Hạ Tử Vi tìm Tô Tiểu Mễ thương lượng đối sách, nghĩ ra vô số ý tưởng, nhưng Tô Tiểu Mễ như có chút chết lặng, những thứ đối sách kia ở trước mặt An Ôn có thể sử dụng sao?
Cô nhìn Tiểu Mễ nãy giờ không nói gì, cảm giác được có cái gì không đúng, không nhịn được hỏi: "Tiểu Mễ, đã xảy ra chuyện gì? Cậu tốt nhất nên nói hết cho mình, nếu như cậu không nói, mình bực mình à nha!"
Trực giác của cô cho biết, Tô Tiểu Mễ nhất định đã xảy ra đại sự gì, bằng không cô ấy không đến nổi thảm hại như vậy.
"Tử Vi, thật ra thì nhà hàng của tụi mình bị như vậy là bởi vì có người cố ý phá hoại, hơn nữa mục đích của bà chỉ có một, chính là để cho mình khuất phục!" Có vài lời cũng nên thẳng thắn nói ra rồi, mà một mình cô cất giấu những chuyện này cũng cảm thấy thật mệt mỏi.
"Mình biết ngay mà, trong này nhất định có quỷ! TMD chính là người nào ác tâm như vậy? Nói cho mình biết đi, mình đi tìm người đó tranh cãi!" Hạ Tử Vi cấp bách hỏi.
"An Ôn!" Cô nhẹ nhàng khạc ra hai chữ này.
"A..." Hạ Tử Vi sau khi nghe không nhịn được nho nhỏ thét chói tai "Làm sao cậu lại đắc tội với người đó?"
Tô Tiểu Mễ dừng lại, bưng chai rượu trên bàn, hung hăng đổ vào miệng, để chén rượu xuống, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Bởi vì Lâm Khải?" Hạ Tử Vi nhạy cảm lập tức liền lĩnh ngộ đến cùng những thứ có liên quan.
Cô ngẩng đầu, không nghĩ rằng Hạ Tử Vi có thể đoán ra, lần nữa cầm rượu lên uống hết.
"Xem ra mình đã đoán đúng! Cậu chết đi!" Hạ Tử Vi cầm chai rượu lên rót ra ly, chờ Tô Tiểu Mễ kể tiếp.
Tô Tiểu Mễ suy nghĩ một chút, chuyện cô cùng Lâm Khải cũng bắt đầu từ một lần "câu dẫn" lầm người sau đó thất thân, cô vừa uống vừa nói, từ thất thân đến ngoài ý muốn phát sinh, hắn thay cô trả một tỷ, hiệp ước tình nhân 36 điều...
Chuyện xưa nói xong không sai biệt lắm, rượu cũng uống không sai biệt lắm.
Tô Tiểu Mễ nói ra, Hạ Tử Vi cảm xúc cũng rất dâng cao, nhiều lần muốn cầm chai rượu đập người.
"TMD, lão thái bà này, thật hết nói! Cậu cũng đừng như vậy chịu hết về mình, trực tiếp ném cho Lâm Khải đi giải quyết, chuyện này hắn cũng có trách nhiệm mà."
"Thế nhưng chính là hình thức để nói ra, bọn mình khơi mào mâu thuẫn giữa mẹ con bọn họ? Mình không muốn làm cái việc xấu xa này!"
"Cậu yêu Lâm Khải rồi!" Hạ Tử Vi hơi sáng tỏ.
"Không có, mình sớm đối với hắn chết tâm rồi, không còn tình cảm gì nữa!" Tô Tiểu Mễ có chút che giấu bối rối trong lòng, tay cũng không tự kiềm chế cầm ly rượu lên.
"Cậu nếu không phải còn yêu hắn, tại sao còn để ý đến cảm thụ của hắn như vậy?"
"Mình chỉ là... Chẳng qua là không muốn..."
"Không muốn hắn cảm thấy cậu là loại phụ nữ hư hỏng, là người có tâm địa không tinh khiết!"Hạ Tử Vi không chút lưu tình đem tâm tư trong lòng cô nói ra "Nhưng là Tiểu Mễ, mình muốn nói cho cậu biết một chuyện, chính là muốn giải quyết mấu chốt của vấn đề, cậu trừ tìm Lâm Khải thẳng thắn nói hết bằng không, cậu chính là đem hơn tám trăm vạn đồng của hai đứa mình ném hết, còn công việc của mẹ cậu, chủ yếu nhất vẫn là ba cậu! Tiền không có có thể kiếm lại, công việc không có có thể tìm, nhưng là mất mạng thì vĩnh viễn cũng không thể cứu lại được!"
Hạ Tử Vi nói là sự thật, cô nhất định phải để cho Tô Tiểu Mễ nhận rõ thực tế.
Cô biết Hạ Tử Vi nói là sự thật, nhưng trong nội tâm vẫn như cũ ức chế không được phiền não cùng rối rắm, thậm chí, cô muốn trốn tránh, trốn tránh Lâm Khải cùng tình cảm của hắn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Nhìn Tô Tiểu Mễ mượn rượu giải sầu, Hạ Tử Vi chỉ có thể ngồi yên bên cạnh, thỉnh thoảng khuyên cô uống ít một chút, mà Tô Tiểu Mễ lại giống như mê muội, uống đến say mèm.
Trong mơ hồ, Tô Tiểu Mễ cảm giác được mình bị người đưa lên xe, cô nhắm hai mắt, tựa vào ghế.
Có đôi tay nhẹ nhàng rơi vào trên trán của cô, sờ sờ, lại để xuống, cô không vui tránh đầu ra, nhẹ nhàng hô: "Không nên đụng vào trán, ghét!"
"Về nhà... Tôi muốn ba... Tôi muốn mẹ..."
"Lâm Khải, anh... tên khốn kiếp, tôi chán ghét anh... Hận anh..."
Cô nói thầm trong miệng,thanh âm rất nhẹ, rất thấp.
Người lái xe bên cạnh cô cũng là đau lòng không dứt, đặc biệt là lúc cô thì thầm tên hắn, bàn tay hắn nắm thật chặt tay cô.
Xuống xe, cô liền bị người nào đó bế lên, mà cô lại khó chịu muốn ói, không có bất kỳ báo trước gì, cô lại một lần nữa toàn bộ ói hết lên người của hắn.
Lâm Khải nhắm hai mắt, tức giận đến mức thật muốn ném người phụ nữ này xuống.
Tô Tiểu Mễ ói xong, tựa hồ cũng có một chút ý thức, cô dùng sức mở mắt ra, để cho mình thấy rõ ràng người đang ôm mình là ai?
Một giây... Mười giây...
"Lâm... Lâm tổng, tại sao là anh?" Cô có chút không thể nói mạch lạc: "Thật xin lỗi a, lại đem... Đem toàn bộ ói hết trên người của anh rồi!"
Lâm Khải xanh mặt, ôm Tô Tiểu Mễ đi về phía gian phòng, đem cô nặng nề ném ở trên ghế salon, bị quăng như vậy, Tô Tiểu Mễ càng thêm thanh tỉnh.
Lâm Khải ở trước mặt cô, cởi hết quần áo.
Mặc dù đã sớm xem qua thân thể của hắn, nhưng là hắn như vậy không cố kỵ gì cởi áo cùng quần, mặt của cô thế nhưng đang trắng xanh nháy mắt một cái liền đỏ bừng.
Hắn xoay người, vừa hay nhìn thấy mặt cô đỏ hồng lên "Có muốn hay không mặt hồng tim đập hơn a?" Hắn đùa dai nhìn cô.
Tô Tiểu Mễ biết hắn nói mặt hồng tim đập là chỉ cái gì, bởi vì giờ phút này, hắn trên người chỉ còn một món che lưng, mà phía dưới chỉ có một cái quần bé bé, bắp thịt chắc nịch, vóc người thon dài của hắn càng thêm hoàn mỹ, mà giờ khắc này, cô thế nhưng si ngốc nhìn người đàn ông này, vóc người thật tốt!
Mà nếu là hắn tiếp tục cởi nữa, đó chính là trần truồng. Thân thể hắn từng chi tiết một cô đều đã biết, trong đầu nhanh chóng liên tưởng đến những hình ảnh hạn chế trẻ em.
Trấn định, Tô Tiểu Mễ! Trấn định! Đây chỉ là rượu cồn kích thích mà thôi, đừng hoảng hốt... Ngàn vạn đừng hoảng hốt.
Cô càng trấn định mình như vậy, đứng ở một bên Lâm Khải ngược lại càng hứng thú, hắn bổ nhào đến, thân thể lộn một cái, liền đem cô đặt ở dưới thân của mình.
Cô trắng nõn khuôn mặt nhỏ bé lộ ra cái cổ đỏ bừng, ánh mắt sáng ngời, con ngươi đen nhánh, lại đang say rượu, thần thái hấp dẫn. Giờ phút này cô càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Hắn thế nhưng ức chế không được nổi lên phản ứng, hơn nữa là nhanh chóng như vậy, dán vào thân thể của cô cũng đang nóng rực, trong đầu ý niệm là mãnh liệt như vậy, hắn muốn cô, giờ phút này, vô cùng mãnh liệt muốn!
"Tiểu Mễ..." Tay của hắn đang nâng niu mặt của cô, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Giọng khàn khàn tản ra một loại mị lực độc hữu của đàn ông, giờ phút này, bọn họ dán vào nhau gần như vậy, mà cô lại còn nhìn thấy ánh mắt đầy ôn nhu như thế, cô chỉ có thể nghe được con tim của mình đang rạo rực.
/200
|