Cầu Ma

Chương 825: Chín vạn chín ngàn mét

/1485


Đây là lần đầu tiên hắn phát ra thanh âm như vậy, lúc trước hắn chỉ muốn biến mạnh nhưng không có mục tiêu gì đặc biệt, hiện tại trong một giây phút Tô Minh gầm rống kinh thiên động địa, điều này đại biểu khát vọng trong lòng hắn, đại biểu chấp niệm mãnh liệt.

"Trong trời đất, trong ngoài vũ trụ, người mạnh nhất! "

"Ta phải khiến bất cứ ai đã từng nhục ta, bức ta, giết ta, khống chế ta đều chết hết, thành cát bụi, ta phải khiến người nào có ân với ta, giúp đỡ ta, bảo vệ ta, dù cho họ có tội ác ngập trời nhưng sẽ thành vĩnh viễn trong khung trời, không ai dám tổn thương một chút! Phải mạnh nhất, mạnh nhất! "

Giọng Tô Minh quanh quẩn trong thiên địa, màu đỏ bốn phía cùng run rẩy, cuốn động lao hướng hắn. Những đạo nô đã chết, những thu ý đỏ máu chớp mắt dung nhập vào người Tô Minh, không ngừng len vào lỗ chân lông toàn thân. Tô Minh ngửa đầu gầm lên.

Mái tóc xám tung bay, tu vi của hắn trong khoảnh khắc lại tăng lên, từ trung kỳ mệnh khuyết bước vào hậu kỳ, chỉ kém một bước là đột phá. Sau viên mãn nếu còn đột phá thì Tô Minh là mệnh cung, cũng là thiên tu!

Khi tu vi của Tô Minh đạt đến đỉnh địa tu, chỉ còn kém thiên tu một bước, xung quanh hắn hư vô hóa thành một vòng xoáy khổng lồ, vòng xoáy ầm ầm xoay chuyển, bên trong xuất hiện một con mắt to lớn.

Khi con mắt xuất hiện thì người Tô Minh mơ hồ, dần biến mất. Khi hắn biến mất, Tô Minh ngoái đầu, trong ánh mắt không còn điên cuồng mà là lưu luyến.

Ở không gian tấm bia đá hắn sớm cảm nhận lực lượng phong ấn tình cảm, đau đớn của mình tan biến, dường như tại đây lực lượng này bị áp chế.

Hắn nhìn người Cửu Phong bốn phía, từng khuôn mặt quen thuộc, từng người vĩnh hằng trong ký ức của Tô Minh, dù họ đã chết nhưng ở trong lòng hắn thì họ luôn sống.

"Ta sẽ khiến các ngươi sống lại, một ngày nào đó..." Tô Minh thì thào, hắn nhớ đến thần thông của Tố Minh tộc mà Xích Hỏa Hầu đã nhắc đến.

Thân hình hắn dần biến mất, tan biến trong đất trời.

.......

Bốn chân giới.

Đạo thần chân giới, quế hoa tinh.

Lý do kêu tên này là vì trong tinh cầu có đầy hoa quế, mùi hương dịu nhẹ tràn ngập bay theo gió. Ở khu vực đông nam tinh cầu, trong dãy núi có vô số lầu các xinh đẹp, có nhiều tu sĩ tồn tại ở đây.

Trong đó có một lầu các truyền ra tiếng đàn tranh cổ, vang vọng bốn phía thật lâu không tán đi. Trong lầu các ngồi xếp bằng một cô gái mặc đồ trắng, tóc dài xõa vai, diện mạo rất đẹp. Nếu Tô Minh có ở đây thì sẽ nhận ra cô gái này chính là năm đó hắn ở đất Âm Tử, một trong ba hồn bày ra ảnh chiếu ảo xuất hiện cô gái này, cũng là bản thể Bạch Tố.

"Cảm giác kỳ lạ thật, ta cứ thấy khúc nhạc này tựa như một giấc mơ." Cô gái áo trắng biểu tình mờ mịt thì thào, tiếng đàn tranh vang vọng. Trong khúc nhạc như ẩn chứa Tô Minh trào phúng cười to, và đau thương rơi lệ.

Cùng ở Đạo Thân chân giới, trên một tu chân tinh bình thường, trong một động phủ có một tu sĩ, tu sĩ này cũng bình thường, thậm chí mặt mày gian xảo. Gã khoanh chân ngồi, mắt chảy lệ, lát sau khi gã mở mắt ra thì trong mắt có hồi ức.

"Không thể quên Man tộc, không thể quên Cửu Phong, không thể quên vui sướng khi ở Man tộc, còn có...Tô Minh. "

Tu sĩ hơi lùn thì thào, lại nhắm mắt.

Đạo Thân chân giới, lĩnh vực tiên tộc, trong vòng xoáy âm tử, trên đất Man tộc, đỉnh núi Cửu Phong trong ký ức của Tô Minh đứng một người đàn ông như hoa. Người này mặc áo trắng, gió biển thôi quần áo bay bay, thổi tung tóc dài, lộ khuôn mặt xinh đẹp.

Y không còn để ánh nắng chiếu nửa bên mặt, không còn luôn giữ nụ cười tủm tỉm, nụ cười đã rất lâu không có. Y yên lặng đứng đó nhìn đằng trước.

" Sư đệ, ta mộng ngươi... Mộng ngươi diệt sát Đạo Nguyên, tiêu diệt tất cả đạo nô, trở thành cường giả, đây là mộng ư..." Nhị sư huynh khẽ thì thào.

Trong động phủ sau lưng y Hổ Tử chảy lệ mở mắt ra khỏi giấc mộng, mặt gã đầy râu ria nhưng không muốn cạo, lôi thôi lếch thếch. Gã túm lấy bình rượu uống ừng ực.

Rượu từ khóe miệng gã chảy xuống, đó không phải là lệ nhưng Hổ Tử uống uống, nước mắt kiềm được ứa ra, lặng lẽ khóc.

" Sư đệ, ta lại mộng ngươi, ta nhớ ngươi... "

Dưới chân núi Cửu Phong chìm trong nước biển, chỗ Đại sư huynh bế quan, y không có đầu nhưng trên người có sự điên cuồng. Y đang tu hành, không ngừng tu hành, chỉ có như vậy mới khiến y không thống khổ, tự trách nữa.

" Sư đệ, Đại sư huynh xin lỗi ngươi, nếu không phải vì cứu ta thì... "

……..

Bốn chân giới, Minh Hoàng chân giới.

Có một tinh vực mênh mông, do chín vòng xoáy to lớn tổ thành, vòng quanh bốn phía khiến chỗ này trở thành tuyệt địa, nếu người ngoài không có lệnh bài bước vào đây thì khó thể sống. Sâu trong tinh vực, trung tâm một vòng xoáy tồn tại một lục địa phần mét bị tia chớp đen bao phủ, lục địa này không lớn, diện tích chỉ cỡ ngàn vạn dặm thôi.

Nhưng trong phạm vi ngàn vạn dặm nở đầy hoa cỏ, linh lực đậm đặc tràn ngập tám hướng, vài khí thế gần như thực chất dựa theo quy luật nào đó vòng quanh mấy vòng, tuôn hướng trung tâm mặt đất.

Ở đó có một bình đài cao ngất, trên bình đài có chín ông lão ngồi xếp bằng. Chín ông lão thành một vòng, trong vòng có một thiếu nữ yên lặng nằm. Thiếu nữ mặc áo dài màu tím, nhắm mắt như là ngủ say vậy.

Tên của cô là Vũ Huyên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại

/1485

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status