Thân thể của cô trở nên đông cứng, tay của hắn khẽ vuốt ve cô, ý bảo cô buông lỏng.
Nụ hôn của hắn từ ôn nhu dần trở nên bá đạo,từng chút từng chút mút lấy hương thơm của cô. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
"Em nhất định là điên rồi, điên rồi..." Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng đẩy hắn ra, hô hấp dồn dập nói.
"Không, là chúng ta cùng điên rồi, cứ để như vậy đi!" Hắn thuận theo lời của cô vừa nói, không cho cô có bất cứ cơ hội nào mở miệng, nụ hôn của hắn lại một lần nữa đánh tới. Giờ phút này, nụ hôn của hắn giống như bão táp đột kích, hôn Tô Tiểu Mễ cơ hồ không thở nổi, chỉ cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung.
Tay của hắn cũng bắt đầu từ từ dọc theo eo cô nhẹ nhàng hoạt động.
Thuyền đã đi xa bờ, hướng ra phía trung tâm mà lướt đi, gió nhẹ cũng dần trở nên mạnh mẽ, như nụ hôn của hắn.
Tay của hắn đột nhiên ôm chặt lấy cô, bọn họ dán vào nhau.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Tô Tiểu Mễ lại nhìn Thân Vĩ Văn một lần nữa, hai người giờ phút này không chỉ có có thân thể trao đổi, ánh mắt cũng trao đổi, mặc dù hơi có chút lúng túng nhưng lại làm cho cô có chút rung động.
Cho đến giờ phút này, cô vẫn không có tìm được lý do để ghét hắn.
"Anh..."
"Em..."
Hai người giống như là có một chút ăn ý, rồi lại hơi trốn tránh cái gì.
Thân Vĩ Văn không có hỏi tới cô muốn nói cái gì, mà là trực tiếp hôn cô, càng lúc càng nóng dần lên.
"Chậm một chút... Chậm một chút..." Cô quay đầu đi, hô hấp có chút rối loạn.
Hắn gần sát cô, cứ như vậy nhìn cô, cũng không nói gì.
Cặp mắt hoa tâm đáng ghét kia, như phóng ra điện làm cho cô có chút rối loạn.
"Anh thích em như vậy, có chút sợ rồi lại có chút mong đợi, có chút lo lắng lại có chút khát vọng..." Thanh âm của hắn như thủy triều đánh tới, "Em tựa như một con thú bị thương lại như một con thỏ nhỏ."
Hắn khẽ cắn vành tai của cô, cằm của cô, cổ của cô...
Thân thể đông cứng của cô từ từ trở nên thư giãn.
Tay của hắn từ trầm tĩnh ban đầu dần dần chuyển sang lớn mật, da thịt trơn mềm mà nhẵn nhụi của cô làm cho hắn yêu thích không thôi, thân thể cũng dần trở nên căng thẳng.
Hai người có chút quên đi hiện tại, hoàn toàn không biết được rằng giờ phút này đang có một chiếc thuyền khác hướng tới gần mình.
Lúc này, ánh trăng trên bầu trời cũng chầm chậm biến mất, mây đen dần kéo tới, làm cho mặt hồ trầm tĩnh nhẹ nhàng xao động mấy cái.
Ầm ầm hai tiếng, liền tách rời đôi nam nữ đang say sưa lẫn nhau trên thuyền.
Tô Tiểu Mễ vừa nghe đến tiếng sấm, đầu lập tức thanh tỉnh một nửa, ngăn trở đôi bàn tay Thân Vĩ Văn đang muốn hướng đến "bộ phận trọng yếu phía trước".
"Không muốn... Trời sắp mưa..." Cô vừa hô hấp dồn dập vừa nói.
"Không sao đâu, khí trời chẳng qua là dọa người một chút!" Giờ phút này thân thể hắn đã hoàn toàn bị người trước mắt này đốt cháy, muốn ngừng cũng không cách nào ngừng được.
Hắn không có buông ra ngược lại dán càng chặt hơn, cô có thể cảm giác được dục vọng của hắn đang dần lớn lên.
"Không muốn... Đừng...Trời mưa thật đó..." Tô Tiểu Mễ nói.
Thân Vĩ Văn chưa kịp vì dục vọng của mình giải thích thêm, trời đã mưa lất phất, cho đến khi hai người cảm giác được, hắn mới lưu luyến không rời từ trên người cô bò dậy.
Hắn kéo cô đi vào bên trong thuyền.
/200
|