Chương 605: Du thuyền, bão táp
Cả du thuyền nhanh chóng bị cuốn theo làn sóng nhấp nhô.
Chân trời xa xa trời xanh mây trắng nhanh chóng nối gió nổi mưa, mây đen kéo đến ùn ùn như lỗ đen vũ trụ nhanh chóng mở rộng và cắn nuốt hết cả vùng biển, gió mạnh nồi lên, mặt biển bảng phẳng nhanh chóng trở thành nơi đáng sợ khi những con sóng lớn bắt đầu ập đến, bầu trời trở nên đen âm u và mờ mịt khiến lòng người bất an Trên bầu trời nhanh chóng có những hạt mưa rơi xuống, những cơn mưa trở nên nặng hạt và dày đặc, tăng dần và tăng dần tiếng mưa lộp bộp nhanh chóng vang vọng vào tai, giọt mưa rơi xuống người đau rát.
Cuồng phong thổi quét, mưa liên tục đánh ập tới con thuyền và lớp kính thủy tinh, tiếng va vào.
kim loại keng keng chói tai và khủng bố, rõ ràng đang là giữa trưa nhưng bên ngoài lại tối đen mù mịt, tiếng gió tiếng mưa rơi xuống nghe giống như quỷ khóc sói gào cực kì đáng sợ.
“AI” Châu Mỹ Duy sợ đến nỗi mặt mũi tái nhợt “Xảy ra chuyện gì thế này?” Cánh môi cũng run lên bần bật.
Năm phút trước, Ngụy Bắc dùng loa phóng thanh nhanh chóng gào lên: “Thông báo khẩn cấp! Thông báo khẩn cấp! Tất cả các thành viên nhanh chóng trở lại khoang thuyền, không ai được phép lên boong thuyền nữa, nhanh chóng quay về khoang thuyền!”
Bọn Châu Mỹ Duy nghe thế lập tức kháo nhau, biết tình hình căng thẳng nên bọn họ cũng không dám nấn ná lại lâu, vội vàng trở lãi khoang thuyền.
Thế nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới là còn chưa vào đến cửa khoang thuyền thì mưa đã ùn ùn kéo tới cùng với gió giật dữ dội như một cánh cửa địa ngục hắc ám đang nhào tới đây cản nuốt hết tất cả.
Đột nhiên trời đổ mưa to, gió lớn khiến tất cả bọn họ bị thổi bay tán loạn, tay phải giữ chặt lấy vòng bảo hộ, tiếng hét thất thanh của nam và nữ bị gió bóp méo như tiếng nhạc ma quái: “Bùi… Bùi Hưng Nam! Đăng sau, cấn thận phía sau anh kìa.”
Trên boong thuyền có bàn có ghế, trên ghế có dù che nắng, mọi người có thể giỏi trí và nghỉ ngơi trên này, đó đều là những thứ đặt cố định bằng đinh ốc trên boong thuyền nhưng gió lại mạnh đến mức tất cả những thứ cố định đều lỏng lẻo, trong đó có một chiếc dù lớn bay về phía bọn họ thật nhanh.
Màn trời u ám, hàng ngàn hàng vạn tầng mây che phủ cả bầu trời như đêm tối mù mịt, Châu Mỹ Duy nhìn tất cả mọi thứ diễn ra trước mắt với sự: hãi hùng tột độ: “Bùi… Bùi Hưng Nam! Anh né qua bên trái, mau né qua bên trái đi” Chiếc dù che nắng lao nhanh về phía Bùi Hưng Nam.
Tiếng la hét thật to, nước mắt cũng sắp chảy dài rồi: “Nhanh lên, mau né sang bên trai, bên trái!”
Bùi Hưng Nam nắm chặt lấy cây cột kim loại, anh †a không thể nhìn thấy tình huống sau lưng mình nhưng có thể loáng thoáng nghe được tiếng la hét thất thanh của Châu Mỹ Duy.
Anh ta muốn di chuyến sang bên trai nhưng ngặt nỗi gió quá lớn nên không thể nhích chân đi, nếu anh ta buông cáy cột kim loại ra thì chắc cả người sẽ bay lên trời mất.
Lục Khánh Nam đứng gần bọn họ, anh ta quay đầu và kinh hoảng mở 1o hai mắt nhìn những thứ trên boong thuyền nhanh chóng bay vụt về phía này.
Anh ta hét lên về phía Bùi Hưng Nam : “Ngồi xuống, lập tức ngồi xuống”
Bùi Hưng Nam nhanh chóng ngồi xuống, hạ trọng tâm xuống, một thứ to đùng nhanh chóng lướt qua người anh ta, cán dù đập vào chân anh †a, sức mạnh cực lớn và đau đớn khiến anh ta thoáng buông lỏng tay.
Chiếc du thuyền đang nghiêng ngả không yên, Bùi Hưng Nam cũng nhanh chóng trượt đi Châu Mỹ Duy trơ mắt nhìn anh ta sắp rơi xuống biển sâu, tim treo lên tới cổ họng, khoảnh khắc đó khiến cô ấy sợ đến mức không thể hét lên.
Lục Khánh Nam đanh mặt, giơ một tay ra tóm lấy tay Bùi Hưng Nam.
Bùi Hưng Nam chìm vào hư vô, đầu óc trống rồng, cảm nhận được Lục Khánh Nam nắm lấy tay mình mới hoàn hồn lại, anh ta cứ tưởng mình sắp chết rồi “Dùng chân đạp mạnh xuống, đẩy người lên trên… Giọng Lục Khánh Nam cực kì gian nan, anh †a vừa phải nắm lấy vòng bảo hộ trên du thuyền vừa phải nắm lấy tay Bùi Hưng Nam, có vẻ đang cố hết sức.
“Đừng buông anh ấy ra…” Châu Mỹ Duy không nhịn được khóc lên.
Khoảnh khắc đó, cô ấy đã sợ hãi tột cùng, một sinh mệnh cực kì nhỏ bé trước hiện tượng thiên nhiên, rõ ràng một giây trước vẫn còn đứng đó nhưng một giây sau đã chìm vào nguy hiểm đáng sợ, trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ diễn ra thế nỳ khiến cô ấy không thể chịu nổi, may là có Lục Khánh Nam nắm lấy tay Bùi Hưng Nam.
Thế nhưng sức của một mình Lục Khánh Nam thì có hạn, Châu Mỹ Duy có thể nhìn thấy anh ta đang cố hết sức, dùng mọi sức mạnh mình có khiến các đốt ngón tay siết chặt vòng bảo hộ trắng bệnh, nếu buông ra thì cả hai người se cùng rơi vào mặt biển mênh mông “Đừng tới đây!”
Bùi Hưng Nam cảm thấy Châu Mỹ Duy đăng muốn chạy tới giúp lập tức ngẩng đầu lên trách.
Gió giật mạnh, sấm chớp cứ đánh xuống đùng đùng, bão táp giữa màn đêm u tối nhanh chóng đánh úp tới cùng với sấm sét vang dội, sinh mệnh con người trở nên yếu ớt trước thiên nhiên Bão táp ngày càng dữ dội, nó cứ ập tới khiến bọn họ không thể mở mắt ra nổi, Lục Khánh Nam cũng biết răng bọn họ đã đến trước cửa địa ngục rồi.
Bùi Hưng Nam muốn buông tay anh ta ra, một người chết thì đỡ hơn là hai người “Tôi không muốn sống trong ác mộng đến hết đời đâu!”
‘Vẻ mặt của Lục Khánh Nam cực kì tệ, anh ta cắn chặt răng cố gắng nhịn, dùng hết sức mình nắm chặt cả hai thứ.
“Tôi sẽ không lo lắng cho người nhà họ Bùi thay anh đâu!”
“Dù chúng ta rơi xuống biến cũng có thế chờ đợi cứu viện, tôi biết bơi nên ít nhất nắm lấy tay tôi chúng ta sẽ sống thêm được một lát!”
Bùi Hưng Nam nghe anh ta nói xong thì hốc mắt đỏ lên, trước mặt sinh tử thế này anh ta lại muốn người, không dám buông lỏng một tí nào, cố gắng nắm lấy tay Lục Khánh Nam, dùng hai chân liều mạng đi về phía trước.
Lục Khánh Nam đã chuẩn bị sẵn tinh thần rơi xuống biển nhưng ông trời lại thương hại đúng lúc, có người đã chạy tới.
Quách Cao Minh buông đai an toàn bên hông, trên tay anh là mấy cái móc, nhanh chóng đi dọc theo thân thuyền, khi thân thuyền nghiêng qua thì anh lại tóm lấy vòng bảo hộ, nhanh chóng chạy tới chỗ Lục Khánh Nam.
Quách Cao Minh nhìn thấy bọn họ lập tức móc một cái dây lên Lục Khánh Nam, buộc lại và khoảnh khắc đó Lục Khánh Nam đã suýt khóc nấc lên.
Hai người bọn họ cùng nhau cố gắng đưa Kiều Bích Ngọc lên trên, nhanh chóng quần dây thừng quanh eo anh ta và bảo vệ được tính mạng, nhân viên đi tới thấy ám hiệu bên này lập tức kéo bọn họ về cửa khoang thuyền.
Châu Mỹ Duy cũng được bọn Ngụy Bắc kéo về khoang thuyền.
Mưa rền gió dữ qua đi, tất cả mọi người đều ướt đảm cả người cà quần áo tóc tai trông cực kì chật vật, sắc mặt Châu Mỹ Duy tái nhợt nhìn quanh, thấy Bùi Hưng Nam lập tức nhào vào lòng anh ta run rẩy, xúc động không nói nên lời.
Lúc này, trong khoảnh khắc sinh tử đó, nếu chệch đi một chút thôi sẽ là vĩnh biệt Châu Mỹ Duy bỗng nhiên hiếu ra rồi, tất cả mọi sự oán hận trước đó đều là dư thừa, trước mặt tử vong thì những thứ đó không còn quan trọng, Còn sống, chỉ cần sống thôi là tốt lảm rồi “Anh không sao.. Sắc mặt Bùi Hưng Nam cũng tái nhợt, anh ta vỗ vai Châu Mỹ Duy: “Đừng sợ”
Châu Mỹ Duy khóc lên.
Tất cả mọi người đều ướt đẫm, đàn ông thì không nói làm gì và cũng không dễ dàng khóc nhưng mọi người đều cảm thấy ấm lòng.
Bão táo bên ngoài vẫn đánh úp tới, tiếng gió tiếng mưa kêu gào thảm thiết, tất cả những người đàn ông đều im lặng dọn dẹp, thay đồ sửa soạn, họ cởi dây thừng bên hông xuống và bên tai là tiếng khóc của Châu Mỹ Duy.
Tiếng khóc của cô khiến lòng bọn họ dần bình tĩnh lại, dường như cô đã khóc hết cho nỗi bất an trong lòng họ.
Vì trên thuyền chỉ có một cô gái là Châu Mỹ.
Duy, bọn họ cũng không cười nhạo cô ấy, tiếng gió tiếng mưa văn vang vọng bên ngoài khiến chẳng ai dám lợi lỏng Quách Cao Minh cởi dây thừng bên hông và đi tới chỗ Bùi Hưng Nam cùng Châu Mỹ Duy xem thế nào, suy nghĩ trong lòng anh trở nên nặng nề.
Một mình Kiều Bích Ngọc phải sống ra sao?
/837
|