"Lâm Khải, trò hay vẫn còn ở phía sau, kế tiếp xem mày làm sao thu dọn!!!" Lý Triết lạnh lùng nói ở trong lòng.
"Tôi và Tiểu Mễ đã quen chơi tình bí mật rồi, bất quá Lâm tổng, chắc cũng là cao thủ, tin tưởng Lãnh tiểu thư rất nhanh sẽ trở thành cao thủ tình nhân bí mật." Lời nói của Lý Triết bắt đầu sáng lên, những lời này tựa như để xuống một quả bom, tùy lúc đều có thể nổ tung.
Lãnh Tĩnh Thi ngồi ngay tại chỗ, sắc mặt đột nhiên một hồi trắng một hồi đỏ.
Tô Tiểu Mễ cũng không chịu được nữa, đứng lên, dùng sức vung tay một cái, rút tay từ trong tay Lý Triết ra, gầm nhẹ: "Lý Triết, đủ rồi! Chớ giả bộ, chúng ta căn bản cũng không phải là người yêu."
Tô Tiểu Mễ tức giận, giống như ở trong dự liệu, chẳng qua là sắc mặt của mỗi người vẫn hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.
"Này... Đây là chuyện gì xảy ra?" Lãnh Tĩnh Thi có chút không hiểu nhìn về phía bọn họ.
"Tiểu Mễ, em nhận rõ thực tế có được hay không? Người đang giả bộ chính là em, mà không phải anh!" Gương mặt Lý Triết cũng tức giận, lớn tiếng nói.
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa. Thật xin lỗi, tâm tình tôi hôm nay không tốt, cho nên muốn đi trước một bước." Sau khi Tô Tiểu Mễ nói xong, quay người cầm túi xách muốn rời đi, lại bị Lý Triết gắt gao níu lại.
"Em xem em kìa, lại đang trốn tránh! Là ai không ngại nói lớn trước mặt anh, em yêu người đàn ông kia, anh bất kể em yêu tiền của hắn hay yêu con người của hắn, nhưng hiện tại anh muốn nói cho em biết, người đàn ông này không đáng giá em yêu."
"Anh buông em ra..."
"Không! Anh phải để cho em nhận rõ thực tế, anh sẽ không thả em đi." Lý Triết cố chấp kéo chặt tay của cô, mấu chốt là hắn tuyệt sẽ không buông tay.
"Lý Triết, anh có phải còn không thể tin được, đầu óc anh bị nước vào rồi đúng không? Có phải muốn em nói một ngàn lần, một vạn lần anh mới bằng lòng tin tưởng? Em không yêu anh, một chút cũng không yêu anh. Hai chúng ta từ đầu đến cuối cũng chỉ là quan hệ bạn bè, hi vọng anh có thể tôn trọng mối quan hệ này, nếu không, cả đời em cũng sẽ không tha thứ cho anh!" Tô Tiểu Mễ mặt lạnh, thả ra lời dữ, cô tuyệt đối không thể để cho hắn nói ra.
"Coi như cả đời em không tha thứ anh, anh cũng muốn làm cho em tỉnh lại."
"Im miệng! Anh đừng nói nữa, buông tôi ra... Nhanh lên... Buông tôi ra..." Cảm xúc của Tô Tiểu Mễ đột nhiên liền kích động đến bành trướng.
Tất cả mọi người đang nhìn, chờ chuyện kế tiếp xảy ra giữa hai người, Lãnh Tĩnh Thi kéo tay Lâm Khải chặt hơn. Ánh mắt của Lâm Khải cũng càng lạnh, hắn vốn nên đứng ra ngăn cản tất cả, nhưng hắn lại không muốn, coi như quan hệ của họ công khai rồi, vậy sẽ như thế nào?
"Tô Tiểu Mễ, em xem rõ ràng đi." Hai cái tay của hắn đột nhiên nắm chặt bả vai của cô, xoay mặt của cô về phía Lãnh Tĩnh Thi và Lâm Khải, "Người đàn ông đang ngồi đối diện em kia..."
Tô Tiểu Mễ đột nhiên giống như một con sư tử tức giận, nâng lên một cái tay, hung hăng quăng một cái tát trên mặt Lý Triết, lớn tiếng rống về phía hắn: "Tôi bảo anh câm miệng, anh có nghe không!"
Một khắc bàn tay kia rơi xuống, Lý Triết thấy được kiên cường và bảo vệ từ trong mắt của cô, cô đang bảo vệ người cô yêu, người phụ nữ này thật đã yêu Lâm Khải, tim của hắn lại dâng lên một hồi phiền muộn.
Không khí đột nhiên lập tức căng thẳng tới cực điểm, tiếng va chạm vang ở không trung, khiến tim những người khác cũng thót lên tới tận cổ họng.
Nhưng giờ phút này, Lãnh Tĩnh Thi lại buông lỏng tay Lâm Khải ra, nhẹ nhàng đứng lên, "Lý Triết, anh muốn nói gì? Người đàn ông đối diện cái gì? Người ở đối diện Tiểu Mễ lúc này không phải là Khải sao?"
"Tĩnh Thi, em đừng nghe anh ta nói hưu nói vượn... Anh ấy đang... đang nói bậy... Nói bậy." Đôi môi Tô Tiểu Mễ có chút run rẩy, tất cả lời nói giống như bị nghẹn lại.
"Nói hươu nói vượn? Em xem bộ dạng của em bây giờ đi, người mà em tân tân khổ khổ bảo vệ lại đang ngồi đối diện em nhìn em bị hành hạ kìa, em thật cảm thấy một người đàn ông như vậy đáng giá sao? Đáng sao?" Lý Triết nói rõ ra.
"Hai người đang nói cái gì... Tại sao em nghe không hiểu? Tại sao em có cảm giác nghe không hiểu?" Lãnh Tĩnh Thi có chút ngây ngốc cười, thật ra thì tâm cô đã minh bạch như gương sáng, chẳng qua là giả vờ như không muốn thừa nhận.
"Không có gì, Tĩnh Thi, anh ấy đang tức giận chị, cãi nhau với chị thôi." Tay của Tiểu Mễ đột nhiên khoác lên trên tay Lý Triết, giống như đang nói cho hắn biết, giúp cô một chút.
Lý Triết tỏ ra không chịu, mà Lâm Khải, người đang an ổn vô sự ngồi xem kịch vui lại nhẹ nhàng mở miệng, "Lý Triết có ý tứ là... Tô Tiểu Mễ là tình nhân của anh."
Lời này vừa ra, không chỉ có Lãnh Tĩnh Thi chấn kinh, Tô Tiểu Mễ cũng kinh ngạc không dứt.
"Không, Khải... Anh đang nói đùa với em, đúng không? Đúng vậy mà phải không?" Lãnh Tĩnh Thi lôi kéo tay của hắn, trong mắt đã dấy lên từng tia bọt nước.
"Tĩnh Thi... đúng vậy, Lâm tổng chỉ đùa thôi, chị và Lâm tổng không có quan hệ gì cả, chẳng qua là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi, Lý Triết và Lâm Khải đều đang nói đùa, hai người bọn họ nhàm chán, thật là nhàm chán cực kỳ." Tô Tiểu Mễ lại càng không tình nguyện tin tưởng hơn Lãnh Tĩnh Thi, thân phận lúng túng của cô đột nhiên bị vạch trần, lòng cô không có bất kỳ chuẩn bị gì cả.
Cô có chút lúng túng giải thích, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng có chút không khống chế được.
"Tiểu Mễ, em không chỉ đang gạt cô ấy, mà là đang tự gạt chính mình, em rốt cuộc có biết làm như vậy không chỉ tổn thương cô ấy, mà còn cả em nữa hay không?" Lý Triết nắm bả vai của cô lớn tiếng gầm nhẹ. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
"Tôi bảo anh câm miệng a, đều là do anh, tại sao anh muốn chọc vào nhiều chuyện như vậy, tôi không phải đã nói rõ ràng với anh rồi sao? Chuyện của tôi không cần phải để ý đến, không cần anh quan tâm!" Tâm tình Tô Tiểu Mễ đột nhiên lại mất khống chế một lần nữa, vẫy người ra cả giận nói.
"Anh thích em, anh không muốn nhìn thấy em bị thương... anh không muốn em bị thương, chỉ có đối mặt với thực tế mới có thể giải thoát, em rốt cuộc có hiểu hay không."
"Tôi không cần được anh thích, càng không muốn anh để ý tôi. Miệng anh luôn nói không muốn làm cho tôi bị thương, nhưng những gì anh đang làm sẽ chỉ làm nhiều người bị thương hơn."
"Khiến cho nhiều người bị thương như vậy không phải anh, là hắn!" Ngón tay Lý Triết chỉ hướng Lâm Khải, trong mắt đều là địch ý.
"Lý Triết, đủ rồi!" Tô Tiểu Mễ lớn tiếng nói, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác đi về phía cầu thang.
Lý Triết khẩn cấp kéo cô lại, không để cho cô đi, Lãnh Tĩnh Thi cũng theo sát sau.
"Tiểu Mễ, nói cho em biết đi, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chị cho em một lời giải thích đi, có được hay không? Tại sao chị không muốn nói với em sự thật? Là do em chưa đủ tốt đối với các người sao?" Cô nháy đôi mắt ngập nước, miệng nhỏ ủy khuất đóng mở.
"Tĩnh Thi, em không nên nghĩ nhiều... Thật, những lời đó em coi như chưa từng nghe đi, đó là do Lý Triết đang nổi điên thôi."
"Anh không có điên, sự thật chính là như vậy, Lâm Khải, tại sao mày không nói lời nào, lúc này lại giả bộ câm à!" Lý Triết lôi kéo thân thể Tô Tiểu Mễ đi về phía trước hai bước, Lâm Khải cũng đi theo hai bước.
"Tôi nói rồi, Tô Tiểu Mễ là người phụ nữ của tôi, anh đừng có ý với cô ấy nữa, bởi vì loại đàn ông như anh... không xứng!" Lâm Khải nhìn Tô Tiểu Mễ bị Lý Triết ép có chút hỏng mất, tâm tràn ngập đau lòng.
Lý Triết vừa nghe lời này, hàm răng nghiến vang lộp cộp, nắm chặt quả đấm.
/200
|