Người đầu tiên bên cạnh Du Thiên Linh mà Thời Hoài Kim tiếp xúc chính là vị Hướng đại nhân này, khi đó đã từng gặp mặt một lần bên trong quân doanh, sau này không cũng không gặp lại nữa, Du Thiên Linh cũng không nhắc tới người này trước mặt hắn, tại sao đột nhiên hắn ta lại áp giải Phong Linh đi rồi?
Hắn hỏi quản gia: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao không duyên không cớ hắn ta lại mang Phong Linh đi?”
Quản gia có chút nôn nóng nói: “Cụ thể thế nào lão nô cũng không biết, chỉ biết hình như Phong công tử đánh chết con chó mà Hướng đại nhân thích nhất, Hướng đại nhân nhất thời tức giận mới bắt Phong công tử đi xử trí.”
Con chó yêu thích nhất?Đối với con người Hướng Trạch Thời Hoài Kim không quá hiểu biết, nhưng nếu là người bên cạnh Du Thiên Linh, khẳng định không phải loại người không có lý trí, trong việc này sợ rằng còn điều gì đó không ổn.
Quản gia thấy Thời Hoài Kim không dao động, ông ta tiến lên khuyên nhủ: “Phò mã gia, Phong công tử tốt xấu gì cũng là người bên cạnh công chúa, hiện tại công chúa không ở trong phủ, ngài cần phải cứu hắn ra ngoài! Vị Hướng đại nhân kia từng là nô tịch, trà trộn trên giang hồ rất nhiều năm, tác phong hành sự không phải là người đàng hoàng.
Hắn…… Hắn tuy rằng do một tay công chúa điện hạ đề bạt, nhưng đối với phong công tử sợ rằng sẽ không có thiện ý, nói không chừng chỉ cần chậm trễ một chút, người cũng không còn……”
Lời này thực sự mịt mờ, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: Hướng Trạch cũng là người có mối quan hệ thân mật với Du Thiên Linh, gặp phải Phong Linh đương nhiên là “Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt”, nói không chừng Hướng Trạch sẽ mượn cơ hội này mà trừ khử Phong Linh.
Thời Hoài Kim còn chưa kịp nói lời nào, Chung Lâm bên cạnh đã phản đối: “Thì sao? Hiện nay Phò mã đang bệnh, ngươi còn muốn hắn ra ngoài đòi người trở về, rốt cuộc là Phò mã quan trọng, hay là tên Phong công tử kia quan trọng!”
Quản gia nhất thời nghẹn lời, ông nhìn thần sắc có chút lạnh nhạt của Thời Hoài Kim, vẫn kiên trì nói: “Phò mã gia, ngài cần phải suy nghĩ kỹ, dù sao Phong công tử cũng là người trong phủ Phò mã chúng ta, công chúa điện hạ đối xử với hắn rất là ưu ái, cũng không thể thấy chết mà không cứu đi?”
Chung Lâm nhanh chóng trở thành người phát ngôn của Thời Hoài Kim, hắn lại đứng ra nói: “Vậy thì có quan hệ gì với Phò mã? Là hắn chọc giận người ta trước, lại muốn Phò mã thay hắn đi thu thập cục diện rối rắm, vạn nhất Phò mã nửa đường phát bệnh, trách nhiệm này ai tới gánh?”
Không biết có phải quản gia thật sự bị thuyết phục hay không, nửa ngày sau ông ta mới hành lễ nói: “Vị công tử này nói có lý, là lão nô suy nghĩ không chu toàn, thỉnh Phò mã khoan thứ, lão nô này sẽ suy nghĩ biện pháp khác, không dám quấy rầy Phò mã dưỡng bệnh.”
Bộ dáng Thời Hoài Kim có chút mệt mỏi, phất tay cho ông ta lui ra ngoài.
Đám người đi rồi, Chung Lâm tiến đến bên người Thời Hoài Kim hỏi: “Tên quản gia này cũng thật là, biết rõ huynh đang bệnh, lại còn tới quấy rầy huynh, tại sao ông ta không đến quân doanh tìm Du Thiên Linh! Không phải ông ta cũng biết tên Hướng Trạch kia là người của Du Thiên Linh sao! Huynh là Phò mã, nhưng chắc gì Hướng Trạch kia đã cho huynh mặt mũi? Nói không chừng còn phải mất mặt mà trở về!”
Thời Hoài Kim khẽ cau mày, nói: “Huynh nói rất đúng, loại đạo lý dễ hiểu này, ngay cả huynh còn rõ ràng, nhưng tại sao ông ta lại không hiểu?”
Chung Lâm nghe xong còn gật đầu, gật được một nửa thì phát giác ra không đúng : “Hoài Kim, cái gì gọi là ngay cả ta còn rõ ràng? Huynh đang khen ngợi ta, hay đang châm chọc ta đấy?”
Thời Hoài Kim không để ý tới câu hỏi này của hắn, tiếp tục nói: “Mặc dù bên ngoài đồn thổi rằng Hướng Trạch và Thiên Linh có chút quan hệ ái muội, nhưng khi Hướng Trạch vào triều nhậm chức, bên ngoài lại truyền là hắn được Lễ Bộ Ôn đại nhân tiến cử, cũng không có quan hệ gì với Thiên Linh, tại sao một quản gia như ông ta lại biết nội tình trong đó?”
Chung Lâm vừa nghe lời này cũng cảm thấy hợp lý: “Huynh nói rất đúng , quản gia trong phủ huynh có vấn đề .”
“Đâu chỉ có vấn đề, mà là vấn đề lớn.” Thời Hoài Kim phân tích nói, “Vừa rồi trong mấy câu ông ta nói, có những câu chỉ ra chỗ lợi hại, ông ta nói tên Hướng Trạch kia không phải người dễ đối phó, lại có quan hệ ‘ tình địch ’ với Phong Linh , đi chậm một bước chỉ sợ Phong Linh dữ nhiều lành ít.
Nếu ta là Phò mã hay ghen tị, nghe thấy vậy đương nhiên sẽ vui mừng.
Hai tên Phong Linh và Hướng Trạch cũng là ‘ tình địch ’ của ta, bọn họ chó cắn chó, lưỡng bại câu thương, người được lợi nhiều nhất chính là ta.”
Chung Lâm nghe xong phân tích của hắn thì liên tục gật đầu: “Cho nên ta mới nói, huynh không đi là đúng rồi.”
Thời Hoài Kim lại lắc đầu: “Không, ta nên đi.
Ta không biết là một chuyện, hiện nay quản gia báo việc này cho ta, ta lại khoanh tay đứng nhìn, đó lại là một chuyện khác.
Nếu Phong Linh thật sự xảy ra chuyện, sau khi Thiên Linh trở về hỏi đến, quản gia sẽ nói ra chuyện ta khoanh tay đứng nhìn, đến lúc đó quan hệ giữa ta và Thiên Linh chẳng phải sẽ có mâu thuẫn hay sao?”
Chung Lâm nghe vậy thì nhíu mày: “Không thể nào…… tên Phong Linh kia tự mình tìm tai hoạ, còn có thể kéo huynh xuống nước? Vậy Du Thiên Linh cũng không khỏi quá mức không biết phân biệt thị phi.”
Thời Hoài Kim trầm tư một lát, nói với Chung Lâm: “Chung Lâm, huynh đi về trước đi, ta biết nên làm cái gì bây giờ.”
Chung Lâm có chút lo lắng : “Không phải huynh muốn đi đấy chứ? Hiện tại cơ thể của huynh không nên hoạt động, nếu thật sự muốn đi, ta sẽ đi cùng huynh?”
Ánh mắt Thời Hoài Kim kiên định nói: “Không, hiện tại huynh nên rời đi, ta đã có đối sách, bệnh của ta huynh không phải lo lắng, ta tự có chừng mực.”
Chung Lâm vẫn luôn cảm thấy Thời Hoài Kim thực thông tuệ, thấy hắn chắc chắn như thế thì vẫn tin tưởng hắn, dặn dò nói: “Vậy huynh cẩn thận một chút, có chuyện gì lập tức cho người đi tìm ta! Ta ở Quốc công phủ , chỗ nào cũng không đi.”
Thời Hoài Kim gật đầu: “Được, ta tiễn huynh ra ngoài, vừa lúc đi tìm quản gia.”
Hai người đi về phía trước viện, đi được một nửa đường thì gặp Phong Nhan, hắn nói nhỏ vài câu bên tai Thời Hoài Kim.
Thời Hoài Kim nghe vậy ánh mắt sâu xa, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên, ta đoán không sai.”
Chung Lâm hỏi hắn làm sao vậy?
Thời Hoài Kim thấp giọng nói: “Quản gia phái người đi tìm Thiên Linh, nhưng mệnh lệnh của ông ta chính là, người phái đi không cần tìm được Thiên Linh, hoặc tìm thấy càng muộn càng tốt.”
Chung Lâm nghi hoặc nói: “Đây là chuyện gì?”
Còn có thể là chuyện gì? Quản gia muốn Phong Linh xảy ra chuyện, khiến quan hệ giữa hắn và Du Thiên Linh xảy ra khúc mắc.
Chỉ cần tin tức Phong Linh xảy ra chuyện truyền đến, quản gia nhất định sẽ tới trước mặt Du Thiên Linh nói: Ông ta đến cầu xin Phò mã đi cứu người nhưng Phò mã lại bất động, đi tìm nàng lại tìm không thấy, khiến Phong Linh xảy ra chuyện.
Sau đó dựa theo logic bình thường, Du Thiên Linh đau lòng vì mất trai lơ sẽ tìm hắn tính sổ, trách hắn khoanh tay đứng nhìn, dụng tâm hiểm ác, một lòng ngóng trông Phong Linh chết sớm.
Nhưng quan hệ giữa hắn và Thiên Linh lại không đơn giản như quản gia tưởng tượng, Phong Linh cũng không quan trọng như vậy.
Thời Hoài Kim nói với Chung Lâm: “Chung Lâm, huynh nhanh chóng trở về đi thôi, ta giải quyết việc này trước, ngày khác sẽ nói chuyện với huynh.”
Chung Lâm đối với Thời Hoài Kim là nói gì nghe nấy, hắn nghe thấy vậy thì nhanh chóng rời bước, sợ mình làm chậm trễ đại sự của Thời Hoài Kim.
Thời Hoài Kim tạm biệt Chung Lâm, xoay người đi tìm quản gia: “Quản gia chuẩn bị xe cho ta, ta muốn đến chỗ Hướng đại nhân.”
Quản gia nghe vậy có chút kinh ngạc, nhưng ông ta cũng lập tức đi phân phó người chuẩn bị xe, lại hỏi Thời Hoài Kim : “Thân mình Phò mã gia vẫn ổn chứ? Kỳ thật mới vừa rồi vị công tử kia nói đúng, chuyện gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của ngài.”
Thời Hoài Kim nghe vậy xoay người lại, cười nói: “Ta vừa mới cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của quản gia, lúc này mới giác ngộ ra ý tốt của ngươi.
Nếu Phong công tử thật sự xảy ra chuyện, mà ta lại khoanh tay đứng nhìn, ta sẽ khó tránh khỏi việc bị công chúa trách tội , tình cảm giữa phu thê bởi vì vậy mà sinh ra khúc mắc thì thật sự không đáng , nhưng nếu ta đi cứu Phong công tử, công chúa nhất định sẽ cảm thấy ta khoan dung rộng lượng, quan hệ giữa phu thê lại càng hòa thuận hơn.
Ta còn phải đa tạ quản gia đã chỉ điểm.”
Quản gia nghe vậy thần sắc cứng lại, nhưng dù sao ông ta cũng là người nhanh nhậy, ông ta mau chóng phản ứng lại, vội nói: “Phò mã gia đa tạ chính là muốn giết lão nô sao, làm nô tài suy nghĩ vì chủ tử là chuyện đương nhiên! Kỳ thật người không đi cũng không sao, nô tài sẽ nói với công chúa điện hạ rằng ngài không biết việc này, là đám nô tài chúng ta thấy thân mình ngài không tốt, không dám đi quấy rầy ngài , công chúa cũng sẽ không trách ngài.”
Thời Hoài Kim vẫn giữ bộ dáng thực cảm kích, móc từ trong lòng ra một khối ngọc bội, kéo bàn tay quản gia ra đặt vào trong lòng bàn tay của ông ta: “Quản gia suy nghĩ chu đáo, lòng ta rất cảm kích, về sau vẫn cần quản gia tiếp tục lo lắng.”
Quản gia nhìn khối ngọc bội kia, đúng là mặt hàng tốt nhất, đáng giá không ít bạc, ông ta thoái thác vài câu: “Không dám không dám, đây đều là việc lão nô nên làm.”
Thời Hoài Kim lại nhất quyết đưa cho ông ta: “Ta là người thưởng phạt phân minh, đây là phần thưởng ngươi nên được.”
Lúc này quản gia mới nhận lấy ngọc bội, bên ngoài đã chuẩn bị tốt xe ngựa: “Phò mã gia, xin mời, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, không biết Phò mã gia có muốn dẫn theo thái y hay không.”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Không có việc gì, sức khỏe của ta đã tốt hơn rồi, không ngại.”
Quản gia đi đến bên cạnh hắn đỡ hắn lên xe ngựa, Thời Hoài Kim vừa muốn đi vào trong xe ngựa, Du Thiên Linh đã trở lại, gọi hắn : “Bệnh của huynh còn chưa tốt đâu, huynh muốn đi đâu ?”
“Công chúa điện hạ đã trở lại.” Quản gia lại đỡ Thời Hoài Kim xuống dưới, vội bẩm báo với Du Thiên Linh “Công chúa ,ngài trở về thật đúng lúc, hôm nay Phong công tử lên phố không biết tại sao lại chọc giận Lại Bộ Hướng đại nhân, bị Hướng đại nhân không nói lý do bắt đi rồi, Phò mã nghe thấy việc này sợ Phong công tử chịu ủy khuất, vội vàng đến phủ Hướng đại nhân đòi người !”
Du Thiên Linh vừa nghe liền rõ ràng, đây là Hướng Trạch bắt đầu động thủ, tại sao Thời Hoài Kim ốm yếu còn phải đi cứu tên Phong Linh kia? Không phải quá nhảm nhí sao!
Nàng nhướng mày nói: “Lại có việc này sao! Hướng Trạch thật biết làm càn, ngay cả người của ta hắn cũng dám động, ngày thường ta đã quá khách khí với hắn!” sau đó nàng lại quay sang nói với Thời Hoài Kim , “Huynh đang ốm đau bệnh tật quản việc này làm gì? Mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi đi, ta đi xem.”
Du Thiên Linh nói như vậy, đương nhiên Thời Hoài Kim không kiên trì nữa, hắn lui lại mấy bước nói: “Điện hạ mau đi đi, việc này đã qua một hồi lâu, sợ rằng Phong công tử ở bên kia sẽ bị ủy khuất.”
Du Thiên Linh nói đã biết, nàng quay sang nói với quản gia: “Chăm sóc tốt cho Phò mã! Không được để huynh ấy ra ngoài dính gió lạnh!” Dứt lời nàng xoay người lên ngựa nhanh chóng rời đi.
Quản gia cung kính nói với Thời Hoài Kim : “Lúc này Phò mã có thể yên tâm, công chúa điện hạ vẫn rất săn sóc ngài.”
Thần sắc Thời Hoài Kim nhàn nhạt, nói: “Rốt cuộc nếu ta bị bệnh chết, nàng sẽ không tìm được một Phò mã biết nghe lời như thế.”
Quản gia liếc mắt nhìn lén hắn một cái, dìu hắn vào phủ: “Phi phi phi, Phò mã đừng nói như vậy, không cát tường, ngài phải dưỡng tốt thân mình, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt, ngài vĩnh viễn là chủ tử lớn nhất trong phủ Phò mã.”
Thời Hoài Kim nghe vậy cười nói: “Quản gia thật đúng là người tri kỷ.”
/100
|