“Rầm rầm rầm…”
Người phản ứng nhanh nhất lại là Kim Thái Chung đang đứng bên cạnh, vội vàng quỳ xuống trước mặt Lam Phong, dập đầu liên tục: “Anh Phong tha mạng, là do em có mắt không thấy Thái Sơn nên đắc tội anh Phong, xin anh Phong tha thứ…”
“Còn cái này là chút bồi thường nho nhỏ của em.”
Sau khi Kim Thái Chung dập đầu ba cái thì hắn lấy một tấm séc và một cái bút ra, vội vàng viết một chuỗi số rồi cung kính đặt lên mặt bàn.
Thấy thế, đám người chấn động, không thể tin được nhìn Lam Phong, sau đó lại nghĩ tới cảnh mình nhìn thấy khi vừa xông vào phòng.
Chẳng lẽ, anh Phong mà Lôi Báo nói chính là thằng nhãi này?
“Anh Phong, là do chúng tôi sai, xin lỗi anh, là do chúng tôi có mắt không tròng… Đây là chút đền bù, mong anh Phong nhận cho.”
Đám người liên tục dập đầu sau đó để lại tấm séc của mình lên bàn.
Kể cả bốn Thiên Vương của Tô Hải cũng chưa chắc có tư cách để Báo ca lấy lòng như vậy.
Mọi người đều ngơ ngác và hoảng sợ khi trước người thanh niên mà bị bọn họ xem là phục vụ này.
Rốt cục anh ta là ai? Mà có thể khiến Lôi Báo đối xử với hắn như vậy.
Ánh mắt của Lôi Báo đảo qua đám người đang câm như hến này, giọng nói lạnh lùng của hắn truyền ra: “Nếu ai dám nói những chuyện xảy ra trong hôm nay ra ngoài thì tao sẽ giết cả nhà kẻ đó, còn bây giờ, CÚT!”
Trong phòng riêng sang trọng, Lam Phong uống hết ly whisky sau đó quay đầu nhìn tới Lôi Báo, nói bằng giọng thờ ơ: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì cả. Chỉ muốn mời anh Phong uống rượu mà thôi, chỉ tại em quên mang theo đàn em tới nên mới có chuyện như vậy xảy ra.” Lôi Báo áy náy nói: “Anh Phong đừng để trong lòng.”
Nhưng sau đó Lôi Báo lại nói: “Anh Phong, nghe nói sắp tới anh định đối đầu với Hội Thanh Xà sao?”
“Chưa nói tới đối đầu, chỉ là phế đi vài người của bọn hắn mà thôi.” Lam Phong nhẹ nhàng nói: “Thế nào? Chú rất quan tâm chuyện này sao?”
Nghe được giọng nói hời hợt của Lam Phong thì Lôi Báo hơi giật mình, phải biết người bị Lam Phong phế bỏ chính là em trai ruột của Bạch Thanh, lão đại của Hội Thanh Xà i đó.
Lôi Báo cười gượng nói: “Em cũng lo lắng cho anh Phong, muốn giúp anh một tay mà thôi.”
“Đúng rồi, anh Phong, em vừa nhận được tin tức là người của Hội Thanh Xà muốn ra tay với anh.”
“Chỉ là một cái Hội Thanh Xà mà thôi, có thể làm nên chuyện gì?” Lam Phong cười một cách bình thản, một luồng khí vương giả tản ra.
Cảm nhận được khí thế của Lam Phong thì sắc mặt của Lôi Báo biến đổi, trong lòng cực kỳ kinh ngạc và sợ hãi, loại khí thế này chỉ có những người đã trải qua chiến trường và có địa vị cực cao mới có được, nhưng cũng không giống với những kẻ làm quan hoặc ông trùm của xã hội đen, mà giống như chúa tể của đất trời này vậy.
“Chú có muốn chiếm Hội Thanh Xà không?”
Lời nói này của Lam Phong làm con ngươi của Lôi Báo co rút lại, trong giây lát không biết nên trả lời như thế nào.
Lam Phong cứ yên lặng mà nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
Một lát sau, Lôi Báo gật đầu, cắn răng nói: “Anh Phong, không dám giấu anh, Hắc Lang Hội chúng em luôn là đối thủ một mất một còn với Hội Thanh Xà, nếu nói là không muốn chiếm đoạt thì đó là nói dối.”
“Thực lực của Hội Hắc Lang mạnh hơn nhiều Hội Thanh Xà, không phải sao?” Lam Phong nói một cách chậm rãi.
“Thế nhưng phía sau Hội Thanh Xà lại có Hội Thanh Long - bang hội xếp thứ hai trong mười bang hội lớn nhất Tô Hải ủng hộ, cho nên…”
“Nếu như không có Hội Thanh Long thì Hội Thanh Xà đã bị em xâm chiếm từ lâu rồi.” Lôi Báo không cam lòng nói.
“Thì ra là thế.”
Lam Phong chợt hiểu, gật gật đầu nhưng cũng không có nói thêm cái gì khiến Lôi Báo có hơi thất vọng.
“Rượu cũng đã uống rồi nên tôi cũng phải đi… Cảm ơn vì bữa tiệc.”
Lam Phong chậm rãi đứng dậy.
“Anh Phong…”
Nhìn thấy Lam Phong muốn đi, Lôi Báo vội vàng gọi lại.
“Còn có chuyện gì à?” Lam Phong nhíu mày.
“Cũng không có việc gì lớn, chỉ là lần trước anh Phong phế bỏ hai cánh tay của Bạch Lang. Khi chúng em dẫn hắn tới bệnh viện để kiểm tra thì không có gì khác lạ, cho nên muốn hỏi anh Phong có thể…” Lôi Báo nói với vẻ lúng túng: “Việc kia đúng là Bạch Lang xử lý không tốt, em làm đàn anh của nó cũng có lỗi nên em cũng phải xin lỗi anh Phong, hi vọng anh Phong bỏ qua cho, đừng trách chúng em.”
Lam Phong rút một cây kim bạc từ vòng tay ra, đưa cho Lôi Báo: “Dùng cái kim này đâm nhẹ vào huyệt Kiên Tỉnh là được.”
Nói xong, Lam Phong xoay người rời khỏi.
“Anh Phong, anh còn đồ quên không cầm về.”
Nhìn thấy những tấm séc vẫn để trên bàn thì Lôi Báo vội vàng cầm chúng lên và đuổi theo.
“Số tiền này chú giúp anh cầm đi quyên tặng cho viện mồ côi hoặc là đi sửa một trường tiểu học nào đó đi.”
Lam Phong nói mà không thèm quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng của Lam Phong rời đi, lại nhìn một đống séc ở trong tay, Lôi Báo càng cảm thấy người đàn ông này sâu không lường được.
Khi ra khỏi nhà hàng Morse, Lam Phong nhìn đồng hồ, đã là chín giờ tối.
Lôi Báo mời anh bữa tối này tương đối thoải mái, rượu ngon thịt ngon đủ cả.
Đương nhiên ngoài miệng Lôi Báo chỉ nói muốn mời Lam Phong ăn cơm nhưng trên thực tế hắn có ba mục đích.
Thứ nhất, thăm dò xem Lam Phong có muốn diệt trừ Hội Thanh Xà hay không, còn cố ý để lộ người đứng sau Hội Thanh Xà để xem phản ứng của Lam Phong là gì, đáng tiếc Lam Phong lại không có phản ứng gì đặc biệt cả.
Thứ hai, hi vọng Lam Phong chữa khỏi hai tay cho Bạch Lang, điều này thì Lam Phong không từ chối.
Mục đích cuối cùng mới là tạo quan hệ với Lam Phong.
Mặc dù biểu hiện của Lôi Báo rất kính cẩn, nhưng mà còn lâu mới tới mức kính phục từ tận đáy lòng, càng không có ý muốn làm đàn em của Lam Phong, thậm chí còn có một vài kế vặt xen lẫn trong đó nữa.
Những điều này Lam Phong đều cảm nhận được, cũng thấy rõ, hơn nữa hắn cũng không muốn thu Lôi Báo làm đàn em.
Bởi vì hắn không cần.
Khi Lam Phong chuẩn bị đón taxi đi về khách sạn thì điện thoại lại vang lên.
Mở điện thoại ra xem thì thấy đó là Lâm Nhược Băng gọi tới, Lam Phong mỉm cười, nhận điện thoại.
Lam Phong còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói của Lâm Nhược Băng truyền tới: “Lam Phong, anh đang ở đâu?”
“Nhà hàng Morse, có chuyện gì không?”
“Nhà hàng Morse? Không phải anh làm bảo tiêu bên đó đấy chứ?” Lâm Nhược Băng đùa giỡn: “Tôi không nghĩ bằng tiền lương của một nhân viên mà có thể ăn cơm ở đó.”
“Tôi được người khác mời ăn cơm không được sao?” Lam Phong buồn bực nói.
“Được người khác mời? Tôi sợ anh bị người khác coi là người phục vụ…” Lâm Nhược Băng vội vàng nói: “Quên nói cho anh biết, chị Hàn Yên nói rằng bộ quần áo anh mặc hôm nay rất giống với đồng phục nhân viên phục vụ của nhà hàng Morse đó, ha ha!”
“Khốn kiếp!”
Lam Phong trực tiếp cúp điện thoại, khó trách anh bị người khác coi như là người phục vụ, khó trách buổi sáng Tô Hàn Yên nói anh giống một nhân viên phục vụ.
Hai tên khốn kiếp.
Lam Phong cúi đầu nhìn quần áo của mình, nhíu mày: “Chẳng lẽ giống thật sao?”
Đây chính là mẫu thiết kế mới nhất năm nay của nhà thiết kế hàng đầu nước Mỹ Calvin Klein đó.
Thế nhưng chỉ một lát sau, Lâm Nhược Băng lại gọi tới: “Sao thế? Tức giận à? Chẳng lẽ thật sự bị xem như là người phục vụ?”
Lâm Nhược Băng đang xát muối trên miệng vết thương của Lam Phong.
“Đi nơi khác chơi. Lam Phong lại cúp điện thoại lần nữa.
“Anh tuyệt tình như vậy sao?” Lâm Nhược Băng nhắn tin tới.
Lam Phong cũng không có nhắn lại, đứng bên đường chờ xe.
Năm phút sau, một chiếc Ferrari màu lửa đỏ xuất hiện trước mặt anh: “Lên xe!”
Nhìn thấy dáng người quyến rũ của Lâm Nhược Băng ở trên xe thì Lam Phong thở dài, sau đó lên xe: “Cô tới thật nhanh đó!”
“Đương nhiên rồi, lúc gọi điện cho anh là lúc tôi đang trên đường tới.” Lâm Nhược Băng khoe khoang nói.
Hơi dừng một lát, Lâm Nhược Băng nói tiếp: “Anh thật sự bị người khác coi là người phục vụ sao?”
Lam Phong khó chịu, nhảy luôn xuống xe.
“Này, tại sao lại không nói chuyện?”
Khi Lâm Nhược Băng quay đầu lại tìm Lam Phong để nói chuyện, thì đã thấy Lam Phong biến mất không thấy đâu nữa.
“Tên khốn kiếp này…”
Người phản ứng nhanh nhất lại là Kim Thái Chung đang đứng bên cạnh, vội vàng quỳ xuống trước mặt Lam Phong, dập đầu liên tục: “Anh Phong tha mạng, là do em có mắt không thấy Thái Sơn nên đắc tội anh Phong, xin anh Phong tha thứ…”
“Còn cái này là chút bồi thường nho nhỏ của em.”
Sau khi Kim Thái Chung dập đầu ba cái thì hắn lấy một tấm séc và một cái bút ra, vội vàng viết một chuỗi số rồi cung kính đặt lên mặt bàn.
Thấy thế, đám người chấn động, không thể tin được nhìn Lam Phong, sau đó lại nghĩ tới cảnh mình nhìn thấy khi vừa xông vào phòng.
Chẳng lẽ, anh Phong mà Lôi Báo nói chính là thằng nhãi này?
“Anh Phong, là do chúng tôi sai, xin lỗi anh, là do chúng tôi có mắt không tròng… Đây là chút đền bù, mong anh Phong nhận cho.”
Đám người liên tục dập đầu sau đó để lại tấm séc của mình lên bàn.
Kể cả bốn Thiên Vương của Tô Hải cũng chưa chắc có tư cách để Báo ca lấy lòng như vậy.
Mọi người đều ngơ ngác và hoảng sợ khi trước người thanh niên mà bị bọn họ xem là phục vụ này.
Rốt cục anh ta là ai? Mà có thể khiến Lôi Báo đối xử với hắn như vậy.
Ánh mắt của Lôi Báo đảo qua đám người đang câm như hến này, giọng nói lạnh lùng của hắn truyền ra: “Nếu ai dám nói những chuyện xảy ra trong hôm nay ra ngoài thì tao sẽ giết cả nhà kẻ đó, còn bây giờ, CÚT!”
Trong phòng riêng sang trọng, Lam Phong uống hết ly whisky sau đó quay đầu nhìn tới Lôi Báo, nói bằng giọng thờ ơ: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì cả. Chỉ muốn mời anh Phong uống rượu mà thôi, chỉ tại em quên mang theo đàn em tới nên mới có chuyện như vậy xảy ra.” Lôi Báo áy náy nói: “Anh Phong đừng để trong lòng.”
Nhưng sau đó Lôi Báo lại nói: “Anh Phong, nghe nói sắp tới anh định đối đầu với Hội Thanh Xà sao?”
“Chưa nói tới đối đầu, chỉ là phế đi vài người của bọn hắn mà thôi.” Lam Phong nhẹ nhàng nói: “Thế nào? Chú rất quan tâm chuyện này sao?”
Nghe được giọng nói hời hợt của Lam Phong thì Lôi Báo hơi giật mình, phải biết người bị Lam Phong phế bỏ chính là em trai ruột của Bạch Thanh, lão đại của Hội Thanh Xà i đó.
Lôi Báo cười gượng nói: “Em cũng lo lắng cho anh Phong, muốn giúp anh một tay mà thôi.”
“Đúng rồi, anh Phong, em vừa nhận được tin tức là người của Hội Thanh Xà muốn ra tay với anh.”
“Chỉ là một cái Hội Thanh Xà mà thôi, có thể làm nên chuyện gì?” Lam Phong cười một cách bình thản, một luồng khí vương giả tản ra.
Cảm nhận được khí thế của Lam Phong thì sắc mặt của Lôi Báo biến đổi, trong lòng cực kỳ kinh ngạc và sợ hãi, loại khí thế này chỉ có những người đã trải qua chiến trường và có địa vị cực cao mới có được, nhưng cũng không giống với những kẻ làm quan hoặc ông trùm của xã hội đen, mà giống như chúa tể của đất trời này vậy.
“Chú có muốn chiếm Hội Thanh Xà không?”
Lời nói này của Lam Phong làm con ngươi của Lôi Báo co rút lại, trong giây lát không biết nên trả lời như thế nào.
Lam Phong cứ yên lặng mà nhìn hắn, cũng không nói lời nào.
Một lát sau, Lôi Báo gật đầu, cắn răng nói: “Anh Phong, không dám giấu anh, Hắc Lang Hội chúng em luôn là đối thủ một mất một còn với Hội Thanh Xà, nếu nói là không muốn chiếm đoạt thì đó là nói dối.”
“Thực lực của Hội Hắc Lang mạnh hơn nhiều Hội Thanh Xà, không phải sao?” Lam Phong nói một cách chậm rãi.
“Thế nhưng phía sau Hội Thanh Xà lại có Hội Thanh Long - bang hội xếp thứ hai trong mười bang hội lớn nhất Tô Hải ủng hộ, cho nên…”
“Nếu như không có Hội Thanh Long thì Hội Thanh Xà đã bị em xâm chiếm từ lâu rồi.” Lôi Báo không cam lòng nói.
“Thì ra là thế.”
Lam Phong chợt hiểu, gật gật đầu nhưng cũng không có nói thêm cái gì khiến Lôi Báo có hơi thất vọng.
“Rượu cũng đã uống rồi nên tôi cũng phải đi… Cảm ơn vì bữa tiệc.”
Lam Phong chậm rãi đứng dậy.
“Anh Phong…”
Nhìn thấy Lam Phong muốn đi, Lôi Báo vội vàng gọi lại.
“Còn có chuyện gì à?” Lam Phong nhíu mày.
“Cũng không có việc gì lớn, chỉ là lần trước anh Phong phế bỏ hai cánh tay của Bạch Lang. Khi chúng em dẫn hắn tới bệnh viện để kiểm tra thì không có gì khác lạ, cho nên muốn hỏi anh Phong có thể…” Lôi Báo nói với vẻ lúng túng: “Việc kia đúng là Bạch Lang xử lý không tốt, em làm đàn anh của nó cũng có lỗi nên em cũng phải xin lỗi anh Phong, hi vọng anh Phong bỏ qua cho, đừng trách chúng em.”
Lam Phong rút một cây kim bạc từ vòng tay ra, đưa cho Lôi Báo: “Dùng cái kim này đâm nhẹ vào huyệt Kiên Tỉnh là được.”
Nói xong, Lam Phong xoay người rời khỏi.
“Anh Phong, anh còn đồ quên không cầm về.”
Nhìn thấy những tấm séc vẫn để trên bàn thì Lôi Báo vội vàng cầm chúng lên và đuổi theo.
“Số tiền này chú giúp anh cầm đi quyên tặng cho viện mồ côi hoặc là đi sửa một trường tiểu học nào đó đi.”
Lam Phong nói mà không thèm quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng của Lam Phong rời đi, lại nhìn một đống séc ở trong tay, Lôi Báo càng cảm thấy người đàn ông này sâu không lường được.
Khi ra khỏi nhà hàng Morse, Lam Phong nhìn đồng hồ, đã là chín giờ tối.
Lôi Báo mời anh bữa tối này tương đối thoải mái, rượu ngon thịt ngon đủ cả.
Đương nhiên ngoài miệng Lôi Báo chỉ nói muốn mời Lam Phong ăn cơm nhưng trên thực tế hắn có ba mục đích.
Thứ nhất, thăm dò xem Lam Phong có muốn diệt trừ Hội Thanh Xà hay không, còn cố ý để lộ người đứng sau Hội Thanh Xà để xem phản ứng của Lam Phong là gì, đáng tiếc Lam Phong lại không có phản ứng gì đặc biệt cả.
Thứ hai, hi vọng Lam Phong chữa khỏi hai tay cho Bạch Lang, điều này thì Lam Phong không từ chối.
Mục đích cuối cùng mới là tạo quan hệ với Lam Phong.
Mặc dù biểu hiện của Lôi Báo rất kính cẩn, nhưng mà còn lâu mới tới mức kính phục từ tận đáy lòng, càng không có ý muốn làm đàn em của Lam Phong, thậm chí còn có một vài kế vặt xen lẫn trong đó nữa.
Những điều này Lam Phong đều cảm nhận được, cũng thấy rõ, hơn nữa hắn cũng không muốn thu Lôi Báo làm đàn em.
Bởi vì hắn không cần.
Khi Lam Phong chuẩn bị đón taxi đi về khách sạn thì điện thoại lại vang lên.
Mở điện thoại ra xem thì thấy đó là Lâm Nhược Băng gọi tới, Lam Phong mỉm cười, nhận điện thoại.
Lam Phong còn chưa kịp mở miệng thì giọng nói của Lâm Nhược Băng truyền tới: “Lam Phong, anh đang ở đâu?”
“Nhà hàng Morse, có chuyện gì không?”
“Nhà hàng Morse? Không phải anh làm bảo tiêu bên đó đấy chứ?” Lâm Nhược Băng đùa giỡn: “Tôi không nghĩ bằng tiền lương của một nhân viên mà có thể ăn cơm ở đó.”
“Tôi được người khác mời ăn cơm không được sao?” Lam Phong buồn bực nói.
“Được người khác mời? Tôi sợ anh bị người khác coi là người phục vụ…” Lâm Nhược Băng vội vàng nói: “Quên nói cho anh biết, chị Hàn Yên nói rằng bộ quần áo anh mặc hôm nay rất giống với đồng phục nhân viên phục vụ của nhà hàng Morse đó, ha ha!”
“Khốn kiếp!”
Lam Phong trực tiếp cúp điện thoại, khó trách anh bị người khác coi như là người phục vụ, khó trách buổi sáng Tô Hàn Yên nói anh giống một nhân viên phục vụ.
Hai tên khốn kiếp.
Lam Phong cúi đầu nhìn quần áo của mình, nhíu mày: “Chẳng lẽ giống thật sao?”
Đây chính là mẫu thiết kế mới nhất năm nay của nhà thiết kế hàng đầu nước Mỹ Calvin Klein đó.
Thế nhưng chỉ một lát sau, Lâm Nhược Băng lại gọi tới: “Sao thế? Tức giận à? Chẳng lẽ thật sự bị xem như là người phục vụ?”
Lâm Nhược Băng đang xát muối trên miệng vết thương của Lam Phong.
“Đi nơi khác chơi. Lam Phong lại cúp điện thoại lần nữa.
“Anh tuyệt tình như vậy sao?” Lâm Nhược Băng nhắn tin tới.
Lam Phong cũng không có nhắn lại, đứng bên đường chờ xe.
Năm phút sau, một chiếc Ferrari màu lửa đỏ xuất hiện trước mặt anh: “Lên xe!”
Nhìn thấy dáng người quyến rũ của Lâm Nhược Băng ở trên xe thì Lam Phong thở dài, sau đó lên xe: “Cô tới thật nhanh đó!”
“Đương nhiên rồi, lúc gọi điện cho anh là lúc tôi đang trên đường tới.” Lâm Nhược Băng khoe khoang nói.
Hơi dừng một lát, Lâm Nhược Băng nói tiếp: “Anh thật sự bị người khác coi là người phục vụ sao?”
Lam Phong khó chịu, nhảy luôn xuống xe.
“Này, tại sao lại không nói chuyện?”
Khi Lâm Nhược Băng quay đầu lại tìm Lam Phong để nói chuyện, thì đã thấy Lam Phong biến mất không thấy đâu nữa.
“Tên khốn kiếp này…”
/35
|