Cất từng bước nhẹ nhàng, chậm rãi trên con đường đầy nắng, cô gái ngước nhìn những cảnh vật xung quanh, đôi mắt tinh anh lướt nhìn khắp nơi, lâu lâu lại rất tự nhiên để lộ ra một nét vui mừng, sung sướng như vừa mới từ xa trở về sau một thời gian dài. Nhưng mà cũng đúng, cô đã rời xa nơi này một năm rồi còn gì. Một năm không phải là một thời gian dài nhưng nó lại có thể cho ta cảm giác nhớ mong một vài thứ hay một vài người.
Một cô gái cao khoảng mét bảy mươi, trên người mặc một chiếc quần jean bạc màu kết hợp với áo sơ mi xanh, mái tóc đen óng được giấu sau chiếc mũ lưỡi trai đen, đôi giày bata đơn giản. Tất cả những thứ khoác trên người đều tạo cho cô một vẻ trẻ trung, năng động và dễ gần.
Mặc dù khuôn mặt xinh đẹp của mình đã bị che đi một nửa nhưng cô như một khối nam châm di động vậy, đi tới đâu cô cũng thu hút được bao nhiêu ánh nhìn của người đi đường. Không biết khi cô bỏ cái mũ lưỡi trai trên đầu ra thì có xảy ra chiến tranh thế giới thứ ba không nhỉ?
Bật cười với suy nghĩ có phần đề cao bản thân thái quá của mình. Cô tạt vào quán kem gần đó, mua cho mình một cây kem socola to đùng, miệng lẩm bẩm một giai điệu không lời nào đó. Bỗng dưng cánh môi khẽ nở một nụ cười nhạt, không biết người đó sẽ “tặng quà” gì để “chào mừng” sự trở lại của cô đây?
Sau khi xử xong “em” kem mới mua, cô tiếp tục la cà xung quanh mà quên mất mình phải về nhà. Giờ đang là giữa trưa nhưng cô mặc kệ, gặp cái gì hay hay là cô lại đến xem một lúc, có gì ăn ngon là cô lại mua một đống cầm trên tay, vừa đi vừa ngắm cảnh. Hơn nữa đoạn đường từ sân bay đến nhà cô khá xa, cứ đà này chắc đến tối cô mới về đến nhà.
…
5 tiếng sau…
Sau năm tiếng đồng hồ đi bộ, cô gái cũng đã về tới nhà. Trước mắt cô là căn biệt thự ba tầng mang đậm kiến trúc châu Á, giàn hoa tigon được chăm sóc tỉ mẫn vươn lên hàng rào tạo một nét đẹp dịu nhẹ cho căn biệt thự, phía trong hàng rào là những cây táo được trồng thẳng tắp, bãi cỏ rộng lớn dẫn đến “ngôi nhà” có điểm xuyết một vài bông hoa cỏ dại trông như là một thảo nguyên thu nhỏ vậy.
Đáy mắt cô bỗng chốc hiện lên vài tia ấm áp, nhớ mong. Vài phút sau, tầm mắt cô rời khỏi căn biệt thự rộng lớn hướng về kẻ đang núp phía sau lùm cây ven đường. Mặc cho cơ thể đã mỏi mệt, cô bước tới tìm hiểu kẻ lạ mặt kia. Chỗ hắn đang núp chỉ cách cô 30m nên chẳng mấy chốc cô đã đứng trước mặt hắn.
Kẻ lạ mặt là một người đàn ông trung niên tầm 30 tuổi, khuôn mặt hiện rõ nét từng trải và đặc biệt là đôi mắt sắc lạnh đem lại cho người ta cảm giác chết chóc và tàn nhẫn. Đối diện với con người đó, cô gái chỉ nở nụ cười lạnh, không mấy ngạc nhiên khi kẻ lạ mặt không bỏ chạy theo lẽ thường, lãnh đạm lên tiếng.
- Lâu rồi không gặp đấy Luke! Không biết ông ta “nhờ” ông mang đến “món quà” nào cho tôi nhỉ?
Trái ngược với sự lạnh lùng, thờ ơ của cô gái, Luke hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ đó. Sự chết chóc đã giảm đi phần nào. Sau vài giây lấy lại bình tĩnh, ông cẩn trọng lên tiếng, không hiểu tại sao bản thân lại luôn bị áp đảo trước cô gái mới 16 tuổi này.
- Không có gì! Chủ nhân chỉ “nhờ” tôi cho cô “ăn” vài viên “kẹo đồng” thôi, không có gì to tát cả.
Cô không nói gì, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng. Thông tin của ông ta khá nhanh đấy, cô chỉ mới về nước là ông ta chuẩn bị cho cô hẳn một “món quà” để “chơi: rồi. Nhưng “món quà” này của ông ta không phải quá tầm thường sao, gửi một tên sát thủ đã thực hiện nhiệm vụ ám sát cô hai lần nhưng đều không thể chạm tới một cọng tóc của cô tới đây. Là do ông ta quá sơ suất hay là còn một ý đồ nào khác?
Luke nhận ra sự coi thường được thể hiện lộ liễu trong đôi mắt của người đối diện, ông đưa tay vào túi móc ra một khẩu súng lục, nòng súng hướng thẳng vào trán của cô đầy tức giận. Ông trở thành sát thủ khi mới 15 tuổi, những nạn nhân của ông không bao giờ có thể sống sót quá ba ngày nhưng cô gái này có thể bình an vô sự khi đối diện với khẩu súng trên tay ông tới hai lần, nay cô còn thể hiện thái độ như thế chẳng khác nào sỉ nhục lòng tự tôn của ông. Ông không cho phép kẻ dám coi thường mình tồn tại trên đời này. Ông không cho phép!
Nhìn thẳng vào khẩu súng đang hướng về phía mình. Không chút sợ hãi, đôi mắt đen láy không còn sự bơn cợt mà thay vào đó là sự lạnh lùng đến ghẹt thở.
Hàn khí bức người tỏa ra từ cô nhanh chóng nhấn chìm sự giận dữ của Luke, một giọt mồ hôi lăn từ trán trượt dài trên khuôn mặt trung niên chứng tỏ ông đang chịu một sức ép rất lớn. Sợ hãi, Luke chưa bao giờ cảm nhận sự sợ hãi nào rõ ràng đến thế, ngay cả khi lần đầu chấm dứt một sinh mạng ông cũng không hề có cảm giác này. Nhưng ông sợ vì điều gì? Sợ hình ảnh của một cô gái sắp chết ư? Có gì đó không đúng. Tại sao ông lại cảm thấy người phải gặp tử thần là ông chứ? Rõ ràng người nắm thế chủ động là ông nhưng cảm giác bất an này là sao?
Bàn tay cầm súng của ông hơi run và đây là một sai lầm. Trong hoảng loạn, ngón trỏ của ông đã bóp cò.
ĐOÀNG…
Âm thanh như báo hiệu sự hiện diện của thần chết vang lên.
Máu. Mùi tanh nồng của máu hòa vào không khí.
Một giọt, hai giọt, vũng máu ngày càng lan rộng ra và nó tỉ lệ nghịch với lượng máu đang chảy trong người ai đó.
Khó chịu. Chiếc mũi nhạy cảm nhanh chóng đánh hơi được mùi máu trong không khí. Cô gái cố gắng vùng vẫy thoát ra bàn tay của ai đó vừa đẩy cô tránh khỏi viên “kẹo đồng” đó. Cánh tay chà sát với mặt đường làm cô xây sát nhẹ. Không mất nhiều thời gian, bàn tay rắn chắc của ai đó đã nhanh chóng buông cô ra.
Lấy lại được sự tự do, việc đầu tiên cô làm không phải là xem vị ân nhân của mình là ai mà là tìm xem tên Luke còn ở đây không. Xung quanh không có ai ngoài một người thanh niên mặc bộ đồ đen đang nằm giữa lòng đường. Sau khi bắn phát đạn đó tên Luke đã bỏ đi, xem ra hắn tới không phải để lấy mạng cô. Rốt cuộc “ông ta” có mưu đồ gì khi làm vậy, sai sát thủ đến nhưng chỉ khiến cô bị thương. Và hành động của Luke khá kì lạ, chỉ vì sự xuất hiện của một người khác mà vội vàng bỏ đi như thế thiệt không giống với cách làm việc của hắn một chút nào hết.
Cô vẫn sẽ đắm chìm trong suy nghĩ của mình nếu không có tiếng nói vang lên.
- Cô là ai?
Có thêm ba thanh niên xuất hiện, có vẻ như họ đã nghe thấy tiếng súng nên chạy ra. Nhưng tại sao họ lại có mặt ở đây? Rõ ràng khu vực xung quanh chỉ có hai căn biệt thự, một căn của cô và một căn của người bạn thời thơ ấu.
Một cô gái cao khoảng mét bảy mươi, trên người mặc một chiếc quần jean bạc màu kết hợp với áo sơ mi xanh, mái tóc đen óng được giấu sau chiếc mũ lưỡi trai đen, đôi giày bata đơn giản. Tất cả những thứ khoác trên người đều tạo cho cô một vẻ trẻ trung, năng động và dễ gần.
Mặc dù khuôn mặt xinh đẹp của mình đã bị che đi một nửa nhưng cô như một khối nam châm di động vậy, đi tới đâu cô cũng thu hút được bao nhiêu ánh nhìn của người đi đường. Không biết khi cô bỏ cái mũ lưỡi trai trên đầu ra thì có xảy ra chiến tranh thế giới thứ ba không nhỉ?
Bật cười với suy nghĩ có phần đề cao bản thân thái quá của mình. Cô tạt vào quán kem gần đó, mua cho mình một cây kem socola to đùng, miệng lẩm bẩm một giai điệu không lời nào đó. Bỗng dưng cánh môi khẽ nở một nụ cười nhạt, không biết người đó sẽ “tặng quà” gì để “chào mừng” sự trở lại của cô đây?
Sau khi xử xong “em” kem mới mua, cô tiếp tục la cà xung quanh mà quên mất mình phải về nhà. Giờ đang là giữa trưa nhưng cô mặc kệ, gặp cái gì hay hay là cô lại đến xem một lúc, có gì ăn ngon là cô lại mua một đống cầm trên tay, vừa đi vừa ngắm cảnh. Hơn nữa đoạn đường từ sân bay đến nhà cô khá xa, cứ đà này chắc đến tối cô mới về đến nhà.
…
5 tiếng sau…
Sau năm tiếng đồng hồ đi bộ, cô gái cũng đã về tới nhà. Trước mắt cô là căn biệt thự ba tầng mang đậm kiến trúc châu Á, giàn hoa tigon được chăm sóc tỉ mẫn vươn lên hàng rào tạo một nét đẹp dịu nhẹ cho căn biệt thự, phía trong hàng rào là những cây táo được trồng thẳng tắp, bãi cỏ rộng lớn dẫn đến “ngôi nhà” có điểm xuyết một vài bông hoa cỏ dại trông như là một thảo nguyên thu nhỏ vậy.
Đáy mắt cô bỗng chốc hiện lên vài tia ấm áp, nhớ mong. Vài phút sau, tầm mắt cô rời khỏi căn biệt thự rộng lớn hướng về kẻ đang núp phía sau lùm cây ven đường. Mặc cho cơ thể đã mỏi mệt, cô bước tới tìm hiểu kẻ lạ mặt kia. Chỗ hắn đang núp chỉ cách cô 30m nên chẳng mấy chốc cô đã đứng trước mặt hắn.
Kẻ lạ mặt là một người đàn ông trung niên tầm 30 tuổi, khuôn mặt hiện rõ nét từng trải và đặc biệt là đôi mắt sắc lạnh đem lại cho người ta cảm giác chết chóc và tàn nhẫn. Đối diện với con người đó, cô gái chỉ nở nụ cười lạnh, không mấy ngạc nhiên khi kẻ lạ mặt không bỏ chạy theo lẽ thường, lãnh đạm lên tiếng.
- Lâu rồi không gặp đấy Luke! Không biết ông ta “nhờ” ông mang đến “món quà” nào cho tôi nhỉ?
Trái ngược với sự lạnh lùng, thờ ơ của cô gái, Luke hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ đó. Sự chết chóc đã giảm đi phần nào. Sau vài giây lấy lại bình tĩnh, ông cẩn trọng lên tiếng, không hiểu tại sao bản thân lại luôn bị áp đảo trước cô gái mới 16 tuổi này.
- Không có gì! Chủ nhân chỉ “nhờ” tôi cho cô “ăn” vài viên “kẹo đồng” thôi, không có gì to tát cả.
Cô không nói gì, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng. Thông tin của ông ta khá nhanh đấy, cô chỉ mới về nước là ông ta chuẩn bị cho cô hẳn một “món quà” để “chơi: rồi. Nhưng “món quà” này của ông ta không phải quá tầm thường sao, gửi một tên sát thủ đã thực hiện nhiệm vụ ám sát cô hai lần nhưng đều không thể chạm tới một cọng tóc của cô tới đây. Là do ông ta quá sơ suất hay là còn một ý đồ nào khác?
Luke nhận ra sự coi thường được thể hiện lộ liễu trong đôi mắt của người đối diện, ông đưa tay vào túi móc ra một khẩu súng lục, nòng súng hướng thẳng vào trán của cô đầy tức giận. Ông trở thành sát thủ khi mới 15 tuổi, những nạn nhân của ông không bao giờ có thể sống sót quá ba ngày nhưng cô gái này có thể bình an vô sự khi đối diện với khẩu súng trên tay ông tới hai lần, nay cô còn thể hiện thái độ như thế chẳng khác nào sỉ nhục lòng tự tôn của ông. Ông không cho phép kẻ dám coi thường mình tồn tại trên đời này. Ông không cho phép!
Nhìn thẳng vào khẩu súng đang hướng về phía mình. Không chút sợ hãi, đôi mắt đen láy không còn sự bơn cợt mà thay vào đó là sự lạnh lùng đến ghẹt thở.
Hàn khí bức người tỏa ra từ cô nhanh chóng nhấn chìm sự giận dữ của Luke, một giọt mồ hôi lăn từ trán trượt dài trên khuôn mặt trung niên chứng tỏ ông đang chịu một sức ép rất lớn. Sợ hãi, Luke chưa bao giờ cảm nhận sự sợ hãi nào rõ ràng đến thế, ngay cả khi lần đầu chấm dứt một sinh mạng ông cũng không hề có cảm giác này. Nhưng ông sợ vì điều gì? Sợ hình ảnh của một cô gái sắp chết ư? Có gì đó không đúng. Tại sao ông lại cảm thấy người phải gặp tử thần là ông chứ? Rõ ràng người nắm thế chủ động là ông nhưng cảm giác bất an này là sao?
Bàn tay cầm súng của ông hơi run và đây là một sai lầm. Trong hoảng loạn, ngón trỏ của ông đã bóp cò.
ĐOÀNG…
Âm thanh như báo hiệu sự hiện diện của thần chết vang lên.
Máu. Mùi tanh nồng của máu hòa vào không khí.
Một giọt, hai giọt, vũng máu ngày càng lan rộng ra và nó tỉ lệ nghịch với lượng máu đang chảy trong người ai đó.
Khó chịu. Chiếc mũi nhạy cảm nhanh chóng đánh hơi được mùi máu trong không khí. Cô gái cố gắng vùng vẫy thoát ra bàn tay của ai đó vừa đẩy cô tránh khỏi viên “kẹo đồng” đó. Cánh tay chà sát với mặt đường làm cô xây sát nhẹ. Không mất nhiều thời gian, bàn tay rắn chắc của ai đó đã nhanh chóng buông cô ra.
Lấy lại được sự tự do, việc đầu tiên cô làm không phải là xem vị ân nhân của mình là ai mà là tìm xem tên Luke còn ở đây không. Xung quanh không có ai ngoài một người thanh niên mặc bộ đồ đen đang nằm giữa lòng đường. Sau khi bắn phát đạn đó tên Luke đã bỏ đi, xem ra hắn tới không phải để lấy mạng cô. Rốt cuộc “ông ta” có mưu đồ gì khi làm vậy, sai sát thủ đến nhưng chỉ khiến cô bị thương. Và hành động của Luke khá kì lạ, chỉ vì sự xuất hiện của một người khác mà vội vàng bỏ đi như thế thiệt không giống với cách làm việc của hắn một chút nào hết.
Cô vẫn sẽ đắm chìm trong suy nghĩ của mình nếu không có tiếng nói vang lên.
- Cô là ai?
Có thêm ba thanh niên xuất hiện, có vẻ như họ đã nghe thấy tiếng súng nên chạy ra. Nhưng tại sao họ lại có mặt ở đây? Rõ ràng khu vực xung quanh chỉ có hai căn biệt thự, một căn của cô và một căn của người bạn thời thơ ấu.
/20
|