Rõ ràng tên Lôi Tuấn Quang này cung kính với cả lễ phép mà, dáng vẻ hệt như nhìn thấy chủ nhân như vậy.
Nhưng những gì anh ta nói ra lại tàn nhẫn đến thế.
Đương nhiên nhà họ Trịnh có chết cũng không đoán được rằng sự tôn trọng của Lôi Tuấn Quang là vì Bùi Nguyên Minh cũng ở đó.
Nếu không thì làm sao anh ta có thể cung kính và lễ phép như thế được?
Ông cụ Trịnh lúc này mới cười khổ nói: “Cậu Tuấn Quang, cậu nói đùa rồi! Đời này chưa từng có chuyện thu hồi lễ vật hỏi cưới đâu!”
“Là bởi vì ngày hôm qua Trịnh Tuyết Dương cự tuyệt thế tử Minh, cho nên thế tử Minh muốn lấy lại lễ vật?”
“Nếu là như vậy, xin hãy cho chúng tôi ba ngày, không không không, một ngày, chúng tôi nhất định sẽ khiến cho cô ấy đồng ý!”
“Không cần đâu!” Lôi Tuấn Quang lạnh lùng nói.
“Thế tử Minh đã nói, chuyện kết hôn giữa chị dâu và anh ấy là chuyện riêng của hai người, không ai được phép xen vào!”
“Nếu nhà họ Trịnh các người đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với chị dâu của chúng tôi thì phần lễ vật này đã không còn liên quan gì đến các người nữa.”
“Tôi đến lấy lại lễ vật hỏi cưới, chính là chủ ý của Thế tử Minh.”
Cả người ông cụ Trịnh run rẩy suýt ngất xỉu, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Ông ta vốn tưởng rằng thái độ của Lôi Tuấn Quang cung kính như vậy, chỉ cần ông ta tỏ thái độ muốn để Trịnh Tuyết Dương kết hôn với Thế tử Minh, vấn đề nhất định sẽ được giải quyết.
Kết quả lại không ngờ người bên kia đơn giản phớt lờ vấn liệu Trịnh Tuyết Dương có lấy chồng hay không.
Trọng tâm họ nói đến lại là vấn đề lễ vật hỏi cưới và việc Trịnh Tuyết Dương đã không còn quan hệ với cả nhà họ Trịnh nữa.
Vậy thì nhà họ Trịnh đâu còn đủ tư cách để nhận lễ vật hỏi cưới của Trịnh Tuyết Dương.
Chỉ một phút trước, khi ông cụ Trịnh nhìn thấy thái độ của Lôi Tuấn Quang, ông ta vẫn đang tưởng tượng rằng nhà họ Trịnh vẫn còn cơ hội vươn lên, còn ông ta vẫn có thể gia nhập vào tầng lớp trên ở Dương Thành và thậm chí là toàn bộ Đà Nẵng.
Thật không ngờ giấc mơ của ông ta còn chưa bắt đầu đã bị Lôi Tuấn Quang phá hủy một cách tàn nhẫn.
Trịnh Chí Dụng lúc này mới nghiến răng nghiến lợi bước tới.
Anh ta không thể không tiến lên, bởi vì ngoài Trịnh Thu Hằng, những người tiêu xài lễ vật nhiều nhất chính là ba con anh ta.
Họ buộc phải ra mặt.
Trịnh Chí Dụng hít sâu một hơi nói: “Anh Tuấn Quang, từ xưa đến nay không có lý do gì để trả lại lễ vật cầu hôn cả.
“Không cần biết là vì lý do gì!”
“Anh muốn nhà họ Trịnh chúng tôi trả lễ, dù sao thì cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích đi chứ?” . ngôn tình sủng
“Giải thích?” Lôi Tuấn Quang cười phá lên, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Anh là cái thá gì? “Nhà họ Trịnh của anh là cái thá gì?”
“Còn muốn tôi giải thích cho các người?” “Các người không xứng!”
Biểu cảm của Trịnh Chí Dụng vô cùng khó coi, quay đầu lại liếc nhìn ông cụ Trịnh một cái, sau đó lập tức hạ quyết tâm.
Dù sao mọi chuyện đã đến nước này thì thật sự chỉ có thể liều luôn một phen.
Lẽ nào còn có thể tồi tệ hơn bây giờ sao?
Nghĩ đến đây, Trịnh Chí Dụng làm ra một động tác tay.
Không thể không thừa nhận rằng Trịnh Chí Dụng vẫn còn có chút năng lực, vào thời điểm này, ở nhà họ Trịnh còn có mấy ai cứng rắn được như thế.
Lúc này có người trong nhà họ Trịnh chế nhạo nói: “Tên họ Lôi kia, anh là cái thá gì mà có tư cách đến nhà họ Trịnh chúng tôi diễu võ giương oai chứ?”
“Cho dù Trịnh Tuyết Dương và chúng tôi đã cắt đứt tình nghĩa, nhưng chúng tôi nuôi cô ta nhiều năm như vậy, lẽ nào cô ta còn muốn vô ơn phản bội?”
“Anh chẳng qua chỉ là một con chó do Thế tử Minh nuôi thôi! Còn dám cắn người?”
“Nếu như xúc phạm đến nhà họ Trịnh chúng tôi, anh không sợ có một ngày Trịnh Tuyết Dương không còn cố chấp mà chịu gả cho Thê tử Minh của anh sao?”
“Đến lúc đó, một con chó như anh sẽ đối mặt với nhà họ Trịnh chúng tôi như thế nào?”
Vào lúc này, toàn bộ người nhà họ Trịnh đều náo loạn, đồng loạt rống lên.
Tình huống như thế đủ để khiến nhiều người sợ hãi.
Thật không may, bọn họ lại gặp phải Lôi Tuấn Quang.
Nhưng những gì anh ta nói ra lại tàn nhẫn đến thế.
Đương nhiên nhà họ Trịnh có chết cũng không đoán được rằng sự tôn trọng của Lôi Tuấn Quang là vì Bùi Nguyên Minh cũng ở đó.
Nếu không thì làm sao anh ta có thể cung kính và lễ phép như thế được?
Ông cụ Trịnh lúc này mới cười khổ nói: “Cậu Tuấn Quang, cậu nói đùa rồi! Đời này chưa từng có chuyện thu hồi lễ vật hỏi cưới đâu!”
“Là bởi vì ngày hôm qua Trịnh Tuyết Dương cự tuyệt thế tử Minh, cho nên thế tử Minh muốn lấy lại lễ vật?”
“Nếu là như vậy, xin hãy cho chúng tôi ba ngày, không không không, một ngày, chúng tôi nhất định sẽ khiến cho cô ấy đồng ý!”
“Không cần đâu!” Lôi Tuấn Quang lạnh lùng nói.
“Thế tử Minh đã nói, chuyện kết hôn giữa chị dâu và anh ấy là chuyện riêng của hai người, không ai được phép xen vào!”
“Nếu nhà họ Trịnh các người đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với chị dâu của chúng tôi thì phần lễ vật này đã không còn liên quan gì đến các người nữa.”
“Tôi đến lấy lại lễ vật hỏi cưới, chính là chủ ý của Thế tử Minh.”
Cả người ông cụ Trịnh run rẩy suýt ngất xỉu, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Ông ta vốn tưởng rằng thái độ của Lôi Tuấn Quang cung kính như vậy, chỉ cần ông ta tỏ thái độ muốn để Trịnh Tuyết Dương kết hôn với Thế tử Minh, vấn đề nhất định sẽ được giải quyết.
Kết quả lại không ngờ người bên kia đơn giản phớt lờ vấn liệu Trịnh Tuyết Dương có lấy chồng hay không.
Trọng tâm họ nói đến lại là vấn đề lễ vật hỏi cưới và việc Trịnh Tuyết Dương đã không còn quan hệ với cả nhà họ Trịnh nữa.
Vậy thì nhà họ Trịnh đâu còn đủ tư cách để nhận lễ vật hỏi cưới của Trịnh Tuyết Dương.
Chỉ một phút trước, khi ông cụ Trịnh nhìn thấy thái độ của Lôi Tuấn Quang, ông ta vẫn đang tưởng tượng rằng nhà họ Trịnh vẫn còn cơ hội vươn lên, còn ông ta vẫn có thể gia nhập vào tầng lớp trên ở Dương Thành và thậm chí là toàn bộ Đà Nẵng.
Thật không ngờ giấc mơ của ông ta còn chưa bắt đầu đã bị Lôi Tuấn Quang phá hủy một cách tàn nhẫn.
Trịnh Chí Dụng lúc này mới nghiến răng nghiến lợi bước tới.
Anh ta không thể không tiến lên, bởi vì ngoài Trịnh Thu Hằng, những người tiêu xài lễ vật nhiều nhất chính là ba con anh ta.
Họ buộc phải ra mặt.
Trịnh Chí Dụng hít sâu một hơi nói: “Anh Tuấn Quang, từ xưa đến nay không có lý do gì để trả lại lễ vật cầu hôn cả.
“Không cần biết là vì lý do gì!”
“Anh muốn nhà họ Trịnh chúng tôi trả lễ, dù sao thì cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích đi chứ?” . ngôn tình sủng
“Giải thích?” Lôi Tuấn Quang cười phá lên, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Anh là cái thá gì? “Nhà họ Trịnh của anh là cái thá gì?”
“Còn muốn tôi giải thích cho các người?” “Các người không xứng!”
Biểu cảm của Trịnh Chí Dụng vô cùng khó coi, quay đầu lại liếc nhìn ông cụ Trịnh một cái, sau đó lập tức hạ quyết tâm.
Dù sao mọi chuyện đã đến nước này thì thật sự chỉ có thể liều luôn một phen.
Lẽ nào còn có thể tồi tệ hơn bây giờ sao?
Nghĩ đến đây, Trịnh Chí Dụng làm ra một động tác tay.
Không thể không thừa nhận rằng Trịnh Chí Dụng vẫn còn có chút năng lực, vào thời điểm này, ở nhà họ Trịnh còn có mấy ai cứng rắn được như thế.
Lúc này có người trong nhà họ Trịnh chế nhạo nói: “Tên họ Lôi kia, anh là cái thá gì mà có tư cách đến nhà họ Trịnh chúng tôi diễu võ giương oai chứ?”
“Cho dù Trịnh Tuyết Dương và chúng tôi đã cắt đứt tình nghĩa, nhưng chúng tôi nuôi cô ta nhiều năm như vậy, lẽ nào cô ta còn muốn vô ơn phản bội?”
“Anh chẳng qua chỉ là một con chó do Thế tử Minh nuôi thôi! Còn dám cắn người?”
“Nếu như xúc phạm đến nhà họ Trịnh chúng tôi, anh không sợ có một ngày Trịnh Tuyết Dương không còn cố chấp mà chịu gả cho Thê tử Minh của anh sao?”
“Đến lúc đó, một con chó như anh sẽ đối mặt với nhà họ Trịnh chúng tôi như thế nào?”
Vào lúc này, toàn bộ người nhà họ Trịnh đều náo loạn, đồng loạt rống lên.
Tình huống như thế đủ để khiến nhiều người sợ hãi.
Thật không may, bọn họ lại gặp phải Lôi Tuấn Quang.
/4183
|