Thời Hoài Kim duỗi tay lau vết nước bẩn trên bàn , không thèm để ý đầu ngón tay trắng nõn bị nhiễm đen: “Ta biết những lời này, ta không nên nói với huynh, nhưng ta lại không biết nói cùng người nào.
Mười bảy năm qua, ta sống sâu trong hậu trạch, tuy rằng có một người đệ đệ đồng bào, nhưng càng lớn lên chúng ta càng cách xa, hiện nay đã ở thế nước lửa.
Mà ta với Chung Lâm tuy rằng là trúc mã, nhưng tính tình chúng ta khác biệt, có một số lời nói ta cũng không thể nói với hắn……”
Văn Tu Viễn móc ra khắn tay trong ngực đưa cho hắn: “Huynh có thể nói cùng ta, ta có thể làm người nghe tốt nhất của huynh.”
Thời Hoài Kim tiếp nhận chiếc khăn, mặt trên cũng không thêu bất cứ hình thù gì, một màu sắc thuần trắng như chính con người hắn.
Cảm xúc đang rung chuyển của Thời Hoài Kim thoáng bình phục xuống dưới, hắn ngồi xuống và nói: “Không dối gạt huynh, mặc dù bên ngoài đều lan truyền rằng Thiên Linh coi trọng ta trước, nhưng kỳ thật mối hôn sự này là ta cầu, cũng có thể nói là tính kế mới có được.” Hắn nói toàn bộ chuyện lúc trước hắn làm như thế nào đi tới một bước này cho Văn Tu Viễn nghe, lại nói, “Mới đầu đối với Thiên Linh xác thật ta có thưởng thức, nhưng nói thích giữa hai người xa lạ, không khỏi có vẻ buồn cười.”
Văn Tu Viễn gật đầu nói : “Ta hiểu, nếu ta là huynh ta cũng sẽ lựa chọn như vậy, không quan hệ đến tình cảm, Thiên Linh xác thật là một nữ tử đặc biệt, chỉ có thể ở bên cạng nàng huynh mới giống như được trọng sinh.” Đều nói hôn nhân đối với nữ tử giống như lần tái sinh thứ hai, kỳ thật đối với nam tử mà nói nó cũng không khác là bao.
Thời Hoài Kim biết hắn thật sự hiểu lời mình nói, mới tiếp tục : “Đối với chuyện tình cảm kỳ thật ta luôn mang tâm thái thờ ơ ,ta cũng chỉ yêu cầu hai người tôn trọng lẫn nhau, cử án tề mi là đủ rồi, ta cũng không hy vọng xa vời rằng trong lòng nàng có ta, cũng không hy vọng xa vời rằng bên người nàng chỉ có một mình ta.
Ta cũng tự cho rằng, nàng cũng là người thờ ơ với tình cảm, sẽ không dụng tâm lương khổ đối với bất kỳ ai, chúng ta đều giống nhau.”
Hắn ngẩng đầu, nét mặt lại không che dấu được sự suy sụp: “Nhưng ta lại không biết từ khi nào , ta càng ngày càng tham vọng, ta hy vọng trong mắt nàng chỉ nhìn thấy một mình ta, bên người cũng chỉ có một mình ta, thậm chí ta từng âm thầm ghen ghét huynh, ghen ghét huynh vì sao cố tình đối xử khác biệt với nàng, cố tình đợi ta và nàng thành thân xong, mới tới đoạt nàng với ta.”
Văn Tu Viễn nghe vậy thần sắc có chút phức tạp, nói: “Ta đối với Thiên Linh xác thật có vài phần thưởng thức, nhưng……”
Thời Hoài Kim ngắt lời hắn, nhẹ nhàng cười nói: “Huynh không cần giải thích, ta biết huynh không có, bằng không huynh cũng không đồng ý kết giao với ta.”
Văn Tu Viễn muốn nói cái gì lại nuốt trở vào, nói: “Huynh tiếp tục nói.”
Thời Hoài Kim lại tiếp tục nói: “Tuy rằng như thế, nhưng ta biết Thiên Linh không vui khi ta quản thúc nàng, cho nên ta vẫn luôn áp chế chính mình, không muốn bị nàng phát hiện ra dã tâm của ta.
Vốn dĩ ta còn tự an ủi chính mình, cho dù bên người nàng có thêm mấy nam tử ái muội thì đã sao? Dù sao nàng sẽ không thật sự động lòng, nàng là người lý trí, sẽ không dễ dàng có tình cảm với ai, bao gồm cả ta ở bên trong.”
“Mà khi ta nhìn thấy Dung Tranh, ta biết ta sai rồi, nàng sẽ không thật sự động lòng với ai, là bởi vì nàng đã trao trái tim cho người khác, khi nàng nhìn Dung Tranh ánh mắt nàng không hề giống như nàng nhìn những nam tử khác, trong lòng nàng có Dung Tranh.
Nàng cũng chính miệng thừa nhận với ta, nàng và Dung Tranh có tình cũ, sở dĩ hai người tách ra là bởi vì hiểu lầm, đối với chuyện hai người không thể ở bên nhau, lòng nàng mang tiếc nuối.”
Văn Tu Viễn nghe thế liền rõ ràng, thì ra Dung Tranh là nốt chu sa trong lòng Du Thiên Linh , vẫn luôn được nàng ghi tạc trong lòng, hiện nay tìm được người rồi, hiểu lầm cũng đã giải trừ, nhưng cảnh còn người mất, nàng đã có nới quy túc.
“Nhưng rốt cuộc hiện nay huynh mới là Phò mã danh chính ngôn thuận của nàng.”
Thời Hoài Kim lắc đầu: “Thì sao? Mặc dù ta là Phò mã của nàng, nhưng cũng chỉ là một quân cờ mà tùy thời nàng đều có thể vứt bỏ, ta căn bản không chiếm được trái tim của nàng, ta sao có thể so sánh với Dung Tranh? Mặc kệ là tình cảm, hay một số nhân tố tại ngoại, ta căn bản không có biện pháp so sánh với Dung Tranh, đây là không chiến mà bại.
Ta chỉ có thể chờ, trơ mắt nhìn thân phận Phò mã này càng lúc càng cách xa, chậm rãi biến mất bên cạnh nàng……”
Nói thật , đối với chuyện tình cảm , Văn Tu Viễn cũng không tinh thông, mối quan hệ giữa Du Thiên Linh , Thời Hoài Kim và Dung Tranh hắn cũng không hiểu biết, hắn không biết lúc này nên an ủi Thời Hoài Kim như thế nào.
Hiện tại Thời Hoài Kim giống như là ánh sáng đom đóm, hắn không giúp được, chỉ có thể nhìn ánh sáng của nó chậm rãi tắt đi, nhiều lắm là cổ vũ hắn kiên trì thêm chốc lát.
Văn Tu Viễn vỗ vai hắn, an ủi nói: “Hoài Kim, huynh cũng không cần suy nghĩ bi quan như vậy , rốt cuộc huynh cũng không phải Thiên Linh, huynh sao biết được trong lòng nàng nghĩ như thế nào?”
Thời Hoài Kim muốn nói cho hắn biết, nhưng lời nói còn chưa phát ra, cánh cửa đã bị người đá văng, Du Thiên Linh xách rổ thức ăn đi vào, sắc mặt âm trầm lợi hại, nàng đặt thật mạnh chiếc rổ lên bàn, bang một tiếng, dọa Thời Hoài Kim trợn mắt há hốc mồm.
Du Thiên Linh trầm giọng nói: “Trọng Khanh nói rất đúng, huynh lại không phải ta, sao huynh biết ta nghĩ như thế nào?”
Văn Tu Viễn nhìn hai người, cảm thấy lúc này mình không nên tham dự vào chuyện giữa phu thê nhà người ta, hắn vỗ vai Thời Hoài Kim sau đó đi ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Du Thiên Linh , hắn nói: “Nói chuyện thật tốt.” Sau đó mới đi ra ngoài.
Cửa bị đóng lại, Du Thiên Linh đi đến trước mặt Thời Hoài Kim, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn nói: “Ở trong lòng mình sự tồn tại của huynh nhẹ tựa lông hồng thế sao? Hôn sự giữa ta và huynh cũng chỉ là một trò đùa?”
Khoảnh khắc nàng xuất hiện Thời Hoài Kim đã dại ra, hoàn toàn không biết nên đáp lời nàng như thế nào.
Du Thiên Linh nâng cằm hắn, cúi đầu đối diện với hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn: “Coi huynh như quân cờ? Vậy huynh cũng quá xem trọng mình rồi.
Muốn làm quân cờ của ta, ít nhất phải như Trọng Khanh hoặc Hướng Trạch, ít nhất cũng phải giống như Hạ Diệc Thầm tay cầm quyền cao thân thế hiển hách.
Huynh nhìn xem huynh có cái gì? Có cái gì đáng giá để ta lợi dụng?”
Hắn có cái gì? Hắn cái gì cũng không có…… đôi tay trong tay áo của Thời Hoài Kim nắm chặt lại, một câu cũng không nói nên lời.
Du Thiên Linh lại hung tợn nói: “Nói thật với huynh, không chỉ Dung Tranh, nam nhân từng mập mờ với ta có không biết bao nhiêu người! Nhưng ta không chọn bọn họ mà cố tình chọn huynh, huynh cho rằng ta cảm thấy huynh chơi vui hơn sao? Hay là ta coi trọng gương mặt giống Khi Hoài Ân của huynh!”
Chuyện này kỳ thật cũng là một cây kim cắm trong lòng Thời Hoài Kim , không phải Du Thiên Linh coi trọng gương mặt trước tiên sao? Mà hắn lại không phải người duy nhất có được gương mặt này, có đôi khi hắn sẽ suy nghĩ, thời điểm Du Thiên Linh nhìn hắn có thể ngẫu nhiên nhớ tới Khi Hoài Ân hay không?
Hắn quay đầu đi, không muốn đối diện với nàng.
Du Thiên Linh vươn bàn tay giống như gông cùm xiềng xích ra giữ chặt mặt hắn, buộc hắn nhìn nàng: “Thời Hoài Kim! Huynh còn nhớ rõ lời nói lúc trước của ta sao?”
“Huynh nói huynh thật lòng khâm phục ta, tự nguyện thần phục ta, huynh nói huynh muốn biết cuộc sống tùy ý làm bậy giống ta là như thế nào? Lời hoa ngôn xảo ngữ của nam nhân ta đã nghe rất nhiều, mà huynh là người duy nhất dám nói như vậy với ta.
Huynh chỉ dựa vào một số lời đồn đãi, cùng một số hành vi của ta, liền đoán được ta là người như thế nào, ta cho rằng huynh hiểu ta, cho nên huynh mới nói ra những lời như vậy.
Ta cho rằng huynh chính là người đáng giá ở bên cạnh ta cả đời , lại không nghĩ tới lúc trước ta nhìn lầm rồi, huynh một chút cũng không giống như trong suy nghĩ của ta!”
Nàng buông hắn ra, lui lại vài bước: “Thực tốt, một khi đã như vậy, ta sẽ như huynh mong muốn, huynh rời khỏi vị trí Phò mã đi, vừa lúc ta cũng nhớ mãi không quên người yêu cũ, nhưng lại khó có thể dứt bỏ huynh, tuy nhiên huynh đã khiến ta ra quyết định, cực kỳ tốt, ta bớt việc.” Nói hết lời, nàng xoay người đi ra ngoài.
Thời Hoài Kim ngơ ngẩn nhìn dưới mặt đất, nghe được thanh âm Du Thiên Linh đá ván cửa mới hồi phục tinh thần , hắn vội vàng đuổi theo, gắt gao ôm chặt Du Thiên Linh vào trong lồng ngực, thanh âm khẽ run nói: “Thiên linh…… Nàng đừng đi……”
Du Thiên Linh cũng có đủ sức lực thoát khỏi hắn, nhưng nàng chỉ xoay vài cái mang tính tượng trưng, bực mình nói: “Không phải huynh định rời khỏi ta sao? Ta như huynh mong muốn, huynh còn cái gì không hài lòng?”
Thời Hoài Kim ôm chặt nàng, mặt chôn ở trên vai nàng: “Nhưng ta không muốn nàng rời đi……”
Du Thiên Linh cười ha hả: “Không muốn? Ta thấy suy nghĩ mới vừa rồi của huynh rất tốt! Phương thức huynh thích ta thật đúng là đặc biệt, thích ta mà trơ mắt nhìn ta rời xa huynh, không tranh cũng không đoạt, chẳng lẽ huynh không hề có một chút ý tưởng muốn ganh đua cao thấp cùng Dung Tranh sao? Cứ dễ như trở bàn tay như vậy đẩy ta cho hắn? Ta đã nói với huynh rất nhiều lần, làm nam nhân của ta không cần chịu đựng, không cần ủy khuất chính mình, muốn nói cái gì thì cứ nói , muốn lấy cái gì thì cứ đoạt ! Có phải huynh một chút cũng không nghe vào tai hay không!”
Thời Hoài Kim thở sâu ở cần cổ nàng, thanh âm có chút kỳ quái, không biết có phải đã khóc hay không: “Là ta quá hèn mọn, là ta cảm thấy mình không xứng với nàng……”
Du Thiên Linh sắp bị hắn làm tức chết rồi, cả giận nói: “Ta con mẹ nó đều đã gả cho huynh rồi, huynh còn không xứng với ta? Con mẹ nó , huynh đang nói ánh mắt ta kém cỏi sao!!!” Nói xong nàng dùng sức quay người lại, hét to, “Buông ta ra!”
Thời Hoài Kim sợ chỉ cần hắn buông lỏng tay nàng thật sự sẽ một đi không trở về, hai tay buộc chặt, bướng bỉnh nói: “Không bỏ……”
“Buông ra!”
“Không bỏ.”
“Buông ra!!”
“Không bỏ!”
Du Thiên Linh quát: “Nương huynh buông ta ra! Ta không thở nổi! Ta không đi!”
Thời Hoài Kim nhẹ nhàng buông lỏng vòng tay .
Lúc này Du Thiên Linh mới thở hổn hển mấy hơi, quay đầu nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp đỏ một vòng, nhìn thật đáng thương.
Nương, nam nhân xấu xa, luôn khiến bản thân mình trở nên đáng thương, giống như nàng khi dễ hắn không bằng!
Du Thiên Linh mắng hắn: “Khóc ! Còn có mặt mũi khóc!!”
Thời Hoài Kim hít mũi một cái, đôi mắt trừng lớn, gân cổ nói: “Ta không khóc, chỉ là đôi mắt chua xót mà thôi……”
Du Thiên Linh duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của hắn, đến khi nặn ra hai dấu tay màu hồng nàng mới chịu buông tay: “Huynh thật đúng là có năng lực, bản lĩnh không có, nhưng trình độ diễn lại có đủ! Trong lòng huynh ta giống như người coi hôn nhân là trò đùa sao? Ta nói cho huynh biết, ta không hòa li, chỉ có ở góa! Trừ phi huynh chết, bằng không ta tuyệt đối sẽ không đổi người thứ hai!”
“Nhưng nàng đối với Dung……”
Du Thiên Linh tức muốn hộc máu ngắt lời hắn: “Được rồi được rồi! Huynh không cần nhắc nhở ta! Là ta không phải, ăn trong chén còn nghĩ trong nồi! Nhưng huynh cũng nên hiểu cho ta một chút chứ!” Nàng chống eo, hợp tình hợp lý nói, “Ta từng thật lòng với Dung Tranh, lúc trước tách ra cũng là do hiểu lầm, hiện nay hiểu lầm được cởi bỏ, ta không thể có chút thương cảm cùng tiếc nuối sao? Ta cũng chỉ là một tục nhân, không thể luôn mỉm cười với mọi chuyện trong quá khứ! Chúng ta vốn dĩ có thể ở bên nhau, nhưng là ta bỏ phí thời gian ba năm, hắn tìm ta lại đợi ta ba năm, kết quả chờ được tin ta có niềm vui mới, huynh còn không cho ta áy náy với hắn một chút, tâm nhãn của huynh sao lại nhỏ như vậy ?Mới chỉ có thế huynh đã cảm thấy ta phải rời khỏi huynh?”
Thời Hoài Kim bị nàng mắng một hồi, thế nhưng cũng cảm thấy mình sai rồi, lẩm bẩm nói: “Là ta sai rồi……”
Du Thiên Linh hòa hoãn một chút, liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Ta thừa nhận…… Ta cũng có sai, ta đã không thẳng thắn thành khẩn nói với huynh, khiến huynh hiểu lầm ý tứ của ta.
Về sau ta sẽ không còn quan hệ cá nhân với Dung Tranh, nhưng tình cảnh của hắn không được tốt, ta vẫn sẽ âm thầm giúp đỡ hắn một chút, huynh cũng đừng hiểu lầm, đơn giản chỉ vì ta áy náy, sự áy náy này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm giữa ta và huynh, huynh không cần đa tâm.”
Hiện nay Thời Hoài Kim như lọt vào trong sương mù, hắn và Du Thiên Linh đã hòa hảo rồi sao?
Du Thiên Linh thấy hắn cúi đầu không nói, nhìn trên mặt hắn bị nàng véo ra dấu hồng, có chút đau lòng xoa cho hắn: “Huynh cũng đừng như vậy, không tranh không đoạt sao giống nam nhân của ta? Tại sao huynh lại không có tiền đồ như vậy? Có người muốn đoạt của huynh, huynh phải cướp về ! suy nghĩ nhiều làm gì!”
Nàng xoa bàn tay ấm áp lên gương mặt có chút lạnh lẽo của hắn, cảm giác dịu dàng một cách lạ thường.
Trong mắt Thời Hoài Kim khôi phục sắc màu ấm, bao tay nàng lại, nói: “Ta đã biết.”
/100
|