"Toát mồ hôi, mình làm sao vậy? Vì sao tim đập nhanh như vậy, bình tĩnh... bình tĩnh... hít sâu... hít sâu nha..." Tô Tiểu Mễ tự động viên trong lòng.
Lúc cô đang tự động viên cũng là lúc, mắt kính Tô Tiểu Mễ đột nhiên bị Lâm Khải lấy xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"A..." cô nhẹ giọng vừa kêu, tức giận nói: "Ngài muốn làm gì?"
"Tôi cảm thấy cô và một người phụ nữ tôi biết thật giống nhau, lòng hiếu kỳ nhất thời nổi lên liền lấy mắt kính của cô xuống nhìn một chút mà thôi."
Vẻ mặt hắn kiêu ngạo bất tuân, bất cần đời, làm cho Tô Tiểu Mễ giận dữ.
"Tôi muốn từ chức! Xin lập tức thả tôi ra!" Vốn là Tô Tiểu Mễ vẫn đang do dự có nên từ chức hay không, lại bị thái độ của Lâm Khải hoàn toàn chọc giận, quá xúc động, lập tức đem những lời từ chức nói ra.
"Cô biết cô đang nói gì không?" Trong mắt của hắn toát ra một cổ âm hàn, lạnh đến mức khiến người khác phải run lẩy bẩy.
"Tôi muốn từ chức!" Lời cũng đã nói ra, cô không thể nào thu hồi trở về, huống chi, nghỉ việc đối với cô mà nói thì tốt hơn, tránh cho hợp tác với cấp trên như vậy càng lúc càng tệ hại.
"Cô là đang uy hiếp!" Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cô, một khắc cũng không rời đi.
"Lâm tổng, ngài nghĩ quá nhiều rồi, xin hãy phê chuẩn, tôi lập tức trở về viết đơn từ chức, công việc sau này tôi sẽ thu xếp tốt!" Tô Tiểu Mễ đã không có đường lui, nếu sau đó nói mình không đi, thật có vẻ cô không có chút khí phách nào.
"Tôi có thể đáp ứng nguyện vọng thôi việc của cô!" Đột nhiên, Lâm Khải rất sảng khoái đáp ứng.
Hắn sảng khoái nhận lời, ngược lại làm Tô Tiểu Mễ cảm thấy có chút bất an, cô vâng dạ nói:"Cảm ơn Lâm tổng, vậy tôi xin ra ngoài trước."
Nói xong, cô hướng cửa đi tới, Lâm Khải lại không chút do dự dùng thân thể ngăn chặn trước mặt cô,thấp giọng nói: "Lời của tôi vẫn chưa nói hết."
"Ngài có ý gì?"
Cô có thể nghỉ việc, nhưng mà tôi sẽ nói nguyên nhân thực sự khiến cô nghỉ việc cho tất cả nhân viên biết." Hắn phúc hắc nhìn cô.
"Nguyên nhân thực sự? Ngài muốn nói gì?" Tô Tiểu Mễ có ngốc hơn cũng hiểu lời nói của hắn còn có ý khác, huống chi cô là một phụ nữ chỉ số thông minh không thấp, mặc dù ngẫu nhiên cũng sẽ mơ mơ màng màng.
"Bởi vì cô có tình một đêm với cấp trên, hơn nữa còn đem lần đầu tiên của cô cho hắn!" Hắn không chút ngượng ngùng đem những lời này lộ liễu nói ra ngoài.
"Ngài..." Tô Tiểu Mễ tuyệt không ngờ tới Lâm Khải có thể như vậy, cô liếc hắn một cái, tức giận hung ác nhìn về phía hắn: "Đã thấy người vô sỉ, nhưng vô sỉ như ngài thì chưa từng thấy, được lợi còn lên mặt!"
"Có phải là lợi hay không tôi không biết, nhưng tôi biết rất rõ là ai chủ động nhiệt tình như vậy, hơn nữa còn cởi mở mà muốn tìm một người đàn ông." Khóe miệng hắn lộ ra nét cười yếu ớt không có chút vết tích, tà ý trong mắt lại bởi vì vẻ mặt phẫn nộ của cô mà càng thêm thâm thúy.
"Ngài... ngài đừng có ngậm máu phun người, tôi không biết là ngài!" Tô Tiểu Mễ siết tay thật chặt, lại vô tình mắc bẫy của hắn.
"Tô tiểu thư, cô thật đúng là đa tình, tôi cũng không có nói người đó là cô, nhưng nếu cô nóng lòng thừa nhận như vậy tôi cũng không miễn cưỡng."
Tô Tiểu Mễ hoàn toàn im lặng.
"Rốt cuộc ngài muốn thế nào? Ngài không cảm thấy thân là đàn ông, dùng thủ đoạn như vậy quá mức hèn hạ sao?"
"Cảm ơn nhận xét của cô, cho tới bây giờ tôi cũng không cảm thấy mình là một chính nhân quân tử, nếu tôi là quân tử, tôi đã không chạm vào cô!" Ánh mắt của hắn đột nhiên lạnh lẽo: "Cho nên, Tô tiểu thư, tôi hi vọng cô lấy công việc làm chủ, không nên đem tình cảm riêng tư mang tới nơi làm việc, tôi mới vừa lên nhậm chức, thật không hy vọng nhân viên khác thấy có người dẫn đầu tới chống lại tôi, nếu không, chớ có trách tôi hèn hạ!"
Lời của hắn vừa nói xong, phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Hắn đột nhiên tiến tới bên tai của cô nói: "Cô tối hôm đó, rất khác biệt."
Ngay sau đó, xoay người tao nhã một cái, thần thái hắn thật tự nhiên ngồi trên ghế, thấp giọng nói: "Mời vào!"
Tô Tiểu Mễ đứng đối diện với hắn, tinh thần còn chưa hết hoảng loạn.
/200
|