Đừng nhìn Du Thiên Linh mắng Thời Hoài Kim hợp tình hợp lý như vậy, kỳ thật thời điểm nàng đứng bên ngoài nghe hắn nói cũng tự mắng chính mình không phải người.
Người khác không coi nam nhân nhà nàng ra cái gì, nhưng chính nàng lại biến nam nhân nhà nàng thành bộ dáng đáng thương như vậy, trong lòng nàng cũng không chịu nổi.
Trong chuyện tình cảm nàng xác thật không phải người thận trọng săn sóc người khác, nhưng không nghĩ tới vì nàng nhất thời do dự đã dẫn tới sự hiểu lầm của Thời Hoài Kim , tuy nhiên chính việc này cũng khiến nàng hiểu suy nghĩ trong lòng nam nhân nhà mình, cũng coi như không uổng phí.
Vốn dĩ đêm nay nàng định đi đến chỗ Phong Linh chắp vá một đêm, nhưng tình cảnh hiện nay, không tránh khỏi việc thân thiết gia tăng tình cảm cùng nam nhân nhà mình , hai người lăn lộn đến quá nửa đêm mới dừng lại.
Hôm sau Du Thiên Linh rời giường chậm hơn thời gian dùng một chén trà nhỏ so với ngày thường, lại nhìn Thời Hoài Kim đang ngủ say bên cạnh, nàng bò lên người hắn, chơi xấu cọ cọ, lại nhéo mũi hắn: “Đồ lười, tỉnh, nếu không tỉnh sẽ không kịp lâm triều!”
Thời Hoài Kim mơ mơ màng màng mở mắt ra, sắc mặt có chút ửng hồng mất tự nhiên, hắn trầm ngâm một tiếng hỏi: “Đến giờ rồi sao?”
Bộ dáng mơ mơ màng màng này của hắn còn rất đáng yêu, Du Thiên Linh nhéo mặt hắn, trêu đùa nói: “Đương nhiên rồi, không phải ngày thường huynh rất đúng giờ sao, hôm nay lại bắt đầu ngủ nướng rồi, có phải hôm qua mệt mỏi hay không?” Dứt lời nàng mỉm cười xấu xa.
Thời Hoài Kim chống thân thể, động tác thong thả lại có chút miễn cưỡng, hắn hơi chau mày, đỡ trán, rên rỉ một tiếng.
Lúc này Du Thiên Linh mới nhìn ra hắn không thích hợp, đẩy bàn tay hắn ở trên trán ra rồi đặt bàn tay của mình vào , nàng hỏi: “Bị bệnh? Sao lại nóng như vậy?”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Không biết, chỉ là cảm thấy cả người cực kỳ mệt mỏi.”
Thần sắc Du Thiên Linh lập tức ngưng trọng , nàng lưu loát đứng dậy mặc xiêm y, ấn hắn nằm trở lại giường: “Huynh nằm xuống trước, đừng để bị lạnh, ta đi gọi thái y.”
Thời Hoài Kim kiên trì muốn đứng lên: “Hẳn là không có việc gì đâu, chắc là tối hôm qua dúng quá nhiều sức lực.”
Du Thiên Linh thấy hắn không nghe lời, buồn bực nói: “Mau nằm xuống! Nếu ta trở lại nhìn thấy huynh đứng lên, xem ta có thu thập huynh không!” Dứt lời nàng xoay người nhanh chóng đi ra ngoài.
Thời Hoài Kim lùi về trong ổ chăn, giơ tay sờ cái trán đang nóng lên của mình, thở dài.
Trong lòng Du Thiên Linh lo lắng cho Thời Hoài Kim, phân phó cung nữ bên ngoài đi tìm thái y xong, nàng lại quay trở về, ngồi xuống mép giường, sờ trán Thời Hoài Kim nói: “Chỗ nào không thoải mái ?”
Thời Hoài Kim mở to mắt, thoạt nhìn mỏi mệt đáng thương, hắn lắc đầu: “Không có chỗ nào không thoải mái, ta vẫn luôn như vậy, đợi một lát thì tốt rồi, nàng không cần lo lắng.”
Mấy ngày gần đây Thời Hoài Kim không hề bị bệnh , thể lực rõ ràng tốt hơn trước không ít, Du Thiên Linh đã nhanh chóng quên mất chuyện thân mình Thời Hoài Kim không tốt.
Hiện nay nhìn bộ dáng hắn ốm yếu vô lực như vậy, nàng không khỏi oán trách chính mình, nói trắng ra , bệnh của hắn đều do nàng nháo ra , nếu không phải nàng mải miết bận tâm tới Dung Tranh, hắn sẽ không tự coi nhẹ mình như vậy.
Du Thiên Linh cầm bàn tay hắn lộ ở bên ngoài, bàn tay trắng nõn thon dài, tinh tế như chính con người của hắn, nhưng người như hắn lại cố tình bởi vì nàng mà tự ti không thôi, cảm thấy mình không có tác dụng gì, thật là ngốc.
“Nhìn thân mình quý giá này của huynh , về sau ta cũng không thể chọc huynh tức giận, vừa tức giận, huynh liền bị bệnh.”
Thời Hoài Kim nghe xong vội lắc đầu: “Không phải nàng sai, đều do thân mình ta quá yếu, hôm qua ta và Trọng Khanh ngồi trong đình hóng gió hồi lâu, có thể bởi vì nguyên nhân này nên ta mới cảm lạnh, thật sự không liên quan đến nàng.”
Nhìn hắn xem, luôn hiểu chuyện như vậy, nàng muốn hắn tùy hứng một chút, hắn lại luôn săn sóc người khác.
Du Thiên Linh thở dài, nắm tay hắn xoa bóp.
Thời Hoài Kim thấy nàng không có ý tứ rời đi, nói: “Nàng vào triều sớm đi, lát nữa thái y tới rồi, ta không có chuyện gì, đừng làm chậm trễ chính sự.”
Du Thiên Linh liếc hắn một cái: “Cái gì gọi là chính sự ? Lúc này huynh mới là chính sự, chẳng lẽ huynh thật sự ngóng trông ta trở thành góa phụ sao?”
Thời Hoài Kim nghe vậy cười, lắc đầu nói: “Làm sao có thể, vì không để nàng tái giá, nói gì ta cũng muốn chống đỡ thân thể này sống đến bảy tám chục tuổi.”
Du Thiên Linh vui vẻ nói: “Đúng rồi, ta là tức phụ tốt như vậy, sao có thể không duyên không cớ tiện nghi cho mấy dã nam nhân ở bên ngoài được?”
Thời Hoài Kim gật đầu nói: “Đúng là không thể.”
Hai người đang thích thú, bên ngoài thái y vội vã chạy đến, tóc cũng chưa chải, quần áo cũng lộn xộn, không biết còn tưởng rằng lão điên từ đâu chui ra.
“Thỉnh điện hạ thứ tội, lão thần vội vã tới đây xem bệnh cho Phò mã, nên chưa kịp sửa sang tốt y quan.”
Du Thiên Linh đứng dậy , xua tay nói: “Không có việc gì không có việc gì, ngươi thế này là đúng rồi, trời đất bao la xem bệnh cho Phò mã mới là đại sự, mau tới đây nhìn xem Phò mã thế nào.”
Thái y vội đi tới, trước tiên xem xét khí sắc của Thời Hoài Kim một lần, lại lấy gối ra bắt mạch, khám một hồi lâu sau ông mới nói: “Phò mã đây là tâm mạch không thoải mái, khiến cho huyết hư thể nhược.”
Sau đó ông nói một đống dấu hiệu bệnh lý, Du Thiên Linh nghe không hiểu, nhưng ý tứ đại khái chính là: Gần đây tâm trạng Thời Hoài Kim có một sự dao động lớn, khiến cho tì vị rối loạn, huyết ứ không thoải mái, thân thể dễ dàng bị bệnh.
Nói tóm lại vẫn là nàng sai.
Du Thiên Linh nhíu mày, oán trách hắn nói: “Huynh nhìn huynh xem, nhàn rỗi không có việc gì lại đi suy nghĩ nhiều, tâm tư nặng như vậy, bây giờ bị bệnh rồi?”
Thời Hoài Kim rũ mặt mày, ngoan ngoãn nói: “Là ta sai rồi.”
Nếu Du Thiên Linh tiếp tục trách liền có vẻ quá không phúc hậu: “Được rồi được rồi, là ta sai, đều do ta.” Dứt lời nàng nhìn về phía thái y, “Bệnh của phò mã khi nào có thể tốt lên?”
Thái y trầm ngâm một tiếng nói: “Cái này…… còn phải xem chính bản thân Phò mã, nếu công chúa rảnh rỗi, thời điểm thời tiết ấm áp có thể cùng Phò mã giải sầu, cho Phò mã xem những đồ vật giúp tâm tình vui vẻ, uống thuốc đúng hạn, chớ nên để cảm lạnh, chắc chắn sẽ nhanh chóng tốt lên.”
Du Thiên Linh suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Được rồi, ta đã biết, ngươi mau chóng kê đơn thuốc đi.”
Thái y khom người rời đi, Du Thiên Linh ngồi trở lại mép giường, thả bàn tay Thời Hoài Kim vào trong ổ chăn: “Về sau thật sự không thể trêu chọc huynh, vừa chọc huynh, ta liền có nguy cơ bị tang phu”
Thời Hoài Kim lắc đầu nói: “Không nghiêm trọng như vậy, là thái y nói quá lời, trước kia mỗi lần bị bệnh ta đều khó chịu hơn bây giờ rất nhiều, chút bệnh nhỏ này cũng không đáng để lo lắng.”
Hắn nói như vậy, không phải khiến Du Thiên Linh càng đau lòng hơn sao? Ngẫm lại ngày tháng nghẹn khuất trước kia của Phò mã nhà nàng, nàng lại càng oán trách chính mình.
Nàng là chỗ dựa cho hắn, sao nàng có thể khiến hắn khổ sở chứ?
Du Thiên Linh thả nhẹ thanh âm, hỏi hắn : “Đói bụng chưa? Muốn ăn chút gì không?”
Thời Hoài Kim khuyên nàng nói: “Nàng vào triều sớm đi, ta thật sự không có việc gì, còn có hạ nhân hầu hạ mà.”
Du Thiên Linh vừa nghe thế liền trừng mắt nói: “Đi cái gì , huynh như vậy ta làm gì có tâm tình đi đâu.
Còn nữa nếu không phải ngày nào huynh cũng thúc giục, huynh cho rằng ta thích đi lâm triều sao? Mỗi sáng sớm đều phải nghe những triều thần đó ríu rít, lỗ tai ta cũng sắp điếc rồi !” Nói xong, nàng đứng lên, nói: “Huynh bị bệnh, ăn chút đồ ăn thanh đạm đi, ta đi nấu chén cháo trắng cho huynh.”
Lúc này Thời Hoài Kim không khuyên nàng nữa, nghe lời nói: “Được, vậy ta ngủ trước một lát.”
Du Thiên Linh ừ một tiếng, lại dịch góc chăn cho hắn: “Ngủ đi, nấu xong ta sẽ gọi huynh.”
Thời Hoài Kim gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Du Thiên Linh đứng ở mép giường nhìn hắn trong chốc lát, nàng xoay người đi về phía phòng bếp , nàng nói muốn nấu cháo, thật sự là muốn tự nấu.
Mặc dù nàng được hầu hạ từ nhỏ tới lớn, nhưng nàng lại thích đi ra ngoài , khó tránh khỏi sẽ có thời điểm tự mình phải rửa tay nấu cơm, trù nghệ của nàng không tốt, nhưng nấu một bát cháo vẫn có thể chấp nhận được.
Nàng sợ cháo trắng không vị, ăn vào hương vị sẽ không ngon, vì thế nàng thả thêm chút thịt heo vào, lại bỏ thêm chút muối, nếm thử còn rất vừa miệng.
Du Thiên Linh bê cháo về phòng, Thời Hoài Kim còn đang ngủ, nét ửng hồng trên mặt khiến hắn trông yếu ớt lại tuyệt sắc, trái tim Du Thiên Linh càng trở nên mềm mại.
Nàng đánh thức Thời Hoài Kim dậy, nói: “Ăn cháo, ta đút cho huynh?”
Thời Hoài Kim mơ mơ màng màng ngồi dậy, xiêm y còn chưa mặc, thân mình trắng nõn liền lộ ra .
Đôi mắt Du Thiên Linh lóe lên, lẩm bẩm nói: “Ốm đau bệnh tật còn câu dẫn người!”
Thời Hoài Kim vừa nghe vật liền tỉnh táo, vội vàng mặc xiêm y, duỗi tay tiếp nhận bát cháo trong tay nàng: “Ta tự mình uống là tốt rồi.”
Du Thiên Linh sẽ không đút cháo cho hắn, nàng sợ phản tác dụng, liền đem cháo đưa cho hắn: “Tuy rằng đã không còn nóng, nhưng huynh cứ ăn chậm thôi, đừng để bị sặc.”
Thời Hoài Kim nghe vậy liếc nhìn nàng một cái, đối với chuyện nàng dùng ngữ khí quan tâm như thế , hắn cảm thấy không quen.
Hắn cúi đầu ăn một thìa cháo, gạo trắng mềm mại, vào miệng là tan, mang theo một hương vị nhàn nhạt của thịt, khá tuyệt.
Du Thiên Linh hỏi hắn: “Ăn ngon không?” Đây là lần đầu tiên có người nếm thử tay nghề của nàng, bên ngoài nàng tỏ vẻ rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng có chút khẩn trương.
Thời Hoài Kim ngước mắt nhìn nàng, nhìn ra trong mắt nàng có một sự co rút nhàn nhạt, hắn gật đầu nói: “Ăn ngon, mềm mại lại vừa miệng, tay nghề của đầu bếp thật tuyệt vời.”
Khóe môi Du Thiên Linh không khỏi cong lên, dõng dạc nói: “Đầu bếp cái gì, đây là ta làm, Du Thiên Linh ta một khi đã ra tay, mọi thứ đều có thể hoàn thành một cách hoàn hảo!”
Thời Hoài Kim kinh ngạc nói: “Nàng làm?” Tuy rằng hắn có suy nghĩ tới, nhưng chính tai nghe Du Thiên Linh nói, hắn vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Nàng không giống như người có thể hạ mình nấu cháo cho người khác?
Du Thiên Linh kiêu ngạo gật đầu: “Đương nhiên! Ta đã nói với huynh rồi, huynh quá vinh hạnh, từ nhỏ đến lớn ta cũng chưa từng nấu cháo cho ai ăn, huynh là người đầu tiên! Ngay cả Bạch Dung cũng chưa từng được hưởng qua tay nghề của ta, lúc ấy ta ở cùng hắn, đều là hắn làm cho ta ăn, ta cũng không động thủ, huynh nói huynh có vinh hạnh hay không?”
Thời Hoài Kim suy nghĩ trong chốc lát, mới hiểu Bạch Dung trong miệng nàng là Dung Tranh, đang ăn cháo nàng nấu rất vui vẻ, nhưng lúc này đề cập đến Dung Tranh không khỏi có chút mất hứng.
Dường như Du Thiên Linh cũng ý thức được, ho nhẹ một tiếng nói: “Mau ăn đi, ăn nhiều chút, còn rất nhiều đấy.”
Thời Hoài Kim cúi đầu ăn một miếng, đột nhiên hỏi nàng : “Nàng ăn chưa?”
Lúc này Du Thiên Linh mới nhớ ra từ sáng đến giờ nàng vẫn chưa ăn cái gì.
Vì một người nam nhân nàng mất ăn mất ngủ, nếu đặt ở trước kia, nàng căn bản không thể tưởng tượng được.
“Lát nữa ta sẽ ăn.”
Thời Hoài Kim vừa nghe liền biết nàng vội tới mức quên ăn sáng, trong lòng ấm áp, một chút khói mù mới vừa rồi thoáng rút đi, hắn nói: “Lại lấy thêm một chén, chúng ta cùng ăn.”
Vừa nhắc tới, Du Thiên Linh cũng cảm thấy đói bụng, đứng dậy phân phó cung nữ bên ngoài đi lấy thêm chén, chờ lấy chén đến nàng và Thời Hoài Kim cùng ăn.
Hai người ngồi đối diện nhau, Thời Hoài Kim ngước mắt liếc nhìn nàng một cái, trong lúc lơ đãng thấy được vệt đen nhỏ trên trán nàng ,trong đầu tưởng tượng ra bộ dáng nàng ở trong phòng bếp nấu cháo cho hắn, trong lòng hắn trở nên ấm áp .
Hắn nói: “Bữa trưa ta cũng muốn ăn cháo.”
Du Thiên Linh vừa nghe, có chút sững sờ.
Nữa sao? Nấu một nồi này đã ăn mòn sự chịu dựng của nàng.
Tuy nhiên nhìn bộ dáng yêu thích của nam nhân nhà mình , nàng vẫn gật đầu: “Được, ăn đi, ta lại đổi hương vị khác cho huynh.”
Thời Hoài Kim không khỏi cong môi cười: Tuy rằng phải trả giá hơi lớn, nhưng trước mắt hắn cảm thấy đáng giá.
/100
|