Dân chúng nhiệt tình.
Anh xưa nay là người có tính cảnh giác cực cao, dường như cảm nhận được ánh mắt kia, bỗng dưng ngẩng đầu lên. Hai người, tầm mắt đột nhiên đối nhau, Hạ Thiên Tinh nhìn chăm chú không kịp rút ra.
Năm ngày không thấy, kỳ thật cũng không khác đi. Chính là, tựa hồ tất cả đã thay đổi. Ánh mắt anh thâm trầm, như cũ sâu không thấy đáy.
Hạ Thiên Tinh nắm chặt bao trong tay, hướng về phía anh hơi hơi cong môi, gật đầu, tính chào hỏi. Giống như người xa lạ chào nhau. Ít nhất, không cần cố tình lơ đi như vậy.
Không nhìn vẻ mặt của anh, cô ngược lại cùng lão thái thái nói: “Bà, chúng ta vào đi thôi.”
Cô cực lực xem nhẹ tầm mắt phía sau, chính là, như cũ cảm thấy như bị mũi nhọn đâm. Hôm nay, anh như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Lão thái thái liếc nhìn cô một cái, quay lại nhìn tổng thống đại nhân ở phía xa, gật đầu, xoay người. Một đường đi, một đường nói: “Tổng thống sắp đính hôn, con hẳn là biết rồi?”
Hạ Thiên Tinh không hé răng, lông mi hơi hơi rũ, nhìn mũi chân. Lão thái thái nhìn cô một cái, “Nhiều năm như vậy, ta không thích mẹ kế của con, con cũng biết nguyên nhân. Kẻ thứ ba này, có bao nhiêu đáng giận, con so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng minh bạch hơn. Nếu không phải mẹ kế của con năm đó chen chân, cũng không đến mức đem một gia đình nguyên vẹn nháo đến vỡ thành mảnh nhỏ.”
Cô gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Lòng con biết rõ”
……………………
Bạch Dạ Kình xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì tình hình bệnh dịch đã hoàn toàn tiêu trừ, cố ý tới chúc mừng người bệnh thuận lợi xuất viện. Cánh truyền thông đều ở bên ngoài, nhón chân mong chờ.Chỉ có phóng viên kênh quốc gia là đi theo anh cùng nhau vào.
Hạ Thiên Tinh cùng lão thái thái chờ ở ngoài phòng bệnh. Xuyên thấu qua cửa pha lê, cô có thể nhìn thấy anh cùng người bệnh sắp xuất viện bắt tay. Dưới ánh đèn flash, phong thái lỗi lạc. Hạ Thiên Tinh phát hiện mình cũng giống như những y tá trẻ tuổi cùng nữ bác sĩ trong bệnh viện này, ánh mắt không tự chủ được đều rơi xuống trên người anh. Anh đứng ở kia, giống như một vật phát sáng, làm người ta không dời mắt được.
Thật vất vả, chờ đến khi anh ra khỏi phòng bệnh, Hạ Thiên Tinh đỡ lão thái thái đứng dậy. Hai người, cơ hồ gặp thoáng qua, anh không hề liếc nhìn cô một cái, được mọi người vây quanh, cao quý, tiêu sái, xoải bước rời đi.
Nhưng thật ra Lãnh Phi lặng yên hơi hơi gật đầu với cô, xem như chào hỏi. Nhìn bóng dáng có chút tuyệt tình kia, Hạ Thiên Tinh cười chua chát, nhưng lại cảm thấy như vậy mới tốt. Nếu đã muốn cắt đứt, nên cắt đến sạch sẽ hoàn toàn như thế.……
Hạ Quốc Bằng tuy rằng đã khỏi hẳn, nhưng so với lúc trước, rõ ràng là gầy đi một vòng. Hành lý Hạ Thiên Tinh cầm, một hàng ba người đi ra ngoài. Mới ra đến cửa bệnh viện, liền nghe được thanh âm náo nhiệt.
/562
|