Tuy rằng Du Thiên Linh biết chuyện là như thế nào, nhưng nàng vẫn là phải làm bộ vội vội vàng vàng tiến về phía Hướng phủ.
Mặc dù chức quan của Hướng Trạch không cao, nhưng rốt cuộc sau lưng còn có Hồng Nhạn Lâu chống lưng, tòa nhà to như vậy so với quan viên tứ phẩm còn muốn khí phái hơn, thật ra đây là lần đầu tiên Du Thiên Linh tới nơi này.
“Nơi này của ngươi không tồi , phong cảnh lịch sự tao nhã, đình viện rộng mở.”
Hướng Trạch rót trà cho nàng, nói: “Còn không phải là không thể so sánh với phủ Phò mã sao? Phủ đệ của công chúa điện hạ cũng nhanh chóng xây dựng xong, đến lúc đó ta lại càng không thể so sánh.”
Hướng Trạch không đề cập tới, Du Thiên Linh cũng quên mất mình còn một phủ công chúa đang trong quá trình xây dựng.
Bởi vì lúc ấy hôn sự của nàng được quyết định quá gấp, cha nàng ban thưởng phủ cho Phò mã, thứ nhất là để nâng cao tinh thần cho Thời Hoài Kim, thứ hai là Du Bá Thiên không muốn khuê nữ của mình phải sống trong một ngôi nhà đã qua tay, cho nên phủ công chúa phải mất rất nhiều thời gian mới xây dựng xong, phải tốn không ít công phu, vì thế hai người sống tạm trong phủ Phò mã .
“Đến khi nào dọn nhà ta sẽ mở tiệc chiêu đãi, cho ngươi mở rộng tầm mắt.”
Hướng Trạch nghe vậy vứt cho nàng một cái mị nhãn: “Tất nhiên ta sẽ đi, lần trước điện hạ đại hôn cũng không mời ta, ta nhớ rất kỹ đấy.”
Du Thiên Linh không quen nhìn hắn như vậy, trừng hắn một cái nói: “Được, được , Phong Linh thế nào rồi?”
Hướng Trạch nghe vậy chép chép miệng, đầy mặt ghét bỏ: “Ngu khó dằn nổi, căn bản là một quân cờ vô dụng.
Hắn còn tưởng rằng mình nghe theo mệnh lệnh của vị kia ở Hạ Quốc tới câu dẫn điện hạ, hắn hoàn toàn không biết mình bị người khác lợi dụng, càng không biết được người sau lưng ra lệnh cho hắn là ai.”
Đáp án này cũng nằm trong dự đoán của Du Thiên Linh: “Phong Linh vụng về đến cực điểm, căn bản không cần phí tâm tư đã lợi dụng được, muốn dùng hắn để châm ngòi mối quan hệ giữa ta và Phò mã, đương nhiên người phía sau sẽ không bởi vì hắn mà khiến mình bị bại lộ, tên Phong Linh này ngươi cứ tùy ý xử trí đi.”
Hướng Trạch lắc đầu thở dài nói: “Điện hạ thật vô tình, tốt xấu gì hắn cũng là người từng hầu hạ bên người ngài, nói đánh giết liền đánh giết.”
Du Thiên Linh phun nước bọt xuống đất nói: “Ngươi ít nói hươu nói vượn đi, loại mặt hàng này ngay cả chạm vào ta cũng cảm thấy ghê tởm? Là chính hắn rắp tâm hại người, không biết hối cải, tìm mọi cách châm ngòi mối quan hệ giữa ta và Phò mã, loại người lòng mang ý xấu này ta giữ hắn đến bây giờ đã là khoan dung rộng lượng.”
Hướng Trạch phối hợp nói: “Là điện hạ khoan dung rộng lượng, hải nạp bách xuyên (ý nói biển cả có thể dung nạp nước của hàng ngàn con sông).”
Du Thiên Linh không có tâm trạng nghe hắn nịnh hót, nói thẳng: “Rốt cuộc ngươi trói hắn tới bằng cách nào? Nói nhanh lên, ta không thể ở nơi này của ngươi quá lâu.”
Lúc này Hướng Trạch mới nói ra chân tướng.
Tuy rằng hắn chưa từng chính diện gặp mặt Phong Linh, nhưng đối với người này hắn cũng có một chút hiểu biết, biết người này có một thân hương vị giống hồ ly , hắn liền huấn luyện một con chó, cứ mỗi lần ngửi thấy mùi hương đó là nó sẽ nhảy bổ tới, vì thế mới dọa Phong Linh sợ hãi.
Từ ngày Phong Linh trở thành trai lơ của Du Thiên Linh, ở bên ngoài thập phần rêu rao, gặp được một hai quý nhân cũng không thèm để ở trong mắt, lại càng không thèm để ý một con chó không biết chạy ra từ nơi nào.
Vì thế khi bị giật mình hoảng sợ hắn lập tức gọi tôi tớ đến loạn côn đánh chết con chó kia, chờ chó bị đánh chết Hướng Trạch mới nhảy ra nói đó là con chó mà mình thích nhất, tức giận trói Hướng Trạch trở về.
“Điện hạ, kế này của ta có tốt không?”
Du Thiên Linh nghe vậy nhíu mày lắc đầu: “Bên ngoài vốn đã đồn thổi rằng ta phong lưu đa tình, lần này sẽ tiếp tục nói ta bạc tình bạc nghĩa, một người từng hầu hạ bên người ta thế nhưng lại không bằng một con chó.”
Hướng Trạch cười: “Không phải điện hạ muốn kết quả này sao? Một công chúa lại giống như bệnh dịch của cả thiên hạ, bạc tình bạc nghĩa, thô bạo, về sau bọn họ sẽ càng sợ ngài hơn.”
Thật ra Du Thiên Linh nghĩ rất thoáng: “Thôi, dù sao ta cũng không để bụng tới điều này.” Nàng đứng lên, “Ta trở về, ngươi có việc gì cứ phái người đưa mật hàm cho ta, mấy ngày này đừng đi lại.”
Hướng Trạch đứng dậy theo nàng, gật đầu nói rõ, tiện đà đi đến trước mặt nàng nhỏ giọng nói: “Điện hạ, ta còn có chuyện muốn báo cáo.”
Du Thiên Linh nói: “Đừng lề mề, nói.”
Hướng Trạch tiến gần đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói thầm: “Tai mắt của của ta cho biết, Lưu Tiếp đã bắt đầu xuống tay tìm kiếm nhi tử của Hà Nam vương tiền triều, xem ra ông ta thật sự muốn ‘ phản Du phục Ngô ’.”
Du Thiên Linh nghe vậy nhíu mày: “Ta đã sớm biết rằng ông ta sẽ không dễ dàng buông tay, người mà ông ta tìm được cuối cùng cũng chỉ là quân cờ, ngươi phái người ra ngoài, cần phải tìm được người trước Lưu Tiếp.”
Kỳ thật quân chủ của tiền triều không phải là chính thống, đáng lẽ người được kế vị chính là Hà Nam vương, nhưng quân chủ tiền triều tàn nhẫn độc ác, vì thế ông đã bị hại chết, nghe nói ông còn nhi tử đang lưu lạc dân gian, tìm được hắn, lúc ấy những triều thần ủng hộ Hà Nam vương đương nhiên sẽ thần phục Lưu Tiếp, thật đúng là một nước cờ hay.
Hướng Trạch vươn mấy đầu ngón tay ra trước mặt nàng, Du Thiên Linh thật muốn cho hắn một cái tát: “Đã biết, đến lúc đó sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi, thăng quan phát tài còn không phải là chuyện trước mắt!”
Lúc này Hướng Trạch mới vừa lòng thu tay lại, lại hỏi Du Thiên Linh : “Điện hạ tìm được người kia muốn xử trí như thế nào?”
Cái này sao……
Du Thiên Linh trầm tư một lát nói: “Cứ tìm được trước rồi nói, không thể tổn thương đến tính mạng của hắn.
Nếu hắn nguyện ý quy thuận, đương nhiên là chuyện tốt, nếu hắn không muốn …… Vậy sẽ xử trí theo cách khác.”
Hướng Trạch gật đầu: “Ta hiểu được.
Điện hạ có muốn gặp mặt Phong Linh không? Mới vừa rồi hắn còn gào khóc muốn gặp điện hạ ngài đấy, hắn nói rằng điện hạ ngài sủng ái hắn, giữa hai người từng có vui buồn lẫn lộn, quần thần đều sợ hãi hắn ~”
Du Thiên Linh nhíu mày nói: “Bớt ba hoa đi! Ta gặp hắn làm gì? Đi đây.” Dứt lời sải bước rời đi, thật sự không một chút do dự.
Hướng Trạch dựa vào cánh cửa, nhìn theo bóng dáng nàng chép chép miệng: “Nữ nhân vô tình.”
*
Thời điểm Du Thiên Linh trở lại phủ Phò mã , Thời Hoài Kim và quản gia đang chờ nàng ở sảnh ngoài, Du Thiên Linh thấy Thời Hoài Kim còn chưa đi nghỉ ngơi thì tức giận: “Sao bây giờ huynh vẫn còn chờ ở đây? Bệnh nặng thêm thì làm sao bây giờ!” Dứt lời nàng lại mắng quản gia một câu, “Ngươi đứng bên cạnh làm gì? Ngươi chăm sóc Phò mã như thế này sao!”
Quản gia liên tục nói không phải, Thời Hoài Kim ngăn lại nói: “Điện hạ, là ta tự chủ trương muốn ở chỗ này chờ điện hạ trở về, không phải lỗi của quản gia, nói như thế nào thì Phong Linh cũng là huynh đệ nhà mình, lòng ta lo lắng cho hắn.” Dứt lời hắn đưa mắt nhìn một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Phong Linh, liền hỏi nàng: “Phong Linh đâu?”
Du Thiên Linh nghe vậy thập phần không kiên nhẫn, nói: “Về sau không cần nhắc tới hắn! Đúng là đồ ngu xuẩn, suốt ngày lấy uy danh của ta ra bên ngoài làm xằng làm bậy, hắn cho rằng ai hắn cũng có thể trêu chọc sao? Ta thấy loại cẩu nô tài không hiểu chuyện này cũng không cần đã trở lại.” Dứt lời kéo Thời Hoài Kim nói, “Một đám đều không nghe lời, nhanh chóng cùng ta trở lại chủ viện nghỉ ngơi đi.
Nhìn bộ dáng ốm yếu của huynh này, hậu viện bé tí tẹo này mà huynh cũng không quản được, còn bắt ta phải nhọc lòng, lúc này mới chỉ có một tên Phong Linh, về sau nhiều người thì huynh phải làm sao bây giờ?”
Thời Hoài Kim nghe vậy gục đầu xuống, bộ dáng thập phần ủy khuất.
Lúc này quản gia tiến lên khuyên bảo: “Điện hạ, ngài không nên trách Phò mã, là lão nô vô năng không thể phân ưu giúp Phò mã.”
Du Thiên Linh nghe vậy hừ lạnh một tiếng: “Các ngươi đúng là chủ tớ tình thâm! Lăn đi chuẩn bị cơm, từ lúc ta trở về cũng chưa được một miếng cơm nóng nào đâu, ngươi làm quản gia như vậy sao? Muốn bị cách chức?!”
Quản gia nghe vậy vội vàng cáo tội đi xuống sắp xếp.
Du Thiên Linh nổi giận đùng đùng mang theo Thời Hoài Kim về phòng, vừa đóng cửa lại, nàng liền hướng về phía Thời Hoài Kim cả giận nói: “Huynh quan tâm đến tên cẩu nô tài kia làm cái gì? Sức khỏe mình thế nào, trong lòng huynh không phải rõ ràng nhất sao? Còn có tâm tư đi nhọc lòng loại chuyện lông gà vỏ tỏi này, đang bệnh còn muốn xuất môn, huynh cũng thật giỏi nha!”
Hiện nay Thời Hoài Kim đã không còn sợ Du Thiên Linh, hắn không để ý tới chỉ trích của nàng, ngẩng đầu hỏi nàng nói: “Điện hạ giao Phong Linh cho vị Hướng đại nhân kia xử trí sao?”
Du Thiên Linh vừa nghe thấy câu này liền có chút nghẹn lời, dù sao cũng do nàng chưa kịp bàn bạc với hắn đã cho Hướng Trạch tiếp nhận chuyện mà hắn đang quản.
Nhìn hắn xem , lại gọi nàng là điện hạ, đây là tức giận rồi, thật đúng là nam nhân túi khí!
Thời Hoài Kim thấy nàng không đáp, lại tiếp tục chất vấn nàng nói: “Điện hạ không tin tưởng ta sao? Hay là ta làm việc không hợp tâm ý điện hạ?”
Du Thiên Linh đối diện với gương mặt bướng bỉnh của hắn, thở dài, kéo hắn ngồi xuống: “Nhìn huynh xem, trong mắt càng ngày càng không có ta, hôm nay còn dám chất vấn ta.”
Thời Hoài Kim nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng: “ Không phải ta chất vấn, ta chỉ muốn biết ta làm điện hạ không hài lòng chỗ nào, khiến cho điện hạ phải giao việc này cho người khác.”
Hiện tại Du Thiên Linh thực sự không biết phải làm sao với Thời Hoài Kim, không thể tức giận, không thể mắng, vạn nhất vừa mắng hắn một câu, hắn không hài lòng khiến bệnh lại nặng thêm, cuối cùng người sốt ruột hơn vẫn là nàng.
Nàng nắm lấy tay hắn, tâm bình khí hòa nói: “Huynh hiểu lầm rồi, ta đây là vì muốn tốt cho huynh, đau lòng huynh đấy.”
Tính tình Thời Hoài Kim còn rất lớn, rút tay mình về hỏi nàng: “Không biết ý tứ điện hạ là gì, thỉnh điện hạ giải đáp.”
Du Thiên Linh cảm giác tính tình thô bạo của mình đang bị hắn mài giũa dần dần, nàng không những không tức giận, còn kéo hắn qua ôm lấy hôn một cái: “Chúng ta nói chuyện thật tốt được không? Điện hạ tới điện hạ lui, thật xa lạ.”
Hình như Thời Hoài Kim được nàng dỗ dành, tâm trạng tốt hơn một chút, ngữ khí cũng thả nhẹ hơn: “Vậy nàng nói đi, rốt cuộc là vì sao?”
Du Thiên Linh thở dài, nhìn hắn vẫn còn một chút giận dỗi, cảm thấy mình thật sự không biết lấy lòng.
/100
|